Ở bên kia, tại Liên Bang, trên vùng đất trống trước ngôi biệt thự trên núi, Cố Thanh Sơn tắt máy truyền tin.
Chiến tranh... Một khi trận chiến giữa hai cường quốc xảy ra, số người tử vong sẽ không thể nào đếm xuể. Mỗi ngày, sẽ có rất nhiều người chết đi, dẫn đến tử khí tăng nhanh, điều đó sẽ giúp tăng tốc cho sự lan tràn của Địa ngục Hàn Băng. Khi số người chết càng ngày càng tăng, thế giới này sẽ trở thành thiên đường của chúng.
Kể cả Cửu phủ cũng không có cách nào chống lại Địa ngục.
Trong thời điểm này mà Hoàng đế lại lựa chọn phát động chiến tranh thì chỉ có thể nói lên một điều, đó là ông ta đã hoàn toàn rũ bỏ nhân loại, đứng về phía tổ tiên của ông ta.
Hoàng đế muốn trở thành một Vong giả (*) bất tử rồi thống trị cả thế giới ư?
(*) Vong giả: Ý chỉ những người đã chết được phục sinh bởi Địa ngục Hàn Băng.
Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát rồi thở dài. Hắn quyết định tạm thời không để ý tới bất kỳ chuyện gì nữa, trước cứ tu sửa với khôi phục kiếm Triều Âm đã. Dù sao chỉ còn thêm hai bước nữa thôi là kiếm Triều Âm sẽ được sửa xong.
Tình hình lúc này đang hết sức nguy hiểm, hắn nhất định phải thức tỉnh được cảnh giới Kiếm Tiên càng sớm càng tốt.
Cố Thanh Sơn lại tiếp tục tu sửa kiếm Triều Âm, động tác mỗi lúc một nhanh.
Vì tình huống lúc này rất khẩn cấp nên phải tranh thủ thời gian.
Một lúc sau, làn khói trắng mù mịt tỏa ra từ lò luyện đang nóng đỏ.
Lạch cạch!
Nước và lửa gặp nhau lập tức làm tắt lò luyện.
Một dòng nước mát rượi trào ra khỏi lò luyện, bay lên trên cao, hơi nước tích tụ xung quanh dòng nước ấy.
Hơi nước xuất hiện ngày càng nhều trong không khí, sau đó cứ thế tràn lan khiến cả ngọn núi chìm trong màn sương hơi nước mờ ảo.
Trong dòng nước, có một chú cá nhỏ đang tung tăng bơi, thỏa sức chơi đùa. Khi thấy Cố Thanh Sơn, nó liền quẫy đuôi vòng quanh hắn mấy vòng.
Sau vài hơi thở, dòng nước chui ngược lại vào trong lò luyện rồi hóa thành một thanh kiếm dài. Một thoáng sau, toàn bộ hơi nước tan biến, chú cá nhỏ cũng đính chặt trên trường kiếm, tạo thành hai chữ kỳ lạ trên chuôi kiếm.
Hai chữ này là "Triều Âm", cũng chính là tên gọi của thanh kiếm.
Một giây sau, thân kiếm “Triều Âm” bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ. Vầng sáng ấy từ từ ngưng tụ thành bốn chữ, sau đó ẩn sâu vào trong kiếm.
Ánh sáng dần dần mất đi, thanh kiếm trở lại bình thường. Chỉ thi thoảng liếc nhìn qua mới thoáng thấy được một tầng hơi nước bao phủ trên thanh kiếm.
Trường kiếm rung lên rồi rơi vào tay Cố Thanh Sơn. Hắn giơ kiếm lên, chăm chú nhìn thân kiếm.
Bốn chữ kia đã biết mất, không tìm được, nhưng hai chữ trên chuôi kiếm thì vẫn còn.
Hai chữ này là "Triều Âm", trước đây hắn cũng được hệ thống nói cho rồi.
Vậy, bốn chữ kia là gì?
Cố Thanh Sơn nhìn giao diện Chiến Thần, quả nhiên đã thấy dòng chữ nhỏ sáng hiện ra.
[Kiếm viễn cổ, tên Triều Âm.]
[Thời thượng cổ, cả vũ trụ là đại dương mênh mông vô tận. Khi các vị Thần rời đi đã chế tạo ra thanh kiếm này để trấn giữ bốn biển.]
[Người nào có nó, tức người đó là Vua của biển cả.]
[Thanh kiếm này có thần thông khí linh là: Khổ Hải Giai Độ].
Khổ hải giai độ? Biển khổ nào rồi cũng qua?
Đây là thần thông gì thế?
Cố Thanh Sơn vội hỏi hệ thống.
Ting!
[Thần thông này có liên quan tới các vị Thần, không thể nói. Mời người chơi hỏi khí linh.]
Cố Thanh Sơn ngơ ngác.
Nhớ kỹ lại thì trước đây, lúc có được Địa kiếm, hình như Bách Hoa tiên tử cũng giải thích thần thông của Địa kiếm rồi.
Cố Thanh Sơn giơ kiếm Triều Âm lên hỏi: "Khổ Hải Giai Độ có nghĩa là gì?"
Bốn chữ biến mất trên thân kiếm bỗng sáng lên.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta biết bốn chữ đó, nhưng không rõ công dụng của nó là gì.”
Kiếm Triều Âm sốt ruột rung rung lên.
“Đừng hỏi nữa, nó là khí linh trời sinh chẳng thể dùng ngôn ngữ để giao tiếp.” Chẳng biết từ khi nào Địa kiếm đã lơ lửng trong không trung.
“Vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có những khí linh không thể nói chuyện, đây là chuyện rất bình thường. Ngươi hãy từ từ theo nó, cảm ứng nó, giao tiếp với nó.” Địa kiếm trả lời.
Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới một việc.
“Vậy...” Hắn hỏi: “Làm cách nào ngươi biết quái vật kia là quỷ sai của Hoàng Tuyền?”
“Quỷ sai là quỷ thần nhỏ nhất của Hoàng Tuyền.” Thanh âm ồm ồm của Địa kiếm vang lên: “Ta có thể nói chuyện được với Thần linh của các thế giới, nên tất nhiên biết được thân phận của chúng.”
Cố Thanh Sơn nhớ lại lời mô tả Địa kiếm của hệ thống.
[Địa kiếm, nặng tám mươi sáu triệu ba trăm bảy mươi nghìn cân, có thần thông khí linh: Tự Thừa Kỳ Trọng.]
[Kiếm này là Thần binh dùng để cúng tế trời đất thời thần thoại viễn cổ, có thể giao tiếp được với các vị Thần.]
Quả nhiên là vậy.
Cố Thanh Sơn gật đầu, lại tò mò hỏi: "Ngươi có thể giao tiếp được với thần linh, vậy ngươi nói chuyện gì với họ thế?"
“Giống như quỷ sai đấy.” Địa kiếm nói.
Cố Thanh Sơn đỡ trán, không hỏi nữa.
Hóa ra “giao tiếp” ở đây chính là giết chết đối phương... Quả không hổ là cách giao tiếp của một thanh kiếm.
Cố Thanh Sơn thắc mắc: “… Vậy nếu đụng phải quỷ thần mạnh thì sao?”
"Chạy."
"..."
“Ta từng phải trốn trong dòng chảy thời không hỗn loạn mất mười nghìn năm. Nhưng đừng nói cái này nữa… Nhỡ bị một vị thần linh cảm ứng được.” Địa kiếm ồm ồm nói.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn thở dài, sau đó nhìn sang giao diện Chiến Thần.
Dòng chữ nhỏ sáng hiện ra, giao nhiệm vụ mới.
[Nhiệm vụ một: Thu được hai thanh kiếm (đã hoàn thành).]
[Bây giờ thông báo nhiệm vụ thứ hai: Dùng tay điều khiển.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Hoàn toàn dung nhập hai thanh kiếm vào trong thức hải.]
[Bắt đầu tiến hành nhiệm vụ.]
Cố Thanh Sơn đọc xong, gật đầu.
Trong thức hải có kiếm, đây là kiến thức cơ bản của Kiếm Tiên. Những Kiếm Tiên cao cường chỉ cần nghĩ đến là kiếm sẽ bay ra.
Vì vậy, đây cũng là một nhiệm vụ cần thiết.
Hắn có thể dung nhập Địa kiếm vào thức hải một cách dễ dàng, làm lúc nào cũng được, về cơ bản thì Triều Âm cũng thế. Có điều, lúc này kiếm Triều Âm mới được rèn và tu sửa, còn đang trong quá trình làm quen với hắn. Nó có thể xem như là một thanh kiếm mới, lại là một thanh kiếm vô cùng mạnh nên Cố Thanh Sơn rất khó để dung nhập nó vào thức hải ngay được.
Muốn quen thuộc với thanh kiếm này lần nữa, cần khoảng một ngày.
Cũng được, một ngày thôi mà.
Cố Thanh Sơn bèn tạm bỏ nhiệm vụ, quay lại xem tình hình thực tại.
Hắn gọi: “Nữ Thần Công Chính”
[Tôi đây.]
“Cô có thể xâm nhập Thiết Màn không?”
[Thiết Màn được thiết lập riêng biệt với các mạng khác của Phục Hy, không nhận bất kỳ tin gì từ người ngoài, chỉ có thành viên trong Hoàng thất Phục Hy mới xâm nhập được, vì vậy tôi không có cách.] Nữ Thần Công Chính nói.
Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Vậy có thể chuyển quyền chỉ huy Thiết Màn không?”
[Không thể, trừ khi người điều khiển Thiết Màn chết thì mới có thể điều động một người kế tiếp trong danh sách chỉ huy.]
“Người chỉ huy thiết màn thứ hai trong danh sách là ai?”
[Hoàng hậu Phục Hy.]
“Nói cách khác, một là Hoàng đế giao quyền nắm binh ra, hai là ai đó giết Hoàng đế thì mới có thể gỡ bỏ quyền điều khiển Thiết Màn?” Cố Thanh Sơn nói.
[Đúng vậy.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT