“Vậy chúng ta không làm gì sao?” Diệp Phi Ly hỏi.

“Đương nhiên không phải, chúng ta cần nghĩ cách đối phó với chúng.” Cố Thanh Sơn vừa nói vừa mở quang não, hai tay lướt thật nhanh.

“Anh đang làm gì vậy?” Diệp Phi Ly tò mò hỏi.

“Kết nối với Nữ Thần, sắp xếp một chút.” Cố Thanh Sơn nói.

Bỗng nhiên, dưới chân hai người rung lắc dữ dội. Ngay sau đó, mặt băng nghiêng trái ngả phải, không ngừng lay động.

Diệp Phi Ly nhìn về nơi cách đó không xa, lẩm bẩm: “Cái gì vậy?”

Cố Thanh Sơn không ngừng tay, đồng thời phóng thần niệm ra nhìn về phía ấy.

Trên mặt băng đột nhiên xuất hiện một cái hố rất sâu, một thứ hình người to lớn màu xám tro bò ra từ trong đó.

Vừa thấy quái vật này xuất hiện, tất cả mặt người trên băng đều im bặt. Sắc mặt chúng tím lại, vẻ oán độc dữ tợn biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng không thể nói nên lời.

Diệp Phi Ly nhìn quái vật kia, không kiềm chế được há hốc mồm. Hắn ta chưa từng nhìn thấy quái vật nào như vậy...

Thứ đó to lớn khủng khiếp, chỉ quỳ trên mặt đất mà đã cao hơn mười mét. Vô số thi thể của loài người dính chằng chịt lại với nhau, tạo thành một quái vật có đầy đủ thân người và tứ chi. Trên đầu nó có hai hố phủ đầy sương mù tối tăm, trong giống như hai mắt. Mà ở dưới đám sương mù ấy có vô số thi thể bị lõm vào trong, tạo thành một cái động sâu tăm tối.

Có lẽ đây là miệng của nó.

Nếu con quái vật kinh khủng như vật xuất hiện ở nơi đông người, e rằng nhiều người chỉ mới nhìn thấy nó đã phải đổ sụp xuống.

Quái vật quay đầu, hai hố sương mù nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly. Trên má nó, vô số thi thể chen chúc sang hai bên, hốc mắt và miệng nó cũng từ từ méo mó biến dạng.

Có vẻ như nó đang rất hưng phấn.

“Linh hồn… sống...”

Quái vật nói một cách cứng ngắc, dùng cả tay lẫn chân bò về phía hai người. Mỗi lần thân hình khổng lồ của nó cử động, hồ băng đều không ngừng rung lên.

“Cậu lên trước đi, tôi cần chuẩn bị một chút.” Cố Thanh Sơn nói. Bàn tay hắn thao tác liên tục trên quang não, có vẻ như đang gấp gáp sắp đặt chuyện gì đó.

Diệp Phi Ly nhìn quái vật, lẩm bẩm: “Cũng thú vị đấy, ngoài lúc chơi game ra, tôi chưa từng đối phó với loại quái vật quá khổ như thế này bao giờ.”

Đôi cánh sau lưng hắn ta chợt mở rộng. Thoáng chốc, Diệp Phi Ly hóa thành một vệt đỏ, nhảy lên giữa không trung, thoăn thoắt di chuyển, cuối cùng mạnh mẽ xẹt qua đầu quái vật.

Mấy trăm thi thể trên mặt quái vật bị vệt đỏ cắt qua.

Quái vật kêu lên một tiếng rung động bốn phía.

Máu đen bắn lên tung tóe, từng thi thể trên mặt quái vật rơi xuống.

Nhưng quái vật dường như vô cảm, cố gắng đứng thẳng người lên, đưa tay bắt lấy vệt đỏ.

Vệt đỏ nhanh chóng bay lên không trung.

Quái vật rống lên một tiếng giận dữ lần thứ hai, đánh một quyền xuống mặt băng. Nó cầm khối băng vỡ nát lên, nghiền vụn như bột phấn rồi đắp lên trên mặt.

Ở chỗ băng bao phủ, nhanh chóng xuất hiện càng nhiều thi thể quấn quít chồng lên nhau, quái vật lại khôi phục nguyên dạng.

Vệt đỏ thấy thế, nhanh chóng phi xuống, không ngừng xoay quanh quái vật, thỉnh thoảng cắt ra một mảng lớn trên người nó.

Thi thể trên người quái vật rơi xuống đếm không xuể.

Quái vật quỳ trên mặt đất, vươn hai cánh tay ra bắt lấy Diệp Phi Ly. Nhưng tốc độ của hắn ta quá nhanh, lại thêm cơ thể của quái vật quá lớn, hành động cũng không nhanh nhẹn, làm thế nào cũng không bắt được hắn ta.

“Hóa ra chỉ là bề ngoài xấu xí, chứ chẳng có thực lực gì.” Diệp Phi Ly cười to nói.

Đột nhiên, những thi thể trên người quái vật vặn vẹo. Dường như chúng đã khôi phục ý thức, há miệng cùng một lúc, the thé gào lên, tiếng kêu vô cùng đau đớn và thảm thiết.

Vô số tiếng kêu gào hội tụ vào một điểm, ngay cả không khí cũng gợn sóