Trong núi, một dòng luồng huyết quang phóng vút lên trên cao.

Diệp Phi Ly phun ra một búng máu nói: “Hừ, ban nãy là do ta đã chủ quan.”

Hắn ta cáu tiết thét lên, biến thành một vệt mờ, lại lần nữa nhảy vào đám người.

Anna nhìn đám khổng lồ đang đến gần và những cỗ quan tài chậm rãi trôi đến từ phía xa.

Cô cúi đầu nhìn xuống, Cố Thanh Sơn vẫn đang ngủ say.

Xem ra, mục tiêu của địa ngục đúng là Cố Thanh Sơn.

Mái tóc dài màu đỏ rực ở trong gió lay động, Anna híp đôi mắt xinh đẹp lại.

Giọng nói nhẹ nhàng hòa trong gió.

“Đàn ông bà đây chọn mà chúng mày dám động vào.”

Lòng bàn tay Anna hiện lên một ký hiệu màu đen huyền ảo.

“Tử thần Bất Tử!”

Cô nắm chặt tay.

Thình thịch!

Một tia lửa đen nối liền trời đất bỗng nhiên xuất hiện ở ngoài núi.

Ánh lửa tóe ra thành những đốm nhỏ, lan tràn khắp không gian.

Đột nhiên, tầng mây bị che phủ kín mít.

Cả ngọn núi, kéo theo cả Liên Bang, tất cả rơi vào bóng tối.

Thân hình che khuất cả bầu trời xuất hiện trước ngọn núi.

Những quan tài trôi nổi trong không chung đang đối diện với những đám mây bên dưới chúng.

Chỉ những gã khổng lồ, Anna thì thầm: “Khuyển thần đại nhân, đằng trước chính là bữa trưa của ngài.”

“Để ta xem nào, ồ, toàn là linh hồn địa ngục đầy rẫy tội ác ư, rất hợp miệng ta.”

Thanh âm phát ra từ con người kia chầm chậm mà làm rung chuyển cả đất trời.

Dáng vẻ là một ngọn lửa đen cao chọc trời, cao lớn gấp mấy lần những gã khổng lồ kia.

Khuyển thần nhe răng nanh, cúi đầu quan sát bữa trưa của mình.

“Tiểu Anna, chuẩn bị rượu nào.”

“Vâng!”

“Tốt, ta dùng bữa đây.”

Bao phủ cả bầu trời là lửa đen, nhẹ nhàng mà bao trùm cả bình nguyên.

Cả bình nguyên bao la bị nó che phủ.

Những chức nghiệp giả và robot giáp sắt của nhân loại đều an toàn.

Trong khi đám khổng lồ đều bị lửa đen cắn nuốt.

Một gã người khổng lồ la hét thất thanh, cố hết sức chống lại lửa đen.

Nhưng cũng chẳng có tác dụng, cơ thể to lớn kia cũng bị lửa nuốt vào.

Gã khổng lồ giãy dụa, gào thét: “Đợi ta ngủ say, sau đó tỉnh lại ta…”

Không khí truyền đến âm thanh thảm thương.

“Tỉnh lại? Đồ con ong cái kiến đáng thương này, chờ ngươi chính là vĩnh hằng hư vô rồi, còn linh hồn ngươi sẽ là năng lượng của ta.”

Là giọng nói của Khuyển thần.

Lửa đen lại tụ lại, chồng chất dần lên cao, tạo nên hình dáng của Khuyển thần.

“Dù chỉ là loại con ong cái kiến nhưng mùi vị vẫn còn tuyệt vời chán…”

Khuyển thân thích thú than.

Ánh mắt của nó hướng phía phương trời xa xôi, nhìn chăm chú vào đống quan tài.

“Hơi thở của Thần!”

“Là Thần đó!”

“Chạy mau, bị nó ăn là sẽ ngủ vĩnh viễn không thể hồi sinh!”

Trong quan tài gỗ truyền ra vô số nỗi kinh hoàng sợ hãi.

Tất cả quan tài đều chạy tứ phía.

“Trước cái chết, nhu nhược là vô dụng.”

Khuyển thần âm trầm nói, tiếng nói vang vọng khắp không trung.

Những đốm lửa mây trên người nó phát tán ra xung quanh, đuổi theo những quan tài.

Biệt thự trong núi.

Valrhona và Tổng thống đứng sau cửa sổ, im lặng quan sát khung cảnh vô cùng kinh hãi này.

