Con mèo nhảy lên bàn, giơ tay đặt lên bản đồ điện tử.
“Tây bán cầu … còn phải đi khá xa.” Trương Anh Hào nói.
“Còn là ở giữa biển nữa, thú vị đây.” Cố Thanh Sơn nói.
Bây giờ biển cả là vùng cấm địa của nhân loại.
Nơi đó có đủ loại sinh vật biển to lớn, sao bộ xương khô mặc hắc bào kia lại đến đại dương?
Cố Thanh Sơn lo lắng nói: “Nữ Thần Công Chính, tiến hành bay dưới tốc độ siêu âm, chúng ta phải nhanh hơn nữa.”
[Được, thưa ngài.]
Một tiếng động lớn nổ vang, tốc độ bay của tàu con thoi tăng lên.
Trương Anh Hào nhìn bản đồ, nói: “Nơi này cách Phục Hy không xa, ngay khi xử lý ông ta xong, chúng ta có thể đến tham dự lễ đăng cơ của Nữ hoàng Valrhona.”
“Chỉ mong là vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
…
Tàu con thoi bay trôi nổi trên trời cao.
Những mảnh băng vỡ, trôi nổi trên mặt biển.
Ánh trăng chiếu xuống, trên phiến băng phản chiếu lại vô số ánh hào quang.
Đây là một cảnh tượng kỳ diệu, giống như giữa đại dương xuất hiện một dãy ngân hà.
Vài con động vật biển có cái đầu lớn, bơi tự do trong đại dương.
Sau khi đại dương xảy ra biến dị, đây chính là thế giới của chúng.
Nhưng giờ đây, băng trong đại dương đã dần dần ngưng kết lại.
Những động vật biển cao mười thước dường như cảm thấy có gì đó không đúng, cảm thấy có chút bất an.
Động vật biển phát ra những tiếng rống đinh tai nhức óc, điên cuồng vùng vẫy thân hình khổng lồ.
Nó ghét băng trôi.
Nó không biết mấy thứ này là gì.
Đúng vậy, động vật biển không có trí tuệ.
Con người càng ngày càng thông thạo cách đối phó với chúng, số lượng thương vong cũng giảm đáng kể.
Quỷ ăn thịt người và quỷ giết người đã bị khống chế.
Trò chơi Người Bất Tử thất bại rời đi.
Loài người trên thế giới dần dần ổn định lại.
Nhưng, đây chỉ là những tai nạn thấp nhất của chuỗi ngày tận thế.
Hiện tại, Địa ngục Hàn Băng phủ xuống.
Niềm tin nhân loại vừa mới gia cố có sẽ sẽ sụp đổ trước địa ngục này.
Ở kiếp trước, dù cho nhân loại đã có những người chơi đạt đến cảnh giới Hóa Thần nhưng khi đối mặt với tai kiếp tận thế cũng chỉ biết cúi đầu bất lực.
Đại nạn!
Những đại nạn thât sự này, không thể nào dùng cách nghĩ của người bình thương để đo lường được!
Ngay cả thế giới của công tử áo tím, tồn tại cường giả mạnh mẽ ở cảnh giới Huyền Linh thì thế giới cũng phải chịu diệt vong.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy địa thế trên quang mạc, không khỏi nghẹ nhàng lắc đầu.
Tuy rằng bản thân mình may mắn được sống lại lần nữa, nhưng ở thế giới này mình có đủ may mắn để thoát khỏi mọi chuyện không?
Cố gắng níu giữa sự sống cho thế giới không hề có chút tiếng tăm nào giữa các thế giới đang dần dần bị hủy diệt này.
Mèo đen đột ngột cào một nhát, vỗ vỗ vào quang mạc.
Vị trí nó vừa chỉ là một nơi nào đó trong đại dương.
“Ý của con mèo đen này là gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nó nói mục tiêu mà chúng ta đang tìm kiếm, ở trong khu vực biển kia.” Trương Anh Hào nói.
Hắn lẩm bẩm cảm thấy kì lạ: “Hoàng đế dựng nước vốn là cao thủ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong lịch sử, sao giờ lại tránh dưới biển?”
Cố Thanh Sơn nói: “Anh cảm thấy ông ta là người nhát gan, nhưng có lẽ ông ta lại nghĩ rằng mình đang cố gắng nhịn nhục.”
“Cũng có thể là …” Trương Anh Hào châm một điếu xì gà, nói: “Hai thanh kiếm của cậu đã dọa ông ta thành ra như thế.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Lúc ấy, Địa Kiếm vừa xuất hiện đã liên tiếp chém đầu hai mươi tên Oán Quỷ, dọa Phục Hy hoang đế choáng váng.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trong lòng chấn động.
Triều Âm kiếm đang muốn trao đổi với hắn.
Tuy rằng đối phương không biết nói, nhưng ý nghĩ truyền đến lại đủ khiến người khác hiểu được.
“Được thôi, ngươi đi chơi đi, đừng đi xa quá.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cho tàu con thoi bay chậm lại, mở cửa sổ ra.
Triều Âm kiếm hiện ra trong hư không.
Toàn thân nó kích động, đợi đến khi cửa sổ được mở ra hoàn toàn, nó lập tức tung người bay đi.
Phía dưới tàu con thoi là một vùng biển.
Triều Âm kiếm lao mình xuống dưới.
Mặt biển khôi phục lại sự bình lặng.
Cố Thanh Sơn có thể cảm giác được Triều Âm kiếm đang không ngừng chơi đùa trong làn nước biển.
Một thanh kiếm sao có thể thích biển như vậy.
Cố Thanh Sơn thoáng nghĩ như thế, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua một bên.
Lần đầu tiên nhìn thấy kiếm linh của Triều Âm kiếm, nó đang tránh trong một vũng linh tuyền dưới lòng đất.
Triều Âm kiếm chính là thanh kiếm trấn hải của các vị chư thần thời thượng cổ, ngày tháng dài đằng đẵng qua đi, thế giới Thần Võ đã biến thành một mảnh đất lớn.
Không dễ gì để có thể nhìn thấy biển cả, đương nhiên thanh kiếm sẽ cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Sơn thoải mái cho phép nó chơi đùa.
Bay thêm một lúc.
Tàu con thoi đi đến một vùng biển.
Nhìn thấy cảnh tượng trong quang mạc, Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào đều ăn ý không lên tiếng.
Không giống với những vùng biển khác, mặt biển ở đây đã bị đóng băng.
Trương Anh Hào đứng lên nói: “Chi bằng tôi và cậu cùng ra tay?”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Nên gọi thêm người tới thì tốt hơn.”
Trương Anh Hào giật mình nói: “Đối phó với loại cường giả thế này, có nhiều người cũng vô ích.”
“Tôi biết, nhưng dù có giết ông ta cũng chẳng ích gì, sau một thời gian hôn mê, ông ta sẽ sống lại.”
“Vậy cậu muốn làm gì?” Trương Anh Hào mơ hồ không hiểu.
“Nếu ông ta có thể chạy trốn, vậy tức là ông ta không muốn bị bắt, đúng không?”
“Đúng.”
“Tôi cảm thấy ông ta rất quan trọng, tôi muốn ông ta nói ra tình hình của địa ngục.”
Trương Anh Hào tán thành nói: “Đây cũng là một cách, dù sao thì chúng ta cũng là người sống, không thể đến Hoàng Tuyền điều tra tình hình được.”
“Đúng vậy, chúng ta phải biết thật ra dưới Hoàng Tuyền đã xảy ra chuyện gì.”
Cố Thanh Sơn nói xong, lấy quang não ra để liên lạc với ngài Tổng thống.
Một giờ sau.
Hàng trăm chiến hạm bay vào vùng biển này.
Vài vị sĩ quan cấp cao đi đến chỗ phi thuyền của Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào.
“Ngài Cố, xin hỏi chúng tôi có thể giúp được gì cho ngài?” Một vị quân nhân hỏi.
Những sự tình xảy ra gần đây, sớm đã lan truyền khắp cả Liên Bang, ai ai cũng biết rằng Cố Thanh Sơn là nhà khoa học có trình độ xuất sắc nhất thế giới.
Hơn nữa còn là một chức nghiệp giả vô cùng mạnh.
“Là muốn tiêu diệt những sinh vật biển sao?” Một vị quân nhân khác hỏi.
“Không cần, các người chỉ cần xếp thành hàng đằng sau phi thuyền của tôi là được.”
“Phô trương lực lượng?” Một thượng tá khó hiểu nói: “Động vật biển có hiểu không?”
“Mục tiêu của chúng ta không phải là động vật biển, mà là một tên mạnh hơn động vật biển.”
“Mời ngài bố trí chiến thuật.”
“Các người không cần ra tay.”
Các quân nhân ngơ ngác nhìn nhau.
“Không ra tay? Vậy chúng tôi tới đây làm gì?”
Cố Thanh Sơn cười giải thích: “Có các người ở đây, lực lượng của chúng ta trông sẽ mạnh mẽ hơn nhiều, lúc này tôi cần một đội quân khiến ông ta phải tin phục.”
Các quân nhân đành phải quay lái chiến hạm nhỏ của mình.
Dựa theo phương hướng mà mèo đen chỉ, mấy trăm chiến hạm nhỏ tạo thành một phi hành đoàn, tiến thẳng vào khoảng không phía trên vùng biển đã bị đóng băng kia.
“Sao vậy? Cục cưng?” Trương Anh Hào ôm lấy con mèo, nhẹ nhàng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT