Cố Thanh Sơn tiếp tục: “Mà Thiên giới thì lại càng bao la hơn, không những thế còn có con đường thông đến thế giới khác. Đó là chưa nói đến Thú Vương giới và Ác Quỷ giới, bọn họ cũng có bí mật của riêng mình, hơn nữa hai thế giới này ngập tràn giết chóc vô tận. Một sinh mệnh mới muốn trưởng thành phải đối mặt với rất nhiều máu tanh tàn khốc.”
Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn hơi cô đơn: “Cho nên, một khi bạn gái của cậu đầu thai, cậu sẽ vĩnh viễn không tìm thấy cô ấy. Như vậy cậu còn hy vọng cô ấy rời đi sao?”
“Không! Tuyệt đối không!” Diệp Phi Ly lập tức nói. Sau khi nghe xong những lời giải thích của Cố Thanh Sơn, hắn ta thở ra một hơi, hoàn toàn yên tâm.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Cố Thanh Sơn khẽ động. Hắn nhìn chằm chằm vào mảnh hư không trước biệt thự. Những cường giả khác cũng dần dần phát hiện ra gợn sóng dị thường của hư không.
Mọi người đều căng thẳng đề phòng.
Đột nhiên, hư không bị xé ra, một cô gái áo xanh với gương mặt lạnh lẽo, tay cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm đáp xuống trước mặt mọi người.
Là Sơn Nữ.
“Sao rồi?” Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi.
“Cứu về rồi.” Sơn Nữ nói.
Ở đằng sau nàng là một người đàn ông mặc áo bào đen nâng một thẻ bài tản ra ánh sáng bằng hai tay, người nọ cũng đáp xuống đất.
Lam.
Hắn ta thận trọng nâng tấm thẻ bài kia giống như đang nâng một trân bảo hiếm thấy. Trên tấm thẻ bài kia là một cô gái trong chiếc khung dày màu đen đang tò mò nhìn ra ngoài.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Chúc mừng anh, cuối cùng đã cứu được cô ấy.”
Vẻ mặt Lam vô cùng kích động.
“Nơi phong ấn linh hồn của Khinh Âm quả nhiên có một vách ngăn thời gian dạng phát động. Nếu không nhờ kiếm của anh đỡ một đòn công kích trí mạng thay tôi, thì chỉ e tôi cũng khó mà thành công. Giờ tôi phải lập tức bố trí một chút đây.”
Lam nói xong liền lấy ra một tấm thẻ bài, đó chính là lá bài duy nhất dùng để định vị không gian trong bộ bài “Cứu vớt Khinh Âm”.
Lam ném quân bài kia ra, lá bài lóe lên, hóa thành một sợi dây mảnh nhỏ màu trắng sáng, một đầu rơi vào trong tay Lam, một đầu khác thì biến mất trong hư không.
Lam cầm một đầu của sợi dây trắng sáng ấy, ra sức giật giật. Ngay lập tức, đầu bên kia cũng truyền tới động tĩnh giật giật.
Lúc này Lam mới thả lỏng. Hắn ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười.
“Không ngờ tận thế đã biến mất, xem ra không cần quốc gia của tôi tới tham chiến rồi.” Sau đó, hắn ta lại nghiêm túc nói: “Cố Thanh Sơn, có một lời tôi nhất định phải nói, cảm ơn anh đã luôn giúp tôi.”
“Không cần cám ơn tôi, tôi đã nhận được thù lao tương ứng rồi, đây là giao dịch công bằng.”
Cố Thanh Sơn giơ Trấn Ngục Quỷ Vương trượng trong tay lên.
“Không, vào thời khắc cuối cùng, anh vốn không cần phải để kiếm của anh xuất chiến. Thế nhưng anh vẫn làm vậy, cho nên tôi phải cảm ơn anh.” Lam nói.
“Cảm ơn ai?” Bỗng nhiên, trong hư không truyền đến một giọng nam rất uy nghiêm.
Ở phía đầu dây trắng sáng nối với hư không kia đột nhiên có động tĩnh mới.
Hư không xé ra hai bên, từng hàng người mặc trường bào, trong tay cầm lá bài hộ vệ đáp xuống từ hư không. Hành động của họ rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng xếp thành một đội ngũ chỉnh tề đứng đầy trên mảnh đất trống trước biệt thự.
Tiếp theo, càng có nhiều hộ vệ xuất hiện hơn, đứng tràn từ trên xuống dưới núi.
Sau đó, hư không không ngừng chấn động kịch liệt, giống như có thứ gì đó đang cố gắng tiến vào thế giới này.
Lam lại cười, hắn ta vung tay lên, vứt thẻ bài giữ linh hồn Khinh Âm vào trong hư không. Lá bài bay đi một đoạn rồi bị một cánh tay vươn ra từ hư không đón lấy.
Khinh Âm như cảm nhận được gì đó, trên mặt nở nụ cười mỉm.
Ở ngay giữa hư không, một người đàn ông mặc trường bào đen bất chợt xuất hiện. Dáng vả của hắn ta giống Lam như đúc, có điều tuổi tác lại lớn hơn một chút, lộ rõ sự thành thục chín chắn.
Hắn ta vuốt vuốt râu, dáng vẻ uy nghiêm cực kỳ.
“Cuối cùng cũng cứu được nàng rồi, Khinh Âm.” Người đàn ông này nói.
Khinh Âm trên lá bài cúi người hành lễ, cười nói: “Đa tạ, vua của ta.”
Ở bên kia, Lam khẽ gật đầu với Cố Thanh Sơn rồi phi thân vọt về phía người đàn ông kia, thân hình của hắn ta dần dần trở nên hư ảo giữa không trung.
Người đàn ông uy nghiêm thấy hắn ta bay tới, cảm khái nói: “Linh hồn của ta cuối cùng có thể một lần nữa dung hợp lại rồi, không cần phải chịu đau đớn ngày đêm nữa.”
Lam dần nhập vào trong cơ thể người đàn ông uy nghiêm kia.
Hình ảnh thần kỳ như vậy khiến đám người Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly trợn tròn mắt nhìn.
Người đàn ông uy nghiêm nhắm mắt một lúc, giây lát sau, lông mày hắn ta giãn ra, trên mặt lộ vẻ thả lỏng. Hiện giờ hắn ta trông có tinh thần hơn rất nhiều, giống như người bệnh lâu ngày bắt đầu dần dần khỏe lại.
Hắn ta trầm ngâm nói: “Thì ra là thế.” Sau đó, hắn ta nhìn về phía Cố Thanh Sơn, trong mắt hiện ra vẻ cảm kích.
“Chúng ta hãy làm quen lại một chút, ta là quốc vương của đế quốc Thiên Lam, Lam Tụ.”
“Lam là linh hồn tách ra của ngài sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, hắn chính là ta, ta chính là hắn.” Lam Tụ tiếp tục nói: “Cảm ơn cậu, Kiếm tu của Lục Đạo thế giới. Nếu không có cậu, hoàng hậu của ta sẽ không được cứu.”
“Không cần phải khách khí, ông đã giúp tôi một đại ân, tôi chỉ báo đáp thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Vậy, ta sẽ mang một vị thần ở thế giới các cậu đi... Nếu cậu không ngại.” Lam Tụ nói.
“Ai?”
“Thiên thần áo đỏ.”
“Xin cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn, Đại Quỷ Tướng không thể giết được lão ta, ta sẽ báo thù cho hoàng hậu của ta.”
Lam Tụ nói rồi lấy ra một quyền trượng bằng vàng khảm bảo thạch đủ màu. Ông ta vung quyền trượng lên, thấp giọng thì thầm: “Kết giới hiện hình.”
Giữa không trung, mười ba hư ảnh đỏ ửng xuất hiện, đó chính là mười ba cái bóng của mười ba đầu lâu kia. Bọn chúng không ngừng bay múa quanh một khối không gian lớn, tiếp tục tỏa ra ánh sáng đỏ ửng.
