Tần Tiểu Lâu ghét nhất mấy thứ này, bởi vì oan hồn ký sinh phải hiểu được thuật pháp ký sinh, như vậy mới có thể dựa vào một số đồ vật đặc thù để làm vật dẫn, tiến hành cướp nhà. Một khi có người chạm vào vật đó, oan hồn ký sinh có thể đi vào cơ thể của đối phương, cùng linh hồn của đối phương tranh đoạt cơ thể.
Có vài người lúc bình thường thì nhìn rất tầm thường hoặc như phế vật, nhưng đột nhiên có một ngày, tư chất biến thành tuyệt đỉnh, tu vi cũng dần dần trở nên nổi bật, bỗng nhiên nổi tiếng trên thế giới.
Thực ra tất cả đều do kẻ đó đã bị cướp mất thể xác.
"Có một trận pháp công kích đặc biệt lợi hại, ta thấy tò mò nên qua đó xem thì phát hiện ra miếng ngọc giản này." Sơn Nữ nói.
Nàng có thần thông "Đoạn Pháp" trong người, có thể phá vỡ mọi thuật pháp trên thế gian, nên trận pháp công kích không có tác dụng gì với nàng.
"Ông ta đã tiếp xúc với Tình Nhu và Uyển Nhi chưa?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Vẫn chưa, ta rất cẩn thận." Sơn Nữ cầm ngọc giản nói.
Vậy thì tốt, tâm trạng Cố Thanh Sơn nhẹ nhõm hẳn. Tuy rằng tu vi của Tình Nhu và Uyển Nhi rất cao, nhưng lại đang bị giam cầm nên nếu phải đối mặt với kẻ ký sinh chắc chắn sẽ rất tốn sức.
Sơn Nữ lại không giống với những người khác.
Hơn nữa nàng vốn là kiếm linh, không ai có thể đoạt xác với nàng được.
... Làm gì có oan hồn nào lại mơ ước trở thành một thanh kiếm chứ?
Chỉ thấy tu sĩ râu dài kia từ ngọc giản bay xuống mặt đất. Ánh mắt của ông ta đảo qua Tình Nhu, Uyển Nhi, cuối cùng dừng lại trên người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn ông ta.
Đối phương là kiếm tu.
Trong lòng hai người cùng khẽ động.
Đây là một linh giác từ cõi U Minh, tuy rằng cách biệt bởi sự sống và cái chết nhưng nếu là kiếm tu thực sự thì chỉ cần liếc mắt nhìn nhau là có thể biết được thân phận của đối phương.
Tu sĩ râu dài gật đầu, xác định phán đoán của mình.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng dậy lên sự tò mò.
"Không biết tôn tính đại danh của ngài là gì?" Cố Thanh Sơn chắp tay hỏi.
"Thiên Sơn Dạ." Tu sĩ râu dài nói.
Cái tên này thật quen tai, hình như đã nghe ở đâu rồi...
Cố Thanh Sơn chậm rãi nhớ lại, chỉ thoáng chốc đã nhớ ra lai lịch cái tên này.
Đây là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Quảng Dương môn.
Ở trong thế giới này, cái tên Thiên Sơn Dạ cũng coi như là đại biểu cho một huyền thoại.
Đao Kiếm Song Tuyệt, Thiên Sơn Dạ.
Cách đây hàng nghìn năm trước, Giới Ma vẫn chưa xuất hiện trên thế giới này. Khi đó, mặt trời, mặt trăng và các vì sao của thế giới này, thậm chí vạn vật trên mặt đất đều vẫn tồn tại.
Các nhân vật thiên tài, bảo bối bí pháp của giới tu hành nhiều vô kể.
Trong một cuộc tỉ thí mà tất cả các môn phái đều tham dự, Thiên Sơn Dạ của Quảng Dương môn đã dựa vào một đao một kiếm trong tay, náo loạn toàn bộ cuộc tỉ thí, không một ai có thể địch nổi ông ta.
Ở thời đại đó, bởi vì có sự tồn tại của Thiên Sơn Dạ nên Quảng Dương môn mới có thể đứng ngạo nghễ trên tất cả các môn phái khác.
Đó là những năm tháng huy hoàng nhất trong lịch sử Quảng Dương môn.
"Ngài là chưởng môn đời thứ chín của bản môn, Thiên Sơn Dạ?" Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi.
"Tại hạ là Tề Diễm, là đường chủ của Trảm Uy đường đời này, xin bái kiến Thiên chưởng môn... Nhưng tại sao Thiên chưởng môn lại ở đây?" Cố Thanh Sơn hành lễ, nghi ngờ nói.
Thiên Sơn Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, dường như đang nhớ lại chuyện cũ. Cuối cùng ông ta thở dài, nói: "Một nghìn năm trăm năm trước, Vương Hồng Đao bái ta làm thầy, theo ta tu hành ba trăm năm."
Vương Hồng Đao!
Cố Thanh Sơn lập tức nghiêm túc.
Đúng rồi, Thiên Sơn Dạ là sư tôn của Vương Hồng Đao.
Nhưng hồn phách Thiên Sơn Dạ sao lại trốn ở chỗ này, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?
Lại nghe thấy Thiên Sơn Dạ tiếp tục nói: "Trong một lần tỷ thí, ta sơ ý giết một vị bằng hữu, bản thân ta cũng bị trọng thương. Lúc đó bởi vì ta đang tự trách mình, trong lòng hỗn loạn, Vương Hồng Đao thân là đệ tử mà ta coi trọng nhất lại nhân lúc chăm sóc ta dưỡng thương, đột nhiên đánh lén ta. Ta chết không cam lòng, vì vậy mới dùng bí pháp ký thác vào ngọc giản kiếm quyết này."
Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói: "Được làm đồ đề của ngài thực sự đã rất oai phong rồi, tại sao Vương Hồng Đao lại nhân lúc ngài dưỡng thương đánh lén ngài?"
"Bởi vì ta chỉ truyền đao thuật chứ không truyền kiếm thuật cho nó." Thiên Sơn Dạ nói.
"Ta nhớ ra rồi!" Tình Nhu lặng lẽ kéo tay Cố Thanh Sơn, nhỏ giọng nói: "Năm đó Thiên chưởng môn được gọi là Đao Kiếm Song Tuyệt, là tu sĩ đệ nhất thiên hạ. Tu sĩ của mọi tông môn thế gian chỉ cần có thể học được một hai chiêu đao thuật của Thiên chưởng môn thì có thể đi khắp thiên hạ. Nếu ai có thể học được kiếm thuật của Thiên chưởng môn thì càng không gì sánh được, chắc chắn sẽ là đại tu sĩ thiên hạ vô song. Sau một lần so tài với tu sĩ cùng giới, Thiên chưởng môn đã biến mất khỏi thế giới, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa. Giới tu hành đều cho rằng, Thiên chưởng môn lỡ tay giết bằng hữu, trong lòng xấu hổ, vì thế đã bước vào dòng chảy hỗn loạn của hư không để đi tìm thế giới khác rồi."
Cố Thanh Sơn tâm tư rối loạn, tiếp lời: "Bởi vì không truyền kiếm thuật cho Vương Hồng Đao khiến ông ta phẫn hận trong lòng, nên mới mượn cơ hội giết ngài và cướp đi bí pháp kiếm quyết của ngài, có phải là như vậy không?"
Thiên Sơn Dạ gật đầu, trong mắt hiện lên sự hối hận sâu đậm.
"Thực ra, với tâm tính của nó thì ngay cả đao thuật cũng không nên truyền cho nó." Thiên Sơn Dạ nói.
"Tâm tính của ông ta như thế nào? Vì sao không nên truyền thụ đao thuật cho ông ta?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Bây giờ là cơ hội tốt để tìm hiểu Vương Hồng Đao.
Thật không ngờ Thái thượng trưởng lão của Quảng Dương môn mà lại có thể giết chết sư phụ của mình. Làm rõ chuyện này sẽ có lợi cho hắn trong việc hiểu rõ tính cách và phong cách làm việc của Vương Hồng Đao. Mà hiểu rõ kẻ thù của mình hơn thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Thiên Sơn Dạ nói: "Trong số các đạo, “Đao” biểu thị cho sự dũng cảm tráng liệt."
Cố Thanh Sơn gật đầu. Trong những đao khách mà hắn đã từng gặp, Ninh Nguyệt Thiền cũng từng nói câu tương tự như vậy - "Chỉ có đao là chính đạo, một mình một đường hướng tới vô địch."
Ninh Nguyệt Thiền chỉ dùng mỗi đao, tấm lòng của cô ấy rất thuần khiết, đao ý cũng rất chân thật, tiến bộ rất nhanh.
Thực ra Cố Thanh Sơn rất thích giao thiệp với đao khách, bởi vì người dùng đao phần lớn là những người chân thành, đen trắng rõ ràng, ân thù phân minh. Người như vậy rất đơn giản thuần túy, làm bằng hữu thì không thể chê được.
Đương nhiên, không phải tu sĩ dùng đao nào cũng đủ tư cách để được gọi là đao khách, cũng không phải cứ cầm kiếm trên tay thì có thể được coi là kiếm tu.
Thiên Sơn Dạ than thở nói: "Lòng dạ Vương Hồng Đao quá bí ẩn, hơn nữa lại rất sợ chết, nên không thích hợp dùng đao. Ta cũng nể tình nó là đại đệ tử, theo ta mấy trăm năm vẫn luôn trung thành và tận tâm nên mới giữ nó bên người... Ai ngờ ta lại phạm sai lầm lớn như vậy."
Cố Thanh Sơn than thở: "Ngài là người có thiên tư tung hoành ngang dọc, ta tin rằng dựa vào mắt nhìn người của ngài chắc chắn sẽ không dễ dàng phạm sai lầm."
"Một người ngụy trang một năm, hai năm, hay thậm chí hơn mười năm, đều đã là chuyện rất khó. Nhưng Vương Hồng Đao theo ta, ân cần mà trung thành, làm việc công bằng không thiên vị, chân thành với người ngoài, là đại đệ tử chưởng môn mà không hề phách lối, trong ba trăm năm không có chút khuyết điểm nào." Thiên Sơn Dạ nói.
Uyển Nhi và Tình Nhu nhìn nhau, trong lòng không nhịn được phát lạnh.
Một người vì để đạt được mục đích của mình có thể ngụy trang tròn ba trăm năm.
Trong ba trăm năm ấy, lời nói cử chỉ của ông ta lại chưa từng khiến người khác nghi ngờ.
Rốt cuộc là tính cách như thế nào, nhân vật tầm cỡ thế nào mới có thể làm được chuyện như vậy?
"Thiên chưởng môn, nếu không thì chúng tôi đưa ngài ra ngoài, chiêu cáo thiên hạ?" Uyển Nhi không nhịn được nói.
"Không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa." Thiên Sơn Dạ lắc đầu nói.
"Đúng vậy, Vương Hồng Đao vẫn là tu sĩ mạnh nhất tông môn, cho dù có người biết chân tướng thì cũng sẽ càng khiếp sợ ông ta hơn." Tình Nhu nói.
"Hơn nữa, thế giới này cũng sắp kết thúc rồi, người người đều cảm thấy bất an, đâu có rảnh rỗi để ý chuyện của người khác." Cố Thanh Sơn cũng than thở. Hắn chắp tay nói: "Thiên chưởng môn, ngài muốn ta làm gì?"
"Ta cảm nhận được kiếm ý trên người ngươi, hơn nữa ngươi chưa từng học qua thuật pháp của Quảng Dương môn, ta nói có đúng không?"
"Đúng vậy." Cố Thanh Sơn thừa nhận nói.
"Vương Hồng Đao không biết kiếm thuật, chỉ am hiểu đao pháp và thuật điều khiển xác chết, vì thế nó không thể có một đồ đệ có thiên phú về kiếm thuật như ngươi được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT