Cố Thanh Sơn nao nao: "Xin hỏi đại nhân, ngài nói nhẹ nhàng là chỉ..."

Lý quản sự hơi không kiên nhẫn được nữa. Tiểu tử này nhìn qua lanh lợi như vậy, sao lại không hiểu chứ?

Hắn cố nhẫn nại, nói: "Tỉ như giết ít quái vật một chút, thời gian nghỉ ngơi nhiều một chút, chỉ cần ngươi đưa đủ linh thạch, thậm chí ta có thể để ngươi bế quan tu hành năm ngày ở đây, ngươi không cần dây vào một con quái vật Hoang Cổ nào mà vẫn có thể rời đi."

Cố Thanh Sơn lặng yên trong chốc lát, từ từ lộ ra nụ cười, nói: "Đại nhân, nếu là như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là một chút gì đó cũng không cho ngài được."

Gian phòng im lặng.

Lý quản sự nhíu mày lại, lập tức thở dài: "A! Người trẻ tuổi, quả nhiên vẫn tràn đầy ảo tưởng đối với thế giới. Đi đi! Ngươi xuống dưới chờ phân công đi!"

"Vâng."

Cố Thanh Sơn liền ôm quyền, lui ra khỏi gian phòng.

Hắn không phải chờ lâu thì đã có hai tên tu sĩ thân hình cao lớn đi đến trước mặt hắn.

Bọn họ nhìn qua Cố Thanh Sơn, nét mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì.

"Trương Tiểu Vân?"

"Là ta."

"Đi cùng chúng ta!"

"Được."

Hai người dẫn Cố Thanh Sơn đi qua vài bàn mổ với đất và trấn song bị nhuộm máu, đi suốt một hồi lâu mới đến một địa lao.

Hai tên tu sĩ kéo cửa sắt nặng nề ra, lấy lệnh bài rồi làm vài thao tác ở địa lao một hồi lâu, lúc này mới mở được pháp trận phòng ngự.

Một luồng ánh sáng màu đỏ quái dị phun từ dưới đất lên dày đặc.

Đây là ánh sáng do hơi máu quá nồng đậm không tan sinh ra, bởi vì bản thân nó có một số lực lượng kỳ dị, cho nên ở lại trong không khí rất lâu.

Hai tên tu sĩ đồng thời lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.

"Đi, Trương Tiểu Vân, ngươi đi xuống đi!" Một tu sĩ nói.

"Phía dưới chính là nơi làm việc của ngươi, năm ngày sau ngươi có thể trở ra." Một tên tu sĩ khác nói.

"Được."

Cố Thanh Sơn đi xuống dọc theo bậc thang.

Rầm rầm!

Cửa sắt phía sau hắn được đóng lại.

Lập tức tầng tàng pháp trận phòng ngự được kích hoạt lần thứ hai.

Địa lao bị ngăn cách lần nữa.

Hai tên tu sĩ đứng ở cửa ra vào, không hẹn mà cùng thở dài ra một hơi.

"Lại chết một tên nữa." Một tu sĩ nói.

"Không sao, thượng quan các nơi đều biết tính nguy hiểm của giết mổ, chết một hai người sẽ không khiến cho họ chú ý." Một tu sĩ khác nói.

"Tiểu tử này cũng ngu xuẩn, hiếu kính quản sự một chút không được sao? Nhất định phải để ý đến tí linh thạch cỏn con, kết quả khiến quản sự đại nhân làm phát bực, đưa hắn đến địa lao giết mổ nguy hiểm nhất này."

"Chính xác, cho dù không hiếu kính, tối thiểu cũng không nên chống đối thượng quan, bây giờ mỗi ngày phải giết mười con quái vật mới có thể nghỉ ngơi."

"Quên đi, không nói nữa! Dù sao tiểu tử này bị giam trong địa lao, phải đối mặt với tất cả quái vật, thậm chí còn có quái vật mà chúng ta giết không chết. Không cần suy nghĩ tiếp kết cục của hắn nữa."

Bọn họ lắc đầu thở dài, dần dần đi xa.

Một bên khác.

Cố Thanh Sơn đứng trong bóng đêm, lẳng lặng nhắm mắt cảm nhận.

Nơi này cũng không cấm tu sĩ dùng thần niệm, đây đại khái là địa lao đươc cung cấp biện pháp phòng hộ tốt nhất.

Trong thần niệm của Cố Thanh Sơn, toàn bộ địa lao có mười tám tầng, càng xuống thì số lượng quái vật càng ít, nhưng thực lực lại tăng lên gấp bội.

Sơn Nữ xuất hiện trong không trung, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.

"Công tử, tên kia nhằm vào người." Nàng bất bình nói.

"Không sao, loại người không có nguyên tắc như hắn mới khiến chúng ta biết ơn sâu sắc." Cố Thanh Sơn nói.

"Sau đó chúng ta cần phải giết quái vật thật ư?" Sơn Nữ hỏi.

"Đúng, đây chính là mục đích của ta."

Cố Thanh Sơn cười, đi về phía trước.

Địa đạo u ám và chật hẹp, trừ hàng rào khắp hai bên đường, gần như không có cái gì cả.

Cố Thanh Sơn đi đến bên cạnh hàng rào thứ nhất, nhìn vào bên trong.

Lần đầu tiên hắn thấy quái vật Hoang Cổ.

Trong hàng rào, máu đỏ từng giọt từng giọt chảy xuống từ trên xích trói ma quỷ.

Cả sợi xích trói thô to như cánh tay, khắc đầy những chữ cổ để giam cầm, đen nhánh một mảnh.

