Trong Địa ngục, chết có nghĩa là ngủ sâu, có nghĩa là tạm thời từ giã đau khổ và hành hạ.

Nhưng Cố Thanh Sơn không ban cái chết mà chặt tay chân họ, khiến họ không còn chút sức phản kháng nào.

Cũng chẳng thể chống trả được khi bị quái vật Huyết Hải gặm nhấm.

Đây mới thật sự là hành hạ.

“Ngươi là ma quỷ!” Một tên người chết hét lớn.

Gã lặng lẽ bò khỏi nấc thang trước mặt Cố Thanh Sơn.

“Đồ độc ác tàn nhẫn!”

“Ác ma biến thái!”

“Đi mau, chớ chọc hắn.”

Đám người chết xôn xao bàn luận.

Khi Cố Thanh Sơn ném người chết thứ ba xuống Huyết Hải, trên bậc thang đã nhường ra một con đường.

Đó là con đường đi thẳng lên lôi đài.

Trên đường sạch sẽ, không có bất kỳ người chết nào.

Cố Thanh Sơn nhìn bậc thang thật dài.

Trên đỉnh của nấc thang.

Một tấm màn sáng màu đen điểm tinh quang khiến người ta say mê giống như sân khấu chưa được kéo màn khai mạc, bao phủ toàn bộ lôi đài.

Cố Thanh Sơn thả thần niệm tiếp xúc ánh sáng đen thì bị tầng ánh sáng đen này nhẹ nhàng bắn trở về.

Xem ra cảnh tượng trong lôi đài không thể nào do thám được từ bên ngoài.

“Thần thần bí bí.”

Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.

Hắn cầm chặt Lục Giới Thần Sơn kiếm, đạp chân lao vút lên bậc thang.

1800 bậc thang nhanh chóng bị lướt qua.

Cố Thanh Sơn đụng vào màn sáng màu đen.

Trời đất quay cuồng.

Hắn đột nhiên rơi vào một bãi đất trống.

Trên mặt đất tuyết đọng trải đầy khắp nơi.

Trên bầu trời gió rét quét qua.

Xung quanh là một mảnh mênh mông hoang dã.

Màn đêm rũ xuống.

Cố Thanh Sơn cúi người nắm một vốc tuyết.

Lạnh băng thấu người.

Những cảm giác này chân thực như vậy khiến Cố Thanh Sơn cảm thấy rất kinh ngạc.

“Đây đều do Trấn Ngục Quỷ Vương trượng làm ra sao?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy, uy năng của nó quá mạnh mẽ. Dù nó không có thần thông khí linh mà chỉ dựa vào bản thân quyền trượng thì vẫn có những thần thông đầy uy năng, thật sự không thể tưởng tượng nổi.” Sơn Nữ nói.

“Không có khí linh còn mạnh như vậy, chả trách có thể đối phó với từng ấy vị Thần linh thế giới.” Cố Thanh Sơn cảm khái nói.

Trong gió truyền tới tiếng nhạc mơ hồ.

Cố Thanh Sơn men theo âm thanh nhìn ra xa.

Bên mép của vùng đất hoang là một đại dương vô tận.

Một chiếc thuyền lớn dừng ở bờ biển.

Dưới màn đêm, đèn đuốc trên thuyền sáng choang.

Trong u minh, một thông báo xuất hiện trong đầu Cố Thanh Sơn.

Là yêu cầu của Trấn Ngục Quỷ Vương trượng cách không truyền đến.

“Lên thuyền sao...” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

Hắn đột nhiên trở tay đâm ra một kiếm.

Trong bóng tối, một con sư tử đột nhiên nhào lên, há miệng định gầm thét.

Nó vốn chuẩn bị đánh lén Cố Thanh Sơn, nhưng không ngờ Cố Thanh Sơn lại đột nhiên xuất kiếm.

Một kiếm này xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước, sư tử căn bản không thể nào tránh thoát.

Ta mới là đối tượng bị đánh lén? Trong lòng sư tử nảy ra một suy nghĩ quái dị.

Trường kiếm đâm vào cái miệng đang há to của nó, lùi sâu vào trong cơ thể nó.

Sư tử nhào tới giống như chủ động xâu mình vào kiếm.

“Gừ gừ gừ gừ gừ!”

Bốn móng sư tử giơ lên trên không, không ngừng hét thảm.

“Súc sinh, à không đúng, người bạn của Thú Vương giới, ngươi muốn chào hỏi ta sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Sư tử vội vàng gật đầu.

Xoẹt!

Cố Thanh Sơn rút trường kiếm ra.

Sư tử lập tức khôi phục tự do.

Nó phát ra một tiếng gầm thét mãnh liệt!

“Rừ! Nhân loại đáng chết, ta...”

Xoẹt!

Trường kiếm một lần nữa đâm vào miệng, xâu cả người sư tử.

Lục Giới Thần Sơn kiếm vốn dài hơn trường kiếm bình thường nên xuyên qua cả người sư tử cũng không thành vấn đề.

Cố Thanh Sơn giơ kiếm lên.

Sư tử xâu trên trường kiếm, bốn móng giữa không trung không thể làm gì.

“Tiểu nhị, ta là người mới, thái độ của ngươi sẽ hù dọa ta đấy!” Cố Thanh Sơn thành khẩn nói.

“Gừ gừ gừ! Gừ gừ!

Sư tử kêu thảm cầu xin tha thứ.

Lần này cuối cùng nó đã biết ngoan ngoãn lại.

Kiếm của đối phương, nó căn bản không tránh thoát.

Rõ ràng, thực lực của đối phương mạnh đến đáng sợ, có thể lấy mạng nó bất kỳ lúc nào.

“Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đồng ý không?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Sư tử gật đầu liên tục, bày tỏ đồng ý.

Trường kiếm rút trở về.

“Thế này, anh bạn Thú Vương giới, sao anh lại không lên thuyền mà lại quanh quẩn ở đây?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Sư tử đặt mông ngồi dưới đất, chán nản nói: “Đã chọn xong rồi thì đi có còn ý nghĩa gì.”

“Không đúng, theo ta biết Huyết Hải Địa ngục vẫn chưa chọn ra cường giả cuối cùng mà.” Cố Thanh Sơn nói.

Sư tử nói: “Đã chọn xong, có điều vì tính tình gã cường giả kia, hắn ta không muốn lên thuyền như vậy.”

“Không muốn lên thuyền?” Cố Thanh Sơn cau mày nói.

“Đúng vậy, nó vẫn chưa ăn đủ.”

Dường như sư tử nhớ tới gì đó, run lập cập.

“Ăn?”

“Ngươi đi xem sẽ hiểu.” Sư tử chậm rãi nói, giống như đang đánh giá thực lực của Cố Thanh Sơn.

Đang lúc một người một thú trò chuyện, xung quanh có vô số người chết lặng lẽ vây lại.

Người khổng lồ, ma nhân, dã thú, sinh vật hỗn loạn, Tu La chi chít không đếm xuể.

“Một gương mặt xa lạ.” Có người thấp giọng nói.

“Không phải cường giả của Địa ngục chúng ta.”

“Quen hắn ta sao?”

Cố Thanh Sơn nhìn đám người chết, sờ sư tử đầu nói: “Ta là bằng hữu của nó, nghe nói nó khao khát trở thành Quỷ Vương cho nên ta đến xem nó thi đấu.”

Đám người chết dừng lại.

“Ta chưa từng gặp mặt hắn ta, mọi người mau cùng lên tiêu diệt thằng ranh con này đi!” Sư tử hét lớn.

Đám người chết xông tới.

“Thật khiến người ta đau lòng.” Cố Thanh Sơn nói.

Trong bóng tối, một ánh trăng to lớn giữa không trung lao tới.

Một kiếm, máu thịt bay tán loạn.

Trước khi mưa máu rơi xuống đã bị kiếm phong ác liệt thổi bay.

Ánh trăng từ từ tản đi.

Thân hình Cố Thanh Sơn hiện ra, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Vào thời khắc kiếm mang chiếu sáng bốn phía, hắn nhìn thấy người chết vô cùng vô tận.

Các cường giả Địa ngục Huyết Hải hội tụ khắp vùng hoang dã.

Giữa đám người chết dường như chẳng còn lấy một chỗ trống để đặt chân.

Bọn chúng đang tiến hành kiểu vật lộn nguyên thủy nhất, tìm khoái cảm sống trong giết chóc.

Nhưng bọn chúng chỉ dám chém giết lẫn nhau, không một kẻ nào dám đến gần chiếc thuyền kia.

Trông bộ dạng này xem ra có một kẻ mạnh nhất được công nhận đã đến gần chiếc thuyền lớn.

Có điều dường như vị cường giả này có chút ý tưởng gì khác thường nên mãi vẫn chưa lên thuyền.

“Xem ra mình phải tranh thủ thời gian.”

Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.

Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn cầm Lục Giới Thần Sơn kiếm đứng yên không nhúc nhích.

“Không phải muốn tranh đoạt Quỷ Vương sao?” Sơn Nữ không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, nhưng từ nơi này qua đó có đầy rẫy người chết, muốn đánh thì khi nào mới tới được?” Cố Thanh Sơn cau mày nói.

“Cho nên ngươi định chỉ đứng như vậy?” Sơn Nữ nói.

Đang nói thì một con voi ma mút điên cuồng lao tới.

Nó dẫm mạnh về phía Cố Thanh Sơn.

“Nhân tộc nhỏ bé, chết đi! Hóa thành thịt vụn đi!”

Con voi ma mút điên cuồng hét.

Kiếm mang chói mắt như lưu quang vạch qua hư không.

Con voi ma mút lớn nhất thời đứng bất động tại chỗ, không thể động đậy chút nào.

Cố Thanh Sơn phát động “Cương Trực” khiến nó trở thành cái bia trong một thời gian ngắn.

Hai giây, bảy kiếm đã đánh tới.

Một khắc sau, trên trường kiếm xuất hiện bảy đạo lóe linh quan không ngừng lóe lên.

Linh quang đồng loạt phát ra tiếng kêu giống như đang kêu gọi gì đó.

Cố Thanh Sơn dốc hết sức, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Tất cả chỉ xảy ra trong một cái búng tay.

Ánh sáng của sấm sét vọt ra từ trường kiếm.

Sấm sét long lanh chói mắt biến cả vùng hoang dã thành một thế giới điện quang lúc sáng lúc tối.

Thất Tinh Du Long!

Một đạo sấm sét tổ hợp thành con rồng khổng lồ bay ra từ trường kiếm, ngậm con voi ma mút trong miệng.

Con voi ma mút chết ngay lập tức

Ngay sau đó, con rồng uốn lượn toàn thân được hợp thành từ sấm sét và kiếm mang bay ra từ trường kiếm.

“Đợi ta một chút.” Cố Thanh Sơn kêu một tiếng.

Lôi long như có linh tính, xoay vòng giữa không trung.

Cố Thanh Sơn bay lên đầu rồng.

Grừ!!!

Lôi long phát ra một tiếng gào chấn động thiên địa, bay lên trời.

Cố Thanh Sơn chỉ trường kiếm ra phía trước.

Lôi long hóa thành điện quang bạo liệt ngay lập tức bay xuyên qua vùng hoang dã.

Gió vù vù thổi qua bên tai.

Cảnh sắc xung quanh trôi qua cực nhanh.

Đám người chết chen chúc trên vùng hoang dã đứng trước mặt sức mặt thiên lôi bị dọa cho sợ không biết phải làm sao.

Trong thời gian ngắn đã tới vị trí con thuyền lớn.

Thậm chí Cố Thanh Sơn có thể thấy rõ cảnh sắc trên thuyền.

Mười mấy người chết đứng trên thuyền, mỗi người tạo thành mấy vòng tròn nhỏ.

Cố Thanh Sơn nhìn thấy bảy Thống Lĩnh Địa ngục trước đây mình từng gặp.

Lôi long chói mắt như vậy bảy Thống Lĩnh dĩ nhiên cũng phát hiện ra Cố Thanh Sơn đứng trên đỉnh đầu Lôi long.

Vẻ mặt bảy Thống Lĩnh hết sức quái dị.

Cố Thanh Sơn tạm thời không để ý tới họ, cúi đầu nhìn về phía mạn thuyền.

Có một người khổng lồ to lớn như hòn núi nhỏ ngồi trước thuyền.

Người khổng lồ đốt một đống lửa, thỉnh thoảng lại ném vài người chết đang ngủ mê vào trong đống lửa để nướng.

Một vài người chết bị nướng chín, bị người khổng lồ nhét vào trong miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play