“Tổng thổng thấy sao?” Nữ hoàng hỏi.

“Thế giới đã không còn là thế giới trước kia nữa rồi.” Tổng thống thở dài trá lời.

“Vậy, về Liên Bang Tự Do, ngài định hướng dân chúng đi theo con đường nào?” Nữ hoàng lại hỏi.

Tổng thống vươn tay ra, bình hoa rơi trên mặt đất đứng lên.

Một bó hoa hồng rời bình hoa, bay vào tay ông.

“Đến tầng luyện khí thứ mấy rồi?” Nữ hoàng hỏi.

“Tầng ba, sắp đột phá tầng bốn.”

Tổng thống ngủi mùi hoa tường Vy khẽ nói: “Nghe Cố Thanh Sơn nói, cảnh giới tu hành cao thì con người sẽ có sức mạnh không thể tưởng tượng được, có thể chống lại mọi loại yêu ma quỷ quái.”

“Tôi hiểu rồi.” Nữ hoàng gật đầu đáp lại.

Cố Thanh Sơn nhảy lên thuyền theo lời đề nghị của Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.

Những kẻ có thực lực trong mười tám tầng Địa ngục đều đã đến đông đủ.

“Cuối cùng địa ngục Huyết Hải cũng chọn ra được một kẻ không tệ.”

Có người đánh giá hắn, như cười như không nói.

“Đúng thế, cái gã khổng lồ kia biểu diễn màn ăn thịt người trước mặt chúng ta là tưởng chúng ta sợ à.”

“Miệng cọp gan thỏ.”

“Chết cũng tốt, ta nhìn đến sắp mất kiên nhẫn rồi.”

Những kẻ có thực lực bàn tán với nhau.

Cố Thanh Sơn nhìn mười bảy người chết khác.

Bảy Thống lĩnh quen nhau tụ tập một chỗ, còn mười tên cường giả khác đứng bên kia.

Theo lời giải thích của đao Tước Cốt Quỷ, thì đây là những người đại diện cho hai phái muốn giải cứu địa ngục và hủy diệt địa ngục, sau đó tiến tới chiếm lĩnh nhân gian.

Cố Thanh Sơn nhìn bảy vị Thống lĩnh, hỏi dò: “Ta có thể gia nhập không?”

“Hoan nghênh.” Nữ A Tu La đứng đầu cười nói.

Nam A Tu La ồm ồm hỏi: “Chị, liệu hắn ta có mạnh như chị đã nói không?”

Nữ A Tu La không thèm quay đầu, chỉ lấy tay nhéo hắn ta một cái ý bảo hắn ta câm miệng lại.

Từ phía bên kia, một giọng nói khó chịu vang lên.

“Nhãi ranh, ngươi có hiểu rõ tình hình không vậy?”

Cố Thanh Sơn nhìn, là một tên Cự Nhân.

Cả người gã ta là lửa bao phủ dày đặc.

Trong bảy Thống lĩnh cũng có một kẻ là Ma Nhân, ánh vàng bao phủ khắp người. Nhưng so sánh ra thì người này có khí thế hơn gã kia rồi.

“Nhìn mặt ngươi rất lạ nhưng vì đã giết được gã khổng lồ nên miễn cưỡng cũng đáng giá để ta mở lời.” Gã khổng lồ nói.

“Rửa tai lắng nghe.” Cố Thanh Sơn đáp lại.

“Sự thật là… bảy tên đứng sau nhóc chỉ là loại yếu đuối thôi.”

“Yếu đuối.” Cố Thanh Sơn cười nói.

Hắn nhìn bảy Thống lĩnh, thấy nét mặt họ đều là vẻ không cam lòng.

Cá nhân mỗi người đều rất mạnh, có điều đối phương có đến mười người nên họ không thể làm gì ngoài việc nhẫn nhịn.

Cự Nhân Liệt Diễm nói: “Bọn chúng chỉ là mấy con tôm nhãi nhép, lúc nào cũng nghĩ tích cóp công đức, tiêu trừ tội nghiệt, rồi đi đầu thai.”

“Với người chết thì cái này quá bình thường, yếu đuối chỗ nào chứ?”

“Ngu xuẩn! Bây giờ Hoàng Tuyền diệt vong rồi, chúng ta chỉ cần đến chỗ người sống rồi ăn thịt người là loại bỏ được sự đau khổ phải chịu trong Địa ngục, ăn linh hồn con người còn tăng sức mạnh nữa!”

“Ngươi hiểu chưa? Có chuyện tốt như vậy mà bọn chúng lại muốn đi đầu thai.”

Cố Thanh Sơn nhìn mười cường giả bên kia, nói: “Mấy người có ý định xâm chiếm thế giới Nhân Gian?”

“Tất nhiên, đây là con đường tốt nhất, hãy gia nhập vào đội ngũ của chúng ta đi.” Cự Nhân Liệt Diễm mời mọc.

Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói: “Nếu mà không ngừng ăn thịt người thì tội lỗi càng thêm nặng. Nếu đến một ngày Hoàng Tuyền trở lại bình thường chẳng phải sẽ chịu khổ hơn sao, nào còn cơ hội thoát khỏi đau khổ nữa?”

“Cho nên chúng ta mới phối hơp với yêu ma, hủy diệt Hoàng Tuyền rồi đến thế giới loài người.” Gã Cự Nhân thích chí đáp.

“Ta hiểu rồi, đúng là yếu đuối.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.

Mười tên cường giả nghe hắn nói như vậy, liền bật cười.

Cố Thanh Sơn lùi vài bước, đứng cạnh bảy Thống lĩnh.

“Thế này là…” Gã Cự Nhân khó hiểu.

“Đến cả tội lỗi của mình còn không dám đối mặt mà ngược lại còn có những hành động tăng thêm tội ác, quả là hành vi ngu muội, yếu hèn.” Cố Thanh Sơn chỉ trích.

“Tội ác mới là sung sướng, đừng có nói nhãi con ngươi chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác này nhé.” Gã Cự Nhân nhìn hắn nói.

Cố Thanh Sơn cũng nhìn lại.

Cả hai đối mắt nhau.

Ánh mắt gã khổng lồ tràn ngập sự điên cuồng và bạo ngược.

Gã không hề giấu giếm điều này.

“Giết mấy tên chướng mắt này, ngửi được hương thơm của máu, không mềm lòng trước những thứ không liên quan, quyết tâm đạt được mục đích của mình… Đồng loại, ta biết ngươi cũng giống như chúng ta.” Cự Nhân Liệt Diễm nói.

“Sao ngươi lại biết?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Mùi vị! Ta có thể ngửi được mùi vị của đồng loại. Ngươi là một ác ma tuyệt vời, ta cũng vậy.” Gã Cự Nhân to mồm.

“Giết người…” Cố Thanh Sơn trầm mặc, nói: “Có lẽ lúc giết chóc, chúng ta khá giống nhau.”

Nữ A Tu La nắm chặt vũ khí.

Bảy Thống lĩnh cũng căng thẳng.

Họ biết thực lực của Cố Thanh Sơn.

Đối diện với mười tên cường giả, hắn cười.

“Phải, kẻ ác hiểu nhau nhất.”

“Đứng về phía chúng ta.”

“Lại có thêm một tên ma quỷ rồi, ha ha…”

Chúng không nói chuyện mà không thèm bận tâm đến điều gì.

Cố Thanh Sơn lại nói tiếp: “Nhưng dù sao chúng ta vẫn khác biệt…”

“Khác chỗ nào? Ngươi nghĩ mình ác độc hơn ta sao?” Gã Cự Nhân cười nói.

“Này thằng nhóc, nghe kỹ đây, ta đã giết hơn một vạn con người.”

Đứng sau gã khổng lồ, một ả khổng lồ lớn giọng.

Giọng điệu nghe ra vẻ khoe khoang.

Những tên khác cũng nhao nhao mở miệng.

Cố Thanh Sơn vẫn bình tĩnh.

Hắn từ tốn nói: “Giết người là yêu cầu chức nghiệp của ta, mà các ngươi, bị ác quỷ điều khiển giết người, chúng ta khác nhau.”

“Giết hơn một vạn người... Lúc cha mẹ ngươi sinh ngươi ra, chắn chắn có chỗ nào đó bị nhầm lẫn cho nên mới tạo ra loại người cặn bã như vậy, quả là nỗi hận của xã hội.”

Tĩnh lặng.

Nữ A Tu La thở phào.

Bảy Thống lĩnh bình tĩnh lại, lộ ra ý cười.

Mười gã cường giả tức giận.

Ngọn lửa trên người gã Cự Nhân đột nhiên bùng mạnh lên.

Ả Ma Nhân cũng hung ác xông lên.

“Chết đi!” Ả cuồng loạn phát ra tiếng thét chói tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play