Quái vật thỉnh thoảng gào lên, giùng giằng, kéo theo xích trói bị đập lên tường theo động tác của quái vật, phát ra tiếng kim loại nặng nề.

Thế nhưng xích trói ma quỷ đã xuyên thấu qua cơ thể quái vật, trói chặt nó lên vách tường, một đầu khác thì ngập sâu vào bức tường của hầm giam, kéo dài tới tận sâu trong lòng đất.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía quái vật kia.

Người?

Trong lòng hắn dâng lên suy nghĩ đầu tiên.

Nhưng nhìn cẩn thận một chút, lại không phải.

So với người, quái vật này không có da.

Bắp thịt màu đỏ bị lộ ra bên ngoài, thỉnh thoảng có vài chỗ còn hở cả xương cốt.

Một đôi con ngươi thẳng đứng.

Miệng đầy răng dài bén nhọn, vòm miệng kéo dài đến tận phía dưới tai.

Không có mắt.

Cố Thanh Sơn nhìn quái vật, rơi vào im lặng.

Quái vật này không giống với ma nhãn hoang cổ, mà hiển nhiên giống với loài người hơn.

"Gào.... "

Quái vật nhìn về phía Cố Thanh Sơn điên cuồng gào lên.

Kiếm Triều Âm chợt lóe.

Đầu quái vật bị chém xuống.

Thanh âm lập tức ngừng lại.

Sợi dây trói quái vật nhận ra được quái vật đã chết, lập tức tản ra từ trên người quái vật.

Cố Thanh Sơn vượt qua hàng rào, bắt đầu xẻ thịt quái vật.

Trong máu của quái vật này dường như có chứa chất lỏng nào đó có tính ăn mòn, kiếm Triều Âm khẽ phát ra một tiếng kêu kì lạ.

Cố Thanh Sơn lập tức nghe thấy.

Hắn dứt khoát không dùng trường kiếm nữa, trực tiếp phát động kiếm ý ẩn chứa trong con ngươi, hóa thành kiếm khí sắc bén ở trong hư không, từng lớp một lột cơ thể quái vật ra.

Chỉ thấy một đường kiếm khí sắc bén rạch ra phần bụng, cắt thẳng lên trên, mổ xẻ cả lồng ngực.

Trong ngực quái vật, bóng loáng bằng phẳng, thỉnh thoảng mới khẽ cử động một cái, tạo thành từng lớp nhăn rất nhanh đã biến mất.

Không có nội tạng?

Cố Thanh Sơn có chút khó hiểu.

Ánh mắt của hắn hạ xuống ngón tay mình.

Ngón tay lập tức bị cắt ra một vết thương.

Cố Thanh Sơn bóp máu của mình ra, nhỏ vào lồng ngực quái vật.

Chỉ một thoáng, toàn bộ lồng ngực quái vật đều bắt đầu điên cuồng ngọ nguậy!

Nếu không phải đầu quái vật đã rơi, Cố Thanh Sơn còn tưởng rằng quái vật sẽ sống lại.

"Xem ra toàn bộ lồng ngực cùng với khoang bụng đều là bộ phận tiêu hoá, đây cũng hoàn toàn khác với con người" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

Không tự chủ, Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lập tức buông lỏng, Cố Thanh Sơn dễ dàng xử lý cơ thể của quái vật gọn gàng rồi xếp vào với nhau.

Trở về bên cạnh hàng rào, lại kích hoạt pháp trận đã chuẩn bị ở đây từ trước.

Thi thể quái vật lập tức bị truyền tống ra.

Con quái vật đầu tiên đã làm thịt xong.

Cố Thanh Sơn đi về phía hàng rào tiếp theo.

Trong này vẫn nhốt một con quái vật, nhưng không còn giống như hình người nữa, mà là do mười sáu cái đầu liên kết lại với nhau tạo thành một cơ thể.

Ừm...

Nếu để các tu sĩ ăn thứ này, sợ rằng có chút khó khăn.

Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ, vừa nhìn về phía đối phương.

Từng đường kiếm ảnh hình cung bay ra từ trong con ngươi hắn, vung lên chém vào không trung, chém quái vật thành đống vụn nát.

Kích hoạt pháp trận truyền tống lần nữa.

Thi thể quái vật biến mất trong tích tắc.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía giao diện Chiến Thần.

Hồn lực tăng lên không ít.

Xem ra dựa vào tiêu chuẩn phán xét của hệ thống Chiến Thần, quái vật tầng thứ nhất này, thực lực không hề yếu so với Cố Thanh Sơn.

Hầm giam tổng cổng có mười tám tầng.

... Phía dưới sẽ còn có nhiều quái vật?

Cố Thanh Sơn lại nhìn về phía nhiệm vụ Thần Thông.

Chỉ thấy phía dưới nhiệm vụ Thần Thông, đã có thêm một con số: Hai.

Điều này đại biểu mình đã giết hai con quái vật.

Còn lại chín mươi tám con quái vật, là hắn đã có thể kích hoạt Thần Thông mới.

Cố Thanh Sơn đi về phía hàng rào thứ ba.

...

Thời gian nửa nén hương.

Ba mươi lăm quái vật trong tầng thứ nhất, bị Cố Thanh Sơn mổ xẻ gọn gàng sạch sẽ.

Hắn đứng ở cửa vào thông xuống chiếc tầng sâu hơn.

Nơi này có một pháp trận rất kỳ diệu, chỉ cho phép con người đi qua, không cho phép kỳ loài nào khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play