“Các người đang làm trò quỷ gì vậy?” Cô gái trưởng thành kia trừng mắt với Cố Thanh Sơn.

Ngày nào cô ta cũng đi theo bên cạnh Tô Tuyết Nhi nên biết thằng nhóc này.

Vốn dĩ cô ta còn cảm thấy chàng trai này thiên tư thông minh, tính tình không tệ, không ngờ hôm nay hắn lại làm cái trò tỏ tình này. Hành động lỗ mãng ấy khiến Tô Tuyết Nhi phải gánh áp lực cực lớn, bản thân Tô Di thân là vệ sĩ cũng rất thất vọng về Cố Thanh Sơn. Chưa kể cô ta vốn âm thầm bảo vệ Tô Tuyết Nhi mà giờ lại bị gọi ra, cho nên trong lòng càng thêm tức giận.

Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh. Lúc này đang là buổi vũ hội tốt nghiệp của trường, các vị giáo sư đều đã tới, thậm chí những vị tai to mặt lớn từ khắp nơi cũng đến đây tham dự, đã có không ít người bắt đầu quan tâm đến nơi này.

Trong những trường hợp công khai thế này thì tốt nhất mình đừng quá gây chú ý, để bọn họ đứng ra chính là lựa chọn tốt nhất.

Cố Thanh Sơn cười nói: "Thật ngại quá, Tô Di, tôi đang hoài nghi có người muốn lợi dụng tôi để làm hại Tô Tuyết Nhi."

Tô Di nhíu mày ngạc nhiên, ông già tóc trắng kia cũng thu lại nụ cười hiền lành trên mặt.

"Cậu có ý gì?" Tô Di nhanh chóng quan sát bốn phía, thấp giọng nói.

"Bởi vì ngày hôm nay đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái." Cố Thanh Sơn nói.

"Chuyện gì?"

"Trương Dã đã lén bỏ thuốc vào súp của tôi, sau đó lại giật dây để tôi bày tỏ với Tô Tuyết Nhi." Cố Thanh Sơn thấy hai người họ nghe chuyên chú, ngay cả Tô Tuyết Nhi cũng yên lặng nghe, bèn từ tốn nói tiếp: "Nếu tôi cự tuyệt, có lẽ gã sẽ dùng biện pháp khác, nên tôi mới dứt khoát chiều theo ý gã, giả bộ không biết để xem ý định của gã là gì."

"Tức là cậu đã ăn chén súp đó rồi?" Tô Di híp mắt lại, hỏi.

"Đúng vậy! Còn có cái này nữa!" Cố Thanh Sơn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy thứ gì đó trên vai mình.

Một cây kim màu đen dính máu thình lình bị hắn rút ra!

Sắc mặt Tô Di thay đổi, quay sang trao đổi ánh mắt với ông già tóc trắng, hai người đều trở nên nghiêm túc bất thường.

Khi Tô đại tiểu thư mới quen với Cố Thanh Sơn thì nhà họ Tô đã điều tra cặn kẽ mọi thứ về hắn. Sau hơn hai năm tiếp xúc, họ đã hiểu rất rõ tính cách của người này. Vì vậy, khi Cố Thanh Sơn tới gần Tô Tuyết Nhi giống như thường ngày, hai người hộ vệ cũng không lưu ý cho lắm.

Ai ngờ vấn đề lại đến từ ngay trên người hắn.

"Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Tô Tuyết Nhi cũng ân cần hỏi han.

Quan hệ giữa hai người vốn không tệ, Tô Tuyết Nhi thật sự không muốn đối phương gặp chuyện không may.

"Có, lửa dục đang thiêu đốt đây nè." Cố Thanh Sơn nửa đùa nửa thật nói.

Những lời Tô Tuyết Nhi muốn nói lập tức kẹt lại trong cổ họng, khuôn mặt đỏ hết cả lên.

Tô Di im lặng không lên tiếng, lấy một thanh dao nhỏ ra rồi rạch một đường trên ngón tay của Cố Thanh Sơn, sau đó liếm dòng máu chảy ra.

"Ừm." Tô Di chép miệng một cái: "Quả nhiên là tình dược, tác dụng còn rất mạnh nữa chứ."

Sau đó, ánh mắt cô nhìn hắn rất kỳ lạ: "Nhóc con, vậy mà cậu cũng nhịn được à?"

Cố Thanh Sơn cười khổ nói: "Tôi phải nhịn khổ lắm."

Thực ra Cố Thanh Sơn chỉ nhẹ nhàng vận dụng một ít linh lực bên trong đan điền là đã áp chế được loại thuốc ấy rồi, nhưng vì ở thế giới này chưa xuất hiện những thứ linh lực kiểu như thế, nên Cố Thanh Sơn cũng không muốn tiết lộ bí mật của mình.

Tô Tuyết Nhi vốn là người cực kì thông minh, ngay lập tức đã hiểu rõ mọi chuyện. Cô vội vội vàng vàng kéo tay Tô Di, nghiêm túc nói: "Tiểu Di, cô là đại sư chế độc mà, cô mau cứu anh ấy đi!"

Tô Di lấy một cái bình nhỏ ra, đổ ra một viên thuốc nhộng màu trắng rồi đưa cho Cố Thanh Sơn: "Uống đi." Ánh mắt của cô ta khi nhìn hắn cũng trở nên hòa nhã lạ kỳ.

Cậu nhóc này ngược lại là một người thận trọng hiểu chuyện, không tệ đâu!

Cố Thanh Sơn nhận lấy viên thuốc, nuốt vào rồi nói: "Xem ra mục đích của gã là muốn làm cho tôi và Tô Tuyết Nhi xấu hổ trước mặt mọi người."

Mọi người đồng loạt xoay đầu lại nhìn Trương Dã.

Thấy chuyện này bại lộ, gã cực kỳ kinh hoảng, đột nhiên xoay người sải chân muốn trốn.

Hai người hộ vệ thấy thế, trong lòng càng tức giận.

Đến lúc này, mọi chuyện đã rõ ràng cả rồi.

Bình thường Cố Thanh Sơn vẫn hay qua lại với tiểu thư nhà mình nên hai người sẽ không đề phòng hắn quá nhiều. Ở một chỗ đông người như buổi dạ hội này, bọn họ chỉ cảnh giác với những người lạ mặt, nên khi Cố Thanh Sơn đột nhiên hành động thất lễ, bọn họ rất có thể sẽ không cản lại kịp.

Tiểu thư bị Cố Thanh Sơn khinh bạc trước mắt bao nhiêu người, danh dự nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, mà hai người họ cũng sẽ vì chuyện bất ngờ này mà bối rối không kịp xử lý. Nếu trong tiệc rượu còn những kẻ khác đang ẩn nấp, có khi đối phương sẽ thừa dịp hỗn loạn mà tìm được cơ hội ám sát tiểu thư.

Ông già tóc trắng thoắt cái biến mất, chỉ một giây sau đã xuất hiện trước mặt Trương Dã.

"Đến đây nào, nhóc con. Đời là bể khổ, tại sao không chìm vào mộng đẹp?"

Vừa ngâm nga xong, bàn tay to lớn thô ráp của ông lập tức đặt lên đầu Trương Dã rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngay khi ấy, chuyện kỳ lạ cũng xảy ra.

Khi ông ta nhắm hai mắt lại, Trương Dã cũng nhắm hai mắt lại theo.

Ông tiếp tục ngâm nga bằng ngữ điệu cổ quái, tựa như ác ma đang dụ dỗ người phàm: "Đến đây nào, chỉ cần nói bí mật của cậu ra, tôi sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng trong lòng cậu."

Trương Dã nở một nụ cười mê muội, lẩm bẩm: "Tôi nói! Tôi nói ngay đây!"

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến đám người đang vây quanh xì xào bàn tán.

Cố Thanh Sơn cũng ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ đây chính là Thiên Tuyển kỹ?"

Tô Tuyết Nhi đứng bên cạnh hắn nhỏ giọng đáp lại: "Không sai, Lý gia gia là một Thiên Tuyển giả rất giỏi tìm ra chân tướng."

Thiên Tuyển giả là một chức nghiệp giả có năng lực đặc biệt. Loại năng lực này cực kỳ thần bí, thường biểu hiện ra từ từ theo từng giai đoạn trưởng thành của con người, vốn không thể nào học được, càng không có ai chỉ dạy mà giống như một món quà trời ban.

Vì vậy, những người sở hữu năng lực này được gọi Thiên Tuyển giả (*).

(*) Ý nghĩa của từ “thiên tuyển giả” này là “người được ông trời chọn”.

Trong thế giới hiện thực, lực chiến đấu của những người cấp cao trong Nhân tộc được chia làm bốn loại, theo thứ tự là Thiên Tuyển, Võ Đạo, Siêu Phàm, Thần Duệ, mỗi một loại thiên về một kỹ năng khác nhau.

Bên cạnh đó, robot và chiến hạm vũ trụ chính là những vũ khí chiến tranh có sức hủy diệt cao.

Theo lời của Tô Tuyết Nhi thì kỹ năng mà ông già này có được chắc là Thiên Tuyển kỹ thiên về thôi miên.

Thấy tất cả mọi người đều chú ý đến ông ấy, Tô Tuyết Nhi thấp giọng nói: "Anh Thanh Sơn, hôm nay rất cám ơn anh."

"Không cần cảm ơn tôi." Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói: "Tôi cũng chỉ vì mình thôi, nếu tôi thật sự hành động như những gì Trương Dã muốn thì e là kết cục nhận được sẽ rất thảm."

Những lời này của hắn rất thật, đây cũng chính là cảnh ngộ mà hắn gặp phải ở kiếp trước.

Tô Tuyết Nhi lắc đầu, thành khẩn nói: "Anh Thanh Sơn, đối với con gái thì danh dự là một thứ cực kỳ quan trọng, em muốn cám ơn anh đã bảo vệ em. Còn nữa, sau này lỡ anh có gặp chuyện gì, Tuyết Nhi cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ anh."

Tô Tuyết Nhi là một cô gái tốt, dù kiếp trước cô cực kỳ thất vọng về Cố Thanh Sơn nhưng vẫn quỳ trước mặt gia chủ đau khổ cầu xin ba ngày, mong nhà họ Tô tha mạng cho hắn.

Chính vì vậy, kiếp trước Cố Thanh Sơn chém giết bao nhiêu năm trời, ngày nào cũng liều mạng giãy giụa trong núi thây biển máu đến nỗi trái tim cũng hóa đá, nhưng khoảnh khắc khi ngày tận thế đến, Tô Tuyết Nhi vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.

Thiệt tình, cô bé này vẫn như thế, khi đã xem ai là bạn thì sẽ một lòng một dạ nghĩ cho họ.

Cố Thanh Sơn chỉ cười cười chứ không nói gì thêm, có một số việc không cần phải nói quá nhiều. Điều khiến hắn hứng thú lúc này là rốt cuộc vì sao Trương Dã lại làm vậy, kiếp trước hắn nghĩ mãi vẫn không ra.

Cố Thanh Sơn lặng yên suy nghĩ, không phát hiện mỹ nữ bên cạnh đang len lén nhìn mình.

Mất một lúc lâu sau, Tô Tuyết Nhi mới lặng lẽ dời mắt đi, trong lòng dâng lên chút cảm xúc khó tả.

Cô luôn cảm thấy Cố Thanh Sơn hôm nay không giống khi xưa nữa, trên người hắn dường như có thêm rất nhiều điều kỳ lạ bí ẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play