Nếu như là pháp sư, Cố Thanh Sơn có thể lựa chọn lập tức chiến đấu cận thân, vài kiếm là có thể giết chết đối phương.

Là pháp sư, biến trở về từ một pho tượng, còn phải lập tức thi triển pháp thuật, thật sự là sẽ không nhanh bằng Truy Mệnh của Cố Thanh Sơn.

Nhưng nếu như là vu sư thì khác.

Vu sư không chỉ biết thuật pháp.

Rất nhiều vu sư còn có kỹ năng cận chiến tốt.

Cố Thanh Sơn tự nghĩ với thực lực của mình, muốn giết chết vu sư cùng cấp với bọ cạp đen, thì quá trình sẽ vô cùng khó khăn.

Lúc này lại biến thành bọ cạp, thì có hơi lãng phí hồn lực.

Tốt nhất là không được lãng phí một hồn lực nào.

Quan trọng hơn là, cho dù giết ông già này, thì vẫn còn có người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi khác không ngừng chạy đến.

Hắn đang suy nghĩ, thì một giọng nữ từ trong lòng vang lên.

Tiểu Tịch hỏi: “Anh đã tìm thấy vị trí của thần khí chưa?”

Cô thật sự tò mò rốt cuộc thần khí được giấu ở nơi nào.

Cố Thanh Sơn liền truyền âm nói: “Tìm được rồi, ở bên cạnh pho tượng kia, trong bức từng phía sau lò sưởi.”

Tiểu Tịch kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại biết nơi cất giấu vậy?”

Cố Thanh Sơn nói: “Vừa rồi khi Thần Linh cho tôi đồng xu, ngài cũng đã gợi ý tôi.”

“Gợi ý gì cơ?” Tiểu Tịch hỏi.

Cố Thanh Sơn nói: “Ngài nói khi xây dựng mê cung, đã giấu ba món thần khí vào trong đất ở nơi này, giấu trong đất, chính là nơi này.”

Tiểu Tịch nói: “Xem ra Thần Linh là sợ nếu thần khí rơi vào tay quái vật, quái vật nhất định sẽ hủy diệt nó.”

Cố Thanh Sơn nói: “Xem ra Thần Linh rất hiểu con quái vật này, bọn họ biết với tư duy của quái vật, chắc chắn không biết có một số thứ sẽ được giấu trong tường.”

Tiểu Tịch nói: “Bây giờ chúng ta xuống dưới, quái vật sẽ phát hiện ra ư?”

“Chắc chắn rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tại sao anh lại cho là chắc chắn?” Tiểu Tịch hỏi.

“Bởi vì quái vật chuyên môn phóng ra một pho tượng ở phía dưới. Việc này chứng minh chỉ cần pho tượng ở chỗ này, nó sẽ có thể biết được mọi chuyển xảy ra tại đây, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trong pho tượng.” Cố Thanh Sơn nói.

“Vậy thì làm thế nào bây giờ?” Tiểu Tịch hỏi.

“Tôi đang suy nghĩ.” Cố Thanh Sơn đáp.

Tiểu Tịch nói: “Chi bằng tôi đi dẫn dụ nó nhé.”

Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Với thực lực hiện tại của cô, nhất định sẽ bị nó bắt được, sau đó quái vật sẽ đổi một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi mạnh nhất tới giết cô.”

Tiểu Tịch nở nụ cười, nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ phương thức chiến đấu của sứ giả Đoạn Tội rồi.”

Một thẻ bài đột nhiên xuất hiện trước mặt con kiến.

Trên thẻ bài này không có hình vẽ gì, chỉ viết ba hàng chữ.

[Thiên sứ Đoạn Tội Tịch phát đi yêu cầu, muốn trở thành một trong thẻ bài triệu hoán của ngài, ngài có đồng ý hay không?]

[Nội dung của khế ước triệu hoán lần này là: Không bồi thường.]

[Nếu như ngài đồng ý, hãy chạm nhẹ vào thẻ bài này.]

Con kiến ngừng trong giây lát, vươn râu khẽ chạm vào thẻ bài.

Thẻ bài khế ước liền hóa thành một thẻ bài màu xanh biếc, rơi xuống trước mặt con kiến.

Tiểu Tịch đang đứng trên thẻ bài, che miệng cười khẽ.

Con kiến không nhúc nhích trong một hồi lâu.

“Được rồi, tôi quả thật đã bị kinh ngạc một chút.” Cố Thanh Sơn truyền âm nói.

“Việc này có gì mà kinh ngạc, nếu đã là sứ giả Đoạn Tội, dĩ nhiên có thể ký kết khế ước triệu hoán rồi.” Tiểu Tịch chỉ bảo.

“Vậy thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Tiểu Tịch đắc ý nói: “Tới đây, chị dạy cậu... Trước tiên, cậu phải triệu hoán tôi...”

...

Trong thư viện yên tĩnh, độc nhiên phát ra một tiếng vang lớn.

Trần nhà ầm ầm vỡ ra, một thiếu nữ áo trắng từ trên trời giáng xuống.

Cùng lúc cô rơi xuống, trong tay đã cầm mấy thẻ bài.

“Hỏa Luyện Chi Quang!” Thiếu nữ khẽ quát một tiếng.

Một thẻ bài bị cô ném ra ngoài.

Thẻ bài biến mất, ngọn lửa hừng hực đột nhiên xuất hiện, vây quanh pho tượng kia.

Vào khoảnh khắc thiếu nữ xuất hiện, pho tượng cũng đã sống lại.

Ông già vung pháp trượng, dẫn động băng sương hàn khí bao lấy mình.

“Ta phải giết ngươi!” Ông già cau mày quát lên.

Thiếu nữ áo trắng làm mặt quỷ, quay người bỏ chạy.

Cô phá vỡ cửa chính của thư viện, chạy vào trong hoa viên.

Ông già đập mạnh pháp trượng lên trên mặt đất.

Lập tức liền có một con rắn đen chở ông ta, đuổi theo với một tốc độ nhanh như tia chớp.

Hai người một đuổi một chạy, rất nhanh đã đi xa.

Lúc này, trước lò sưởi có một người xuất hiện.

Cố Thanh Sơn.

Hắn cầm trường kiếm rạch vào trong lửa.

Ánh kiếm tới đâu, bức tường liền bị phá vỡ theo nó.

Một chiếc hộp lộng lẫy lẳng lặng nằm trong vách tường.

Cố Thanh Sơn vẫy tay, lấy chiếc hộp ra rồi bỏ vào túi trữ vật.

Trong nháy mắt tiếp theo, Cố Thanh Sơn biến mất tại chỗ.

Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài trong một giây.

Hắn xuất hiện lần nữa trong ống thông gió, lập tức quát lên: “Hủy bỏ triệu hoán!”

Trong hoa viên phía ngoài thư viện.

Tiểu Tịch còn đang chạy trốn đột nhiên đột nhiên hóa thành một làn sương khói, biến mất khỏi tầm mất của ông già.

Ông già ngây người.

“Chết tiệt!”

Ông ta hét lớn một tiếng, phát ra một đạo thuật pháp vào nơi Tiểu Tịch đã đứng trước trước đó.

Ầm!

Trên nền đất xuất hiện một cái hố sâu.

Bên kia.

Một thẻ bài triệu hoán xuất hiện trước mặt con kiến.

Tiểu Tịch lặng lẽ đứng trong thẻ bài, khẽ mỉm cười với con kiến.

Lại một lát sau.

Cuối cùng ông già đã nghĩ ra điều gì đó, nổi giận đùng đùng chạy về thư viện kiểm tra tình hình.

Ông ta chỉ nhìn thấy một cái lỗ lớn trống không trên vách tường.

Lúc này, một con bướm đã sớm bay lên nóc thư viện, mượn sức mạnh của gió tuyết, bay đến một tòa nhà khác.

Ầm!

Hào quang sáng chói như vầng thái dương tiếp tục lóe lên.

Trong ánh sáng thuật pháp hủy diệt tất cả, cả tòa thư viện từ từ sụp đổ, hóa thành tro tàn.

Vu sư đứng trong đống đổ nát, vô cùng tức giận.

Chết tiệt!

Đã bị cướp đi một món thần khí!

Mặc dù đã sớm biết tòa nhà do các thần chúc phúc có thể ngăn che cảm nhận của mình, nhưng làm sao mình có thể ngờ được, thần linh lại giấu đồ ở trong tường?

Thế nhưng hiện giờ đã phát hiện ra chuyện này.

Vu sư vung pháp trượng.

Sức mạnh bí mật của thuật pháp được huy động, tạo thành các vệt sáng ầm ầm lao đến các tòa nhà khác.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Từng tòa nhà bị san thành bình địa.

Thế nhưng có quá nhiều các tòa nhà, ngay cả ở trên ngọn núi phía xa, cũng còn rất nhiều công trình kiến trúc khác.

Vu sư làm phép không ngừng nghỉ.

Ánh sáng của thuật pháp chiếu sáng toàn bộ mê cung.

Gió mạnh phần phật, hoa tuyết cuồng loạn nhảy múa, cảnh tượng như diệt thế vẫn tiếp tục.

Cho đến khi cánh cửa của hành lang được mở ra lần nữa.

Đại hán mặt đen đột nhiên xuất hiện.

Vu sư dừng lại, nhìn về phía hắn ta.

“Khốn nạn, thả vợ và con ta ra!” Đại hán mặt đen tức giận quát.

Vu sư lạnh lùng nói: “Các người đều là do thần linh bắt trở lại, liên can gì đến ta?”

“Ngươi giam cầm linh hồn của bọn ta, khống chế cơ thể của bọn ta.” Đại hán mặt đen nghiến răng nói.

Vu sư đột nhiên cười nói: “Những kẻ đáng chết đều đã chết hết rồi, kẻ có thể sống đương nhiên có thể sống.”

Đại hán mặt đen ngây người, hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói gì.

Hắn ta không nhiều lời nữa, xông lên chiến đấu với vu sư.

Ở bên kia mê cung.

Gần như tất cả các tòa nhà đều đã bị thuật pháp đánh thành đất bằng.

Ở một khu vực hoang vu, một con bướm đang ẩn núp trên một cành cây đại thụ.

Nó thu cánh lại, bám chặt vào mép mặt sau của lá cây, để ngăn mình không bị gió tuyết thổi xuống.

Cố Thanh Sơn.

Hắn lặng lẽ nhìn vu sư phá hủy từng tòa nhà, cho đến khi đại hán mặt đen chạy tới.

“Những kẻ đáng chết đều đã chết hết rồi, kẻ có thể sống đương nhiên có thể sống...”

Hắn im lặng suy ngẫm những lời này.

Cái gì mới là đáng chết?

Như thế nào là có thể sống?

Rốt cuộc quái vật đã dùng tiêu chuẩn gì để phán định sự sống chết của con người?

Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ về vấn đề này, giọng nói của Tiểu Tịch đột nhiên vang lên trong lòng.

“Cố Thanh Sơn, nó đã phá hủy những tòa nhà này rồi, có phải hai món thần khí còn lại cũng đã bị thiêu rụi rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play