Ông lão thở dài, nói: “Ngược lại ta thật sự hy vọng thằng bé có thể vượt qua chúng ta, đánh bại thần linh. Như vậy ta cũng không cần phải tốn công sắp xếp chuyện hậu sự nữa.”

Cung chủ cười khổ, nói: “Ta có lòng tin thằng bé có thể vượt qua ta. Nhưng nếu muốn vượt qua Tiên vương ngài đây thì e rằng còn phải xem vận mệnh của nó.”



Ở một nơi khác.

Cố Thanh Sơn dựa vào ký ức chạy như bay xuống chân núi Thiên cung.

Hắn hơi nghi ngờ một chút.

Hiện giờ bản thân mình phải làm gì đây?

Hay là nói, bản thân mình hiện giờ làm những chuyện này, rốt cuộc có thể gây ra ảnh hưởng thực tế đối với thời đại viễn cổ hay không?

Nếu như mình thật sự đã trở lại thời đại viễn cổ, thay thế Thẩm Ương, như vậy, tất cả những gì mình làm lẽ nào sẽ làm cho tương lai bị thay đổi?

Tât cả mọi chuyện của mấy chục ngàn năm sau đều thay đổi hết thì đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

Cố Thanh Sơn trầm tư một lát, cuối cùng lẳng lặng lắc đầu.

Căn cứ vào tình huống để phán đoán, thì vào thời đại này, sức mạnh của Nhân tộc hẳn là vừa mới bắt đầu uy hiếp tới địa vị của thần linh.

Mà theo hắn biết, sức mạnh của thần linh không có cách nào để tái tạo lại dòng thời gian.

Dựa theo suy đoán này thì Nhân tộc cũng không làm được.

Thế nên với tình hình trước mắt, chắc là đang ở trong một sự kiện nào đó thực sự phát sinh ra trong lịch sử.

Mà bản thân mình hiện giờ là Thẩm Ương.

Nếu như đây chính là thử thách --

Như vậy, mục đích của thử thách có lẽ là để xem mình có thể làm tốt hơn Thẩm Ương tới mức nào.

Cố Thanh Sơn suy đi nghĩ lại vài lần, cơ bản đã xác định quan điểm này.

Lúc này, hắn đã nhanh chóng chạy tới cuối dãy núi.

Ở đây có rất nhiều phi thuyền màu xám, phía trên được khắc các chữ cổ đặc thù để xuyên qua thế giới.

Khi khởi động phi thuyền kiểu này sẽ trực tiếp xuyên qua cấm chế giữa các thế giới, để đi từ thiên giới vào Lục đạo luân hồi để tới những thế giới khác.

Dựa vào những chữ cổ được điêu khắc trên phi thuyền không giống nhau thì tùy phi thuyền sẽ trực tiếp đi tới thế giới Tu la, cái khác thì sẽ tới thế giới nhân gian.

Thiên, Nhân, Atula, các tu sĩ sẽ phá cấm chế, qua lại giữa các thế giới, thì cũng chỉ chọn ở trong ba giới này.

Mà ba giới Ác quỷ, Súc sinh, Hoàng tuyền là ba con đường được chọn sau cùng, bình thường sẽ không có người muốn đi.

Lúc này, vài vị trưởng lão đã ở đây để sắp xếp vị trí.

Có không ít tu sĩ trẻ tuổi của tông môn lần lượt bị bọn họ đuổi lên phi thuyền.

Mỗi khi có một phi thuyền được ngồi đầy thì lập tức có tu sĩ đứng đầu khởi động phi thuyền, để xé rách hư không, chạy về những thế giới khác.

Một vị trưởng lão chú ý đến ba người mới tới.

“Hóa ra là ba người các con, đây là phi thuyền của các con.”

Trưởng lão đưa bọn họ tới trước ba chiếc phi thuyền loại nhỏ.

“Các con đều có nhiệm vụ của mình, tông môn đã sắp xếp cho các con lên những phi thuyền khác nhau.”

“Chiếc thứ nhất là của Triệu Khoan, chiếc thứ hai là của Hoàng Chiến, mà chiếc ở trong cùng kia là của Thẩm Ương, các con đừng ngồi sai.”

Rầm!!!

Trong lúc nói chuyện, trời đất rung chuyển.

Từ phía xa trên bầu trời truyền tới một giọng nói rất to.

“Hoang Vân Thiên cung, bất kính với thần linh, bí mật âm mưu dựa vào thế giới thượng cổ hồng hoang, tội đáng chết!”

Luồng ánh sáng rực rỡ giáng xuống từ trên trời, chiếu sáng toàn bộ màn đêm.

Trưởng lão thay đổi sắc mặt, quát lên: “Nhanh! Các con đi mau!”

Thân hình ông lóe lên, đã biến mất trước mắt ba người.

Lúc này ba người không chần chừ nữa mà lập tức xông về phía phi thuyền của từng người.

Triệu Khoan ném hai miếng ngọc giản về phía Hoàng Chiến và Cố Thanh Sơn.

Hắn ta nói rất nhanh: “Hoàng sư đệ, Thẩm sư đệ, một khi đã xuống tới hạ giới, thông tin phù của chúng ta sẽ không thể dùng được. Các đệ cầm lấy ngọc giản này, nó có thể cảm ứng được vị trí của nhau, chờ tới hạ giới chúng ta sẽ lại tụ tập!”

Hoàng Chiến gật gật đầu, lập tức cất ngọc giản đi.

Cố Thanh Sơn cũng cất ngọc giản vào trong túi trữ vật.

Thời gian gấp gáp nên ba người không nói thêm gì nữa mà lập tức ra tay, khởi động trận pháp trên phi thuyền.

Phi thuyền phát ra tiếng rú chói tai, trong chớp mắt xé rách hư không, phi về phía hạ giới.

...

Dòng chảy hỗn loạn của hư không.

Lại được nhìn thấy dòng chảy hỗn loạn của hư không.

Trong chớp mắt phi thuyền xuyên qua thế giới, Cố Thanh Sơn nhìn hai chiếc phi thuyền khác bay về các phương hướng khác.

Xem ra ba chiếc phi thuyền đi tới vị trí không giống nhau.

Hắn cẩn thẩn quan sát bốn phía.

Trong dòng chảy hỗn loạn của hư không đầy mờ mịt, gió không ngừng thổi.

Nơi này là khoảng không gian ở bên ngoài thế giới, những sự tồn tại kỳ lạ đều có khả năng xuất hiện.

Nhưng mà, vào thời đại này, dòng chảy hỗn loạn của hư không không giống với thời hậu thế, ngoại trừ gió thì Cố Thanh Sơn vẫn chưa thấy có chuyện gì đặc biệt.

Có lẽ là vì trên thiên giới thường xuyên nổ ra chiến tranh nên các sự tồn tại bí ẩn cũng tránh xa vùng không gian này.

Cố Thanh Sơn dần yên tâm.

Nhân dịp chút thời gian yên ổn cuối cùng này, hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu nhập định.

Tất cả các võ kỹ của Thẩm Ương lần lượt lướt qua trong lòng hắn.

Cố Thanh Sơn bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để sử dụng quyền thuật của võ đạo.

Hắn muốn đưa võ đạo của Thẩm Ương vào trong chiến đấu của mình.

Thời gian từ từ trôi qua.

Trong lúc Cố Thanh Sơn đang yên lặng luyện tập kỹ thuật chiến đấu trong đầu thì một chiếc phi thuyền xuất hiện.

Chiếc phi thuyền kia dường như cũng bị giật mình, cẩn thận đề phòng, xoay quanh vài lần mới tiến sát tới.

Cố Thanh Sơn đứng lên, nhìn về phía chiếc phi thuyền kia.

Chiếc phi thuyền kia nhìn qua trông rất quen.

Người ở trên đó lại càng quen hơn.

“Đại sư huynh?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.

“Thật là trùng hợp, tam sư đệ, xem ra nơi mà chúng ta đến rất gần nhau.” Triệu Khoan nói.

Cố Thanh Sơn cười, nói: “Quá tốt rồi, chỉ cần sư huynh, sư đệ chúng ta ở cùng nhau thì trong thế giới nhân gian sẽ không có thứ gì có thể ngăn cản chúng ta.”

Triệu Khoan cũng cười lên, nói: “Ta cũng nghĩ vậy, không bằng ta thu phi thuyền của ta lại, rồi đi trên phi thuyền của đệ, đợi lát nữa cùng đi.”

Cố Thanh Sơn vui mừng nói: “Đúng là nên làm như vậy.”

Triệu Khoan thu phi thuyền lại, cả người nhảy lên, phi về phía phi thyuền của Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn đập vào túi chứa đồ một cái, lấy ngọc giản kia ra.

“Sư huynh, ngọc giản này sau này không dùng được, trả cho huynh đó.”

Hắn ném ngọc giản lại cho Triệu Khoan.

Triệu Khoan híp mắt lại nhìn ngọc giản kia.

Cái kia đúng là ngọc giản mình vừa mới đưa ra lúc nãy, là để sư huynh, sư đệ có thể cảm ứng vị trí của đối phương.

“Cũng được, ngọc giản này đúng là không cần dùng tới nữa.”

Triệu Khoan bật cười, đưa tay ra đón lấy ngọc giản.

Biến cố đột ngột xảy ra --

Đùng!

Ngọc giản đột nhiên biến mất, mà Thẩm Ương lại xuất hiện trước mặt Triệu Khoan.

Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!

Trong nháy mắt Thẩm Ương xuất hiện liền giữ lấy tay Triệu Khoan.

Triệu Khoan thay đổi sắc mặt, nhưng bất đắc dĩ, cả người đột nhiên bị tê rần, không thể nhúc nhích được một chút, mà cả một thân linh lực hùng hậu cũng không chịu nghe theo sự điều khiển!

Đoạn Ly!

Lúc này, Thẩm Ương nện một quyền lên người Triệu Khoan.

Chỉ trong chớp mắt, hắn liên tục đánh mấy đòn nặng nề làm linh quang cả người Triệu Khoan tan tác, tất cả phòng ngự đều bị xóa bỏ.

Triệu Khoan điên cuồng hét lên không ngừng, nhưng không có chút cơ hội phản kháng nào.

Đã sắp hết thời hiệu ba giây.

Trong hư không lại có một cô gái với khuôn mặt lạnh lùng cầm kiếm xuất hiện.

Cô gái cứ thế đâm ra một chiêu kiếm!

Đoạn Ly!

Thanh kiếm dài Triệu Khoan vất vả lắm mới gọi ra được nhất thời bị rơi vào dòng chảy hỗn loạn của hư không, trong chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.

Lần thứ hai hắn mất đi khả năng khống chế bản thân.

Thiết Quyền lại rơi xuống.

Mặt Thẩm Ương không hề có cảm xúc mà dùng hết sức lực đánh từng quyền lên người hắn ta.

Lúc này, phòng ngự quanh người Triệu Khoan đã bị phá hủy hoàn toàn. Hắn ta lại không thể nào lấy vật phòng ngự và các cách bảo vệ tính mạng khác được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play