Trong vầng sáng ấy, Đại Quỷ Tướng và ông già áo bào đỏ đang đuổi theo nhau, vừa đuổi vừa chiến đấu. A Tu La Vương đứng sau cùng, một tay vẫn luôn duy trì kết giới minh ước, duy trì hành động của mười ba bộ đầu lâu, còn tay kia thì cầm một thanh trường đao, thỉnh thoảng xông lên tấn công mấy đao.
Lúc Khinh Âm nhìn thấy Thiên thần áo đỏ, trong mắt liền lóe lên nỗi thù hận đến thấu xương.
“Bệ hạ, hãy báo thù cho ta.” Khinh Âm nói.
“Yên tâm.”
Lam Tụ nói rồi phất tay, bảy mươi hai Thẻ bài sư lần lượt nâng cao hộp bài của mình, vây quanh kết giới minh ước giữa không trung. Sau đó, họ lần lượt lấy quân bài từ trong hộp ra, nhắm vào kết giới.
Chỉ thấy trên mỗi lá bài ấy đều có hình vẽ giống nhau như đúc.
Một người khổng lồ bằng kim loại đứng trên mảnh đất trống. Trên bầu trời, một cánh tay vô cùng to lớn giáng xuống giữ chặt lấy người khổng lồ ấy, khiến gã ta dù liều mạng giãy giụa cỡ nào cũng không thể động đậy được.
Các Thẻ bài sư phất tay, bảy mươi hai lá bài giống hệt nhau được ném ra cùng một lúc, sau đó đồng loạt biến mất.
Trong kết giới, tất cả động tĩnh của Thiên thần đều dừng lại.
Một bàn tay phát sáng to lớn từ trên trời giáng xuống chụp lấy Thiên thần.
Mặc kệ lão ta dùng hết sức để giãy giụa, luống cuống dùng tất cả thủ đoạn, thậm chí ngay cả kết giới cũng run rẩy dưới uy năng của lão ta, nhưng bàn tay phát sáng vẫn giữ chặt lấy lão.
Đây là một trong chín bộ bài chiến tranh cỡ lớn của đế quốc Thiên Lam, Thứ Nguyên Truy Tác. Nó có thể vượt qua giới hạn thời không, bắt một tồn tại được chỉ định nào đó. Mục tiêu bị bắt càng mạnh thì số lượng quân bài cần dùng để khóa chặt thứ đó cũng càng nhiều hơn.
Một bên khác, mười hai Thẻ bài sư cùng nhau ném một quân bài vào giữa không trung, mười hai thẻ bài ấy lập tức biến mất.
Hư không đột nhiên vỡ ra, giống như vách tường bị phá thủng một lỗ. Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy thế giới đằng sau bức tường trông như thế nào.
Hoàng cung hoa lệ.
Trên vương tọa cao cao có khảm vô số quân bài màu vàng.
Mười hai Thẻ bài sư mặc đủ loại trường bào đứng dưới vương tọa, đang nhìn sang bên này.
“Ra tay đi.” Lam Tụ thản nhiên nói.
Mười hai Thẻ bài sư của thế giới kia nghe lệnh liền rút quân bài ra, tạo thành một sợi xích quấn quanh kết giới minh ước bên này. Cả kết giới lấp lóe ánh sáng đỏ cứ vậy bị một xiềng xích xuất hiện giữa không trung kéo vào một thế giới khác.
Trên mảnh đất trống giữa núi, từng hàng Thẻ bài sư chiến đấu đang cùng với kết giới trở về thế giới đối diện. Nơi này chỉ còn lại Lam Tụ cùng với quân bài linh hồn Khinh Âm trong tay hắn ta.
“Ngài sẽ làm gì lão?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Lam Tụ trầm tư nói. “Lão đã nhốt Khinh Âm một vạn năm, ta phải nghĩ thật nhiều cách để giảm bớt đau đớn trong lòng Khinh Âm.” Hắn ta nhìn Cố Thanh Sơn: “Trước đó, việc ta phải cân nhắc là, vì cậu đã ra tay trợ giúp vào thời khắc cuối cùng nên ta nhất định phải báo đáp cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT