"Cái miệng đen lúc nãy nhìn thấy là của thể vô ý thức, vậy thể có ý thức thì sao?" Sơn Nữ hiếu kỳ hỏi.
"Không ai muốn nhìn thấy thể có ý thức cả... Tốc độ của nó rất nhanh, cho dù là phi thuyền nào cũng không trốn thoát khỏi nó. Một khi nó xuất hiện, cũng gần như đồng nghĩa với tử vong." Uyển Nhi lắc đầu nói.
Lúc này, vẻ mặt Tình Nhu lại trở nên nghiêm túc.
"Công tử xin nhớ, ngài là một tên rất háo sắc, tuyệt không thể biểu hiện ra vẻ khẩn trương và ngại ngùng như vậy trước mặt bọn ta, nếu để người khác nhìn thấy sẽ bị lộ ngay lập tức." Tình Nhu nói.
Cố Thanh Sơn buồn bực nói: "Hiểu rồi." Thế nhưng hai tay hắn vẫn không biết nên để đâu mới tốt.
Tình Nhu cầm lấy một tay hắn, nghiêm mặt nói: "Ta biết ngài không phải Tề Diễm, cũng biết ngài rất tôn trọng bọn ta. Cho nên để sống sót, ngài phải tự nhiên hơn một chút."
Uyển Nhi cầm lấy tay còn lại của hắn, vừa cổ vũ vừa nghiêm túc gật đầu.
Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Ta rất mất tự nhiên sao?"
"Nói thật, bây giờ ngài nhìn giống như một con thỏ đang cảnh giác, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào." Uyển Nhi nói.
"... Được rồi."
"Công tử, ngài mau nhìn xuống dưới đi." Sơn Nữ kinh ngạc nói, Cố Thanh Sơn bèn nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới phi thuyền.
Dưới bầu trời không phải là mặt đất.
Thông thường, bùn đất, núi non, sông ngòi, bình nguyên... Những thứ này luôn tồn tại đi kèm với mặt đất, là thứ không thể thiếu của mỗi một thế giới.
Nhưng thế giới này hoàn toàn không có mấy thứ đó, cả một vùng phía dưới bị bắp thịt màu đỏ thẫm ngọ nguậy thay thế.
Bắp thịt màu đỏ thẫm này hiện ra từng bó cơ dài, sợi cơ thẳng tắp. Tất cả tầng tầng lớp lớp bắp thịt không ngừng phập phồng, biến hóa bất định.
Cố Thanh Sơn dõi mắt nhìn về nơi xa, hoàn toàn không trông thấy điểm cuối, bắp thịt dường như vô biên vô tận.
Đây là bản thể của Giới Ma.
Tuyệt đối không thể tới gần nó... Dựa theo ghi chép miêu tả lại, bản thể là thứ mạnh nhất của nó.
Tu sĩ Huyền Linh cảnh nhiều lắm cũng chỉ có thể chiến thắng thể vô ý thức và có ý thức của nó. Một khi bản thể của Giới Ma xuất hiện, tu sĩ Huyền Linh cảnh cũng chỉ có nước liều mạng chạy trốn.
Mà thậm chí, kẻ đó còn chưa chắc đã có thể chạy thoát.
Mặc dù biết đối phương có bản thể khổng lồ như vậy, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt, Cố Thanh Sơn cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Sao lại khổng lồ tới như vậy, chẳng lẽ là..." Hắn lẩm bẩm nói.
Dựa vào ghi chép tình báo mà hai nàng cung cấp, trong quá khứ mấy nghìn năm, Giới Ma đã sớm ăn sạch mặt trời mặt trăng và các vì sao xung quanh thế giới này. Hiện tại, nó bắt đầu cắn nuốt mặt đất.
Mặt đất của thế giới Huyền Không chính là do vô số thế giới dung hợp thành, ẩn chứa rất nhiều sức mạnh bản nguyên của thế giới.
Một khi Giới Ma ăn sạch mặt đất, thế giới này cũng sẽ rơi vào hủy diệt. Đây cũng chính là tận cùng con đường của thế giới Huyền Không.
Nói ra đúng là châm chọc, các tu sĩ của cái thế giới này luôn đi chinh phục những thế giới khác. Nhưng bây giờ, bọn họ lại không có được bất kỳ một thế giới nào.
Uyển Nhi lại nhìn thoáng qua tấm bùa màu đen kia, chữ "Cát" trên tấm bùa tỏa ra hào quang ổn định lâu bền, lúc này nàng mới yên lòng lại.
... Bình thường, khi Giới Ma tỉnh lại chính là giờ Hung, cho dù là ai cũng không dám phóng ra một tia linh lực nào, nếu không sẽ khiến thể vô ý thức của nó phát hiện ra rồi bị cắn nuốt. Còn lúc Giới Ma ngủ say thì là giờ Cát, lúc này loài người mới có thể sử dụng linh lực và hoạt động tự do.
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào Giới Ma, trong lòng có một suy đoán không chắc lắm.
Trải qua phân tích và so sánh, Cố Thanh Sơn đã xác nhận, Giới Ma này đã vượt qua phạm trù Ma Thần bình thường.
Nó không phải là Ma Thần loại hình cải tạo để xông pha chiến đấu, cũng không phải Ma Thần loại hình hỗn độn biến hóa kỳ lạ khó phân biệt.
Giới Ma là một Ma Thần loại chân thực khó gặp nhất. Đây là tồn tại mạnh nhất trong ba loại Ma Thần, dùng thi thể của thần linh thượng cổ cải tạo thành.
Với thần niệm và tầm nhìn của loài người, hoàn toàn không thể nhìn thấy toàn bộ thân hình của nó, chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận cơ thể của nó... tựa như đối mặt với một vùng đất bao la.
Đây mới là thần thể chân chính của các vị Thần cổ xưa!
Phi thuyền cách xa Giới Ma, xuyên qua trên bầu trời.
Tất cả đảo nhỏ cũng dựa vào pháp trận Huyền Không, cố hết sức để bản thân ở trên cao cách Giới Ma càng xa càng tốt. Chỉ có những đảo nhỏ đã gần hao hết linh thạch dự trữ mới buộc phải giảm bớt độ cao của pháp trận Huyền Không, để tiết kiệm linh thạch. Cũng do đó mà bọn họ phải đối mặt với tình trạng nguy hiểm hơn.
Dù sao, khoảng cách với Giới Ma càng gần thì càng dễ bị phát hiện.
Trên phi thuyền, Uyển Nhi nhỏ giọng nói: "Sắp tới rồi."
Cố Thanh Sơn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Hắn lập tức trông thấy một ngọn núi cao nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung.
Quảng Dương môn.
Rốt cuộc đã tới nơi.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Ngài đang làm gì vậy?" Tình Nhu hỏi.
"Thử tiến vào trạng thái." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này, trên núi cao có hai vệt sáng bay tới. Một vệt sáng chậm rãi xẹt qua bên cạnh mấy người, chậm rì rì bay về phía bầu trời cực xa. Đó là một phi thuyền vô cùng lớn, trên thân chất đống rất nhiều vật tư.
Tình Nhu giải thích: "Đây là phi thuyền trao đổi đan dược vật tư đặc biệt, bản thân Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao bị thương nặng, phải dựa vào loại đan dược này mới có thể duy trì sinh mệnh."
Cố Thanh Sơn hơi híp mắt lại, hỏi: "Phi thuyền này đi về môn phái nào?"
"La Sát Phong, đại tông môn duy nhất còn tồn tại ở cái thế giới này." Uyển Nhi nói.
"Các đại tông môn khác đâu rồi?"
"Không chết thì trốn."
"Trốn?"
"Đường sống duy nhất là làm cho cả hòn đảo phá không mà đi, rời khỏi phạm vi của cái thế giới này. Nhưng loại thủ đoạn này cần lượng lớn tài nguyên và những tu sĩ mạnh mẽ nhất, chỉ có đại tông môn mới có."
Cố Thanh Sơn đăm chiêu suy nghĩ.
Thái thượng trưởng lão Vương Hồng Đao chính là tu sĩ Huyền Linh cảnh.
Vương Hồng Đao cần đan dược chữa thương cấp cao, Quảng Dương môn hoàn toàn không luyện chế được.
Tông môn chỉ có một thuyền vận chuyển vật tư định kỳ đi La Sát Phong đổi loại đan dược này...
Chẳng bao lâu sau, mấy người Cố Thanh Sơn lại thấy một vệt sáng khác bay tới, đứng chờ trước mặt họ. Một tu sĩ đội nón trùm đầu hiện thân, khom mình hành lễ.
"Bái kiến Tề đường chủ." Tu sĩ cung kính nói.
Gã ta chỉ nhìn thoáng qua Tề Diễm, ngay sau đó ánh mắt đã bị Sơn Nữ cải trang thành "Cố Thanh Sơn" hấp dẫn.
Một người xa lạ.
Không ngờ Tề đường chủ lại mang một người xa lạ trở về núi.
Cái người này rốt cuộc có thân phận gì?
Trong lúc gã đang nghĩ ngợi, Uyển Nhi đã điều khiển phi thuyền bay qua bên người gã.
Lúc này tu sĩ mới hồi hồn lại, cuống quýt đánh ra mấy đạo pháp quyết, mở một cánh cửa trên đại trận hộ sơn.
Phi thuyền hóa thành vệt sáng xông vào cánh cửa, bay về phía đỉnh núi của đảo trên không.
Dọc theo đường đi, không ít tu sĩ nhìn thấy phi thuyền đều lập tức đứng lại, cung kính hành lễ nói: "Bái kiến Tề đường chủ."
Cố Thanh Sơn không hề đáp lại một câu nào. Hắn giấu mặt dưới mũ trùm đầu, trên người tản ra một chút sát ý, có vẻ âm trầm lại tự cao tự đại.
Mọi người chỉ thấy "Tề Diễm" lạnh nhạt nhìn về phía trước, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của Tình Nhu bên cạnh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Tình Nhu đứng bên cạnh hắn mỉm cười, dùng tay còn lại lấy một chén linh trà, đưa tới bên môi hắn.
Đây là hình ảnh rất quen thuộc.
Tề Diễm vẫn luôn như vậy.
Các tu sĩ đều là nhìn mãi mà thành quen.
Bọn họ nhìn lướt qua thì không nhìn nữa để tránh việc mạo phạm Tề Diễm.
Ngay sau đó các tu sĩ lại rối rít dùng thần niệm quan tâm tới người xa lạ "Cố Thanh Sơn" kia.
... Rốt cuộc là hạng người gì mà có thể được Tề đường chủ đón vào núi?
Trong lòng mọi người không nhịn được nổi lên một vấn đề như vậy.
Bọn họ quan sát "Cố Thanh Sơn" càng thêm nghiêm túc, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên người hắn.
"Cố Thanh Sơn" lạnh lùng đứng trên phi thuyền, mặt không chút thay đổi.
Phi thuyền bay vọt qua, ném ánh mắt và thần niệm của các tu sĩ lại phía sau, vọt thẳng lên đỉnh núi đảo trên không.
Uyển Nhi thu phi thuyền lại. Nơi này là khu vực trung tâm hành chính của Quảng Dương môn, cấm tất cả mọi người phi hành.
Bốn người đáp xuống, đi xuyên qua rất nhiều kiến trúc, sau đó đứng trước một tiểu viện.
Tình Nhu vung ra một đạo pháp quyết, trên bầu trời tiểu viện lóe ra một chùm linh quang.
"Công tử, tới nhà rồi." Tình Nhu nhẹ giọng nói.
Cố Thanh Sơn chỉ hờ hững hừ mũi đáp “Ừ” một tiếng. Hắn dẫn đầu đi vào, theo sau là Sơn Nữ, hai thị nữ đi cuối cùng.
Sau khi vào cửa, Uyển Nhi quay lại đánh ra một đạo pháp quyết, pháp trận lại bắt đầu khởi động.
Một nhóm bốn người đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Tình Nhu và Uyển Nhi đều thở ra một hơi thật dài.
"Qua cửa đầu tiên rồi." Uyển Nhi vỗ ngực nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT