Lúc này lại xảy ra một sự kiện.

Giữa bầu trời, vô số ánh lửa bay từ không trung tới, đáp xuống trong tay các đại tu sĩ tông môn.

Truyền Tấn phù.

Truyền Tấn phù số lượng lớn!

Ngay sau đó, giữa bầu trời lại hiện ra một thân hình đang tất bật.

Lại là một tên tu sĩ toàn thân mang giáp.

Đầu tiên hắn thi lễ về phía Mệnh thần, sau đó không thể kìm được, hưng phấn quát về phía mọi người: "Tiền tuyến đại thắng, chủ nhân của Thất kiếm Tạ Cô Hồng thống lĩnh quân đội thâm nhập vào thế giới Hoang Cổ, một kích giết chết Thánh Lực ma vương của Hoang Cổ. Bây giờ thế giới Hoang Cổ đại loạn, quân ta ra quân toàn lực, trảm địch vô số!"

Tiếng nghị luận nổi lên rầm rầm.

Nét mặt mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.

Đây là lần đại thắng đầu tiên của Nhân tộc trong mấy năm gần đây.

Qua chiến dịch này, Nhân tộc sắp tập hợp lại, khôi phục sĩ khí, lại thu hoạch được một khoảng thời gian rất dài để điều chỉnh chiến lược.

Nụ cười trên mặt Cố Thanh Sơn càng nồng.

Tạ Cô Hồng bình yên vô sự.

Vô số năm sau, ông còn so kiếm cùng thần linh, lại còn thắng thần linh nửa chiêu.

Vì lẽ đó mình đã nắm chắc trong lòng, chỉ cần ngày hôm nay không làm quá phận thì không thể bị bất kỳ ai ép chết cả.

Cho dù là thần linh!

Dưới trường hợp công khai thế này, chưa có đầy đủ lý do, thần linh cũng không dám động đến mình!

Tạ Cô Hồng quên cả sống chết ở tiền tuyến, sau lưng lại có người dùng âm mưu quỷ kế, ngay cả đệ tử của ông ta cũng rơi vào cục diện nguy hiểm, bị ép tàn sát lẫn nhau.

Cuối cùng, thần linh còn giải vây cho những người kia.

Nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, còn ai nguyện ý ra tiền tuyến?

Còn ai bán mạng cho thần linh?

Còn ai lấy mạng lấp lên người quái vật?

Nhìn lại mấy vị Phong chủ kia, chỉ thấy sắc mặt của bọn chúng đã trắng bệch, ngay cả lời cũng không nói ra được.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, hơi hơi ôm quyền hành lễ về phía mấy vị Phong chủ.

"Thật có lỗi, ta là đại đệ tử tông môn nhưng lại có chút thất thố."

"Chuyện ngày hôm nay là ta không đúng."

Trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, nét mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ.

"Kỳ thực những việc ngày hôm nay đâu, ta là một tên đệ tử, quả thực không nên mạo phạm các vị, cũng không nên quá kích động."

"Cho nên vẫn là chờ sư tôn trở về, để người tự mình lấy mạng các vị, như vậy càng hợp quy củ hơn."

Cố Thanh Sơn nói cực kỳ thành khẩn.

Lúc thế cuộc hết sức căng thẳng.

Ngay cả Mệnh thần cũng đích thân xuất hiện ở Hoang Vân Thiên Cung.

Nhưng cuối cùng Cố Thanh Sơn đã đợi được lời truyền âm bằng thần niệm của Tạ Cô Hồng.

Mặc kệ là thần linh hay là tu sĩ, nếu có ý kiến, mời tìm Tạ Cô Hồng.

Nếu Tạ Cô Hồng còn sống, ông chính là Cung chủ của Thiên cung.

Mọi việc do Tạ Cô Hồng ra mặt, dĩ nhiên là phù hợp tất cả đạo lý và khuôn phép.

Vậy thì sau đó...

Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng, ôm quyền về bốn phía, nói: "Một chuyện cuối cùng..."

Mọi người căng thẳng trong lòng, rối rít nhìn về phía hắn.

Một đám đại tu sĩ thần tình nghiêm túc, sắc mặt âm u, tất cả đều chờ đợi một gã thiếu niên lên tiếng.

Tình cảnh này xem ra khá là buồn cười.

Nhưng không có cách nào khác, từ trước tới giờ, thiếu niên này không ra bài theo lẽ thường, mọi người thực sự bị dọa rồi.

Trước mặt bao người, Cố Thanh Sơn nói xin lỗi: "Chủ phong không để lại cơm, thật có lỗi."

Mọi người khẽ giật mình.

Đều là đại tu sĩ, dĩ nhiên là nghe được ý tứ trong lời nói này.

Nếu đã không có chuyện gì, chỗ này của ta không có ý định mời các ngươi ăn cơm, các ngươi còn ngồi lỳ ở đây không đi hay sao?

Phong chủ các phong nhìn hắn một chút, lại nhìn Mệnh thần, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.

Chưa được Cung chủ cho phép, tu sĩ các phong không được ở lại chủ phong.

Ở lại chỗ này chính là tiếp tục nói cho người khác biết mình vi phạm tông quy.

Thế nhưng Mệnh thần còn chưa đi, đám Phong chủ này sao dám đi.

Thực ra khó chịu nhất chính là Mệnh thần.

Thân làm một thần linh, ngươi xuống đây một chuyến để làm cái gì?

Người ta đã bỏ qua chuyện này rồi, phải đợi Tạ Cô Hồng trở lại mới nói, điều này cũng ngang với việc ở đây không có bất kỳ sự tình gì cả.

Cho dù có, ngươi cũng nên đi tìm Tạ Cô Hồng mà nói.

Bây giờ người ta lại nói chủ phong không để lại cơm.

Vậy thì một thần linh như ngươi còn ở lại đây làm gì?

Chờ ăn cơm à?

Không, đây không phải là chuyện để lại cơm hay không.

Trên thực tế, cho dù là chủ phong để lại cơm, chẳng lẽ một thần linh như ngươi lại không biết ngượng mà đi ăn chực?

Không, cũng không phải vấn đề này.

Vấn đề ở đâu?

Tóm lại, cho dù làm như thế nào cũng không đúng.

Mệnh thần ổn định lại cảm xúc, dùng tâm ý uy nghiêm để tuyên bố: "Tất cả mọi người tản đi, đợi Tạ Cô Hồng đắc thắng trở về, các ngươi lại đi thương lượng công việc nội bộ của Hoang Vân Thiên Cung!"

Ánh mắt của hắn ta nghiêm túc, ngữ khí uy nghiêm, dáng vẻ đoan trang.

Nhưng lời hắn ta nói...

Chẳng phải quá vô nghĩa ư?

Mệnh thần cũng ý thức được điều ấy, càng không muốn tiếp tục nán lại chỗ này, hóa thành một vệt kim quang xông lên trời.

Tứ Thánh Linh Thú thấy thần linh đi rồi, cũng lặng lẽ rời đi.

Phong chủ các phong không biết làm thế nào, đành phải nhanh chóng mang theo những tu sĩ còn sống cùng hơn mười thi thể rút khỏi chủ phong.

Lúc đến thanh thế cuồn cuộn, lúc đi không nói tiếng nào.

Cố Thanh Sơn cầm ngọc điệp Chưởng môn, đánh vào trong đó một pháp quyết đã được khống chế.

Hắn cười, khua tay nói về phía ngoài núi: "Các vị đến xem náo nhiệt cũng xin trở về đi, chúng ta muốn ăn cơm!"

Ngọc điệp sáng lên.

Đùng!

Toàn bộ chủ phong biến mất không thấy gì nữa.

Pháp trận phòng thủ ngọn núi giấu trên ngọc điệp Chưởng môn được kích hoạt.

Chủ phong vẫn ở chỗ đó, nhưng đã biến hóa đến mức không thể trông thấy nữa.

Ba đệ tử của chủ phong đi ăn cơm rồi.

Cái này...

Cũng không có cái gì để nhìn nữa rồi.

Trước đó là bởi vì thần linh hiện thế, cho nên các phương rối rít chạy đến, muốn lắng nghe thần linh dạy bảo.

Bây giờ thần linh cũng đã rời đi, Hoang Vân chủ phong người ta cũng đã đóng đại môn lại.

Lúc này ngươi còn ở lỳ không đi, nếu như chờ khi bị người ta đuổi đi thì còn gì là mặt mũi nữa.

Trải qua chuyện này, chẳng ai là không biết Tạ Cô Hồng thu một tên đồ đệ nào.

Đi thôi đi thôi, đi khi chưa muộn.

Nhóm đại tu sĩ vừa tản đi về phía bốn phương tám hướng, vừa âm thầm cân nhắc trong lòng.

Không thể khinh nhờn đời kế tiếp của Hoang Vân Thiên Cung.

Thực sự là quá dọa người...

Các nhân vật có máu mặt mang theo mọi loại ý nghĩ, trở về tông môn của mình.

...

Hai ngày sau.

Hoang Vân chủ phong.

Hoàng Chiến và Thẩm Ương canh giữ ở bên ngoài Kiếm Uyên.

Lúc Tạ Cô Hồng trở lại, sắc mặt nghiêm túc lệnh cho bọn họ thủ ở chỗ này, cũng không cho đi đâu.

Hoàng Chiến thủ cũng đã lâu, hơi có chút nhàm chán.

Hắn nhìn Thẩm Ương một chút, nhịn không được nói: "Tam sư đệ, ta có chuyện suy nghĩ không ra."

"Mời sư huynh nói!" Thẩm Ương nói.

Hoàng Chiến nói: "Hai ngày trước, vì sao sư huynh nói là không để lại cơm? Những người kia cũng đi hết?"

Thẩm Ương nói: "Vậy bọn họ cần phải làm như thế nào? Tiếp tục ở lại chủ phong của chúng ta à?"

Hoàng Chiến khoát tay nói: "Ta không phải là ý đó, ta chỉ cảm thấy sư huynh nói chuyện vô cùng hay, ta nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện mình thật đúng là không học được."

Thẩm Ương bật cười nói: "Nếu là huynh, huynh sẽ nói thế nào?"

Hoàng Chiến ưỡn ngực, ra vẻ quát: "Nếu các ngươi không có chuyện gì khác thì lăn ra khỏi chủ phong đi!"

Thẩm Ương nhìn hắn chằm chằm: "Thần linh ở trên trời, huynh dám bảo thần linh lăn?"

Hoàng Chiến có chút nản lòng: "Cho nên ta mới phát hiện ra sư huynh nói hay. Chỉ cần dùng một câu “không để lại cơm” đã khiến đám người kia tản đi hết, đệ nhìn đấy, ngay cả thần linh cũng không có cách nào trách cứ huynh ấy, xoay người rời đi."

"Cho nên huynh ấy là đại sư huynh." Thẩm Ương nói.

Bọn họ nói thầm ở chỗ này, bên trong Kiếm Uyên, Tạ Cô Hồng cũng đang giáo huấn Cố Thanh Sơn.

"Con có biết, con suýt chút nữa đã mạo phạm thần linh hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play