“Ngươi giết ta rồi? Ha ha, không ngờ ngươi đã giết được ta rồi?” Vương Hồng Đao điên cuồng cười to, nói: “Tính toán hay lắm! Tính toán hay lắm! Không ngờ ngươi lại có kế hoạch hoàn hảo đến vậy!”
Vẻ mặt Vương Hồng Đao lại đột nhiên thay đổi, giọng điệu hòa hoãn: “Chàng trai này, ngươi hãy tìm cho ta một thân thể, Đao Kiếm Song Tuyệt ta sẽ truyền thụ hết mọi bản lĩnh cho ngươi!”
Đây chính là Thiên Sơn Dạ đang nói.
Cố Thanh Sơn cảm thấy buồn cười, đáp lại: “Tiền bối, ngài đã hy sinh một đạo phân hồn chỉ vì thời khắc này mà, không phải sao?”
“Phân hồn... Không đúng, thế giới này không ai có thể biết chuyện này, cũng không ai từng chứng kiến chuyện này, sao ngươi lại biết? Làm sao ngươi biết được chuyện phân hồn!" Thiên Sơn Dạ nghi ngờ hỏi.
Cố Thanh Sơn nghe ông ta hỏi, trong lòng cũng bất chợt trào dâng xúc động.
"Bởi vì chuyện như vậy, ta đã từng được chứng kiến." Hắn chậm rãi nói.
Ở kiếp trước, đến tận khi cả hai thế giới đều hoàn toàn bị diệt vong, con người cũng chưa từng được thấy một thế giới nào khác.
Thế giới loài người cái gì cũng không biết, ngay cả hai chữ "Chư giới" cũng bị loài người xem là thế giới hiện thực đang ám chỉ thế giới Tu Hành.
Thật nực cười!
Sống lại một đời, bản thân hắn đã tận mắt thấy được rất nhiều thế giới, cũng quen biết với rất nhiều người ở thế giới đó, đồng thời bắt đầu tiếp cận những bí mật giữa thế giới với nhau.
Cố Thanh Sơn chợt nhận ra tầm quan trọng của tri thức và kiến thức.
Nhớ đến cách đây không lâu, Lam Tụ vì cứu Khinh Âm mà không tiếc phân hồn.
Lam Tụ đã dùng thời gian mười nghìn năm để xây dựng lại bộ bài, mà Thiên Sơn Dạ lại có thể bất chấp luật lệ thép “Không chấp nhận bất cứ vũ khí nào khác” của kiếm đạo, không những nổi tiếng về kiếm thuật, mà đao thuật cũng thuộc dạng có một không hai trong thiên hạ.
Nếu Cố Thanh Sơn chưa từng gặp Lam Tụ, chắc chắn cũng sẽ ngu ngơ không hiểu gì như những tên tu sĩ khác của thế giới này.
Sau khi tiếp xúc với Thiên Sơn Dạ, dần biết được những tính toán ấp ủ trong lòng ông ta, Cố Thanh Sơn càng thêm khẳng định rằng ông ta có thể phân hồn và chủ hồn.
Chỉ như vậy, ông ta mới có thể tu luyện thêm loại vũ khí khác ngoài tu hành kiếm thuật.
Tất cả manh mối đều chỉ về một hướng đó, để đến cuối cùng, suy đoán của hắn đã được chứng thực.
Có điều, hắn không ngờ rằng tu sĩ như Thiên Sơn Dạ mà cũng có bản lĩnh giống như Lam Tụ!
Thế nhưng lại có một mâu thuẫn, chính là từ trước đến nay chưa từng có tài liệu lịch sử nào ghi lại chuyện phân hồn này. Đây mới là điểm mà Cố Thanh Sơn nghi ngờ nhất.
Ngoài chuyện phân hồn, Thiên Sơn Dạ cũng từng nhắc đến một câu rằng, Giới Ma còn tồn tại những bí mật khác.
Chính hai sự kiện bí ẩn này đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Cố Thanh Sơn hắn.
Bây giờ, hồn phách của Vương Hồng Đao và Thiên Sơn Dạ vẫn còn mắc kẹt trong đầu Vương Hồng Đao.
Cố Thanh Sơn nắm lấy đầu Vương Hồng Đao, bắt đầu thi triển Sưu hồn thuật.
"Công tử cẩn thận, hay là để ta làm." Sơn Nữ vội vàng nói.
"Vì sao?"
"Mỗi kẻ trong thế giới này đều khiến cho chúng ta phải đề phòng từng giây từng phút, cho dù có một vài thuật pháp chúng ta không biết nhưng cũng không thể làm khó ta." Sơn Nữ nói.
"Cũng đúng." Cố Thanh Sơn nghe lời, vứt đầu sang cho Sơn Nữ.
Sơn Nữ hiển nhiên không sợ bất cứ thuật pháp gì. Nàng ấn lên đầu, nhân lúc hồn phách vẫn còn ở bên trong mà thi triển Sưu hồn thuật.
Cố Thanh Sơn căn dặn: "Lúc cô sưu hồn hãy bỏ qua những sự kiện xảy ra gần ngàn năm nay, mà quay ngược về ngàn năm trước tra xét nguyên nhân của những chuyện này xem sao. Bắt đầu từ thời điểm Vương Hồng Đao ám toán Thiên Sơn Dạ ấy."
"Vâng, công tử." Sơn Nữ nói rồi bắt đầu tra xét.
"A a a a!" Đầu của Vương Hồng Đao đau đớn rú lên: "Thả ta ra, ta sẽ khai hết tất cả mọi chuyện cho ngươi!"
Một câu này lão ta dùng hai loại ngữ điệu xen kẽ nhau mà thốt lên.
Cố Thanh Sơn từ chối: "Cả thầy lẫn trò hai người các ngươi, ta đều không thể tin được một câu nào hết."
Cảm thấy đã hết hy vọng, Vương Hồng Đao đột nhiên cười lớn một tràng.
"Giết ta... thì sẽ thế nào! Dù sao con người trên thế giới này đều phải chết hết, một kẻ cũng không thể trốn được!"
Thế rồi tiếng gào thét thảm thiết của lão ta bỗng nhiền ngưng bặt.
Ở trong tay Sơn Nữ, bất cứ thủ đoạn nào cũng trở nên vô dụng. Vì vậy, dù đã cố gắng giãy giụa đến giờ phút này, cuối cùng lão ta vẫn phải chết mà thôi.
Đôi mắt Vương Hồng Đao không cam lòng trừng lớn, tham lam mà nhìn chăm chú vào thế giới này.
Miệng lão mở rộng, cơ mặt đều co rút hết lại, biểu hiện ra hai cảm xúc đối lập nhau: khát vọng và điên cuồng.
Hai linh hồn dây dưa ân oán trong thời khắc cuối cùng này lại dùng chung một biểu cảm mà vĩnh biệt thế giới.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
"Tất cả mọi người trên thế giới này đều sẽ chết hết ư?" Hắn khẽ lẩm nhẩm, nghiền ngẫm ý nghĩa của những lời này.
Một dự cảm xấu đột nhiên nảy sinh.
Thật ra, dự cảm này hắn đã sớm cất giấu trong lòng, chỉ là trong thời khắc minh mẫn thì nó lại càng rõ ràng hơn mà thôi.
"Tra xét được gì rồi?" Cố Thanh Sơn hỏi Sơn Nữ.
Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, nói: "Công tử, nhiều chuyện lắm, ta phải sắp xếp một chút đã."
"Thôi được, đúng lúc ta cũng có chuyện phải giải quyết ngay lập tức."
Cố Thanh Sơn cúi đầu, nhìn chăm chú vào ngực mình. Thi Hoàng đao vẫn còn cắm trên ngực hắn, chẳng qua bởi vì đã chuẩn bị trước nên có thế tránh được chỗ nguy hiểm.
Bây giờ làm sao để rút thanh đao này ra đây?
Đúng lúc này lại có hai bóng người bay nhanh đến đây.
Tình Nhu và Uyển Nhi.
Ngay khi trận pháp khổng lồ ngăn cách linh lực hoạt động trở lại, các nàng liền dùng hết sức bay sang bên này.
Hai nàng dừng chân trước mặt Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ, cả hai đều không dám nhúc nhích nhìn chằm chằm cái đầu trong tay Sơn Nữ.
"Tu sĩ Huyền Linh cảnh..." Tình Nhu mất hồn nói.
"Bị tu sĩ Phong Thánh cảnh giết!" Uyển Nhi thì thầm.
Các nàng há hốc miệng, tạm thời không thể tiêu hóa được chuyện mình vừa nhìn thấy.
Chốc lát sau, hai nàng chuyển hướng sang nhìn Cố Thanh Sơn, thấy trên ngực hắn vẫn còn cắm một thanh đao dài, mà hắn thì đang định thử rút ra.
Hai nàng nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Tình Nhu bỗng nhiên rảo bước lên phía trước, cả thân mình dựa hẳn lên người Cố Thanh Sơn, dùng giọng mị hoặc, nói: "Công tử, ngài thật lợi hại."
Uyển Nhi cũng tiến đến gần, nũng nịu nói: "Công tử, sau này ngài đi đâu cũng phải mang người ta theo nha."
Cố Thanh Sơn cẩn trọng tránh được thân thể hai người, vẻ mặt bối rồi nói: "Không cần như vậy đâu."
Cả hai nàng thấy hắn phẳn ứng như vậy, lúc này mới khẽ lùi về sau một bước.
"Là hắn." Tình Nhu nói.
"Đúng vậy, là thật." Uyển Nhi cũng nhỏ giọng đáp lại.
"..." Cố Thanh Sơn.
"Ngài đừng trách chúng ta." Tình Nhu thở dài nói với Cố Thanh Sơn.
"Chuyện này thực sự không thể tin nổi, cho nên chúng ta mới nghĩ rằng ngài đã bị hoán đổi." Uyển Nhi cũng nói.
Hai người họ đã xác định được thân phận của Cố Thanh Sơn, thế nhưng lúc này vẫn cứ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Trước đây Cố Thanh Sơn có thể hợp tác với Thiên Ma, dùng kế giết chết Tề Diễm có cảnh giới Thái Hư đã là chuyện khó tin lắm rồi. Thế mà bây giờ hắn còn xử lý luôn cả nhân vật mạnh mẽ nhất Quảng Dương môn là Vương Hồng Đao Huyền Linh cảnh nữa.
Vương Hồng Đao am hiểu tính kế, chưa từng chịu thiệt thòi nào như vậy. Vậy mà ở trước mặt Cố Thanh Sơn, ông ta thật sự đã nếm được một lần thiệt thòi, đã thế còn thiệt thòi đến mất mạng.
Nhưng Cố Thanh Sơn hình như cũng rất ít khi bày mưu tính kế gì.
Hai người đều không hiểu được.
Bọn họ lại nhìn thanh trường đao cắm trên ngực hắn.
Trận chiến này thật sự rất hung hiểm.
Uyển Nhi phất tay áo, nói: "Vết thương này là sở trường của ta, để ta trị thương cho ngài."
"Làm phiền rồi." Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Uyển Nhi cẩn thận lấy một chút thuốc trị thương, bắt đầu giúp Cố Thanh Sơn rút thanh đao ra.
"Ta vẫn không hiểu ngài làm sao có thể giết chết lão ta?" Tình Nhu ở bên cạnh hỏi.
Cố Thanh Sơn kể lại toàn bộ quá trình vừa rồi.
Tình Nhu đăm chiêu suy nghĩ.
"Ngay từ đầu ngài vốn đã không định giết chết lão trong vòng nửa khắc?" Nàng hỏi.
"Đúng." Cố Thanh Sơn trả lời.
"Vì sao?"
"Tu sĩ Huyền Linh cảnh, cho dù không thể sử dụng linh lực nhưng chỉ cần hạ quyết tâm liều mạng thì thật sự rất khó đối phó."
Hai người cùng gật đầu.
"Hơn nữa ta lo rằng, nói không chừng cuối cùng lão ta sẽ muốn đồng quy vu tận, cố ý phát linh lực ra để dẫn dụ Giới Ma tới."
"Vậy ý định của ngài là?"
"Khiến lão ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng." Nhìn bộ dạng lơ mơ của Tình Nhu, Cố Thanh Sơn tiếp tục giải thích: "Người như Vương Hồng Đao, chỉ cần lão ta cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi, thì nhất định sẽ không liều mạng."
Tình Nhu chậm rãi gật đầu nói: "Đúng vậy, lão ta sẽ chờ đến khi trận pháp ngăn cách khôi phục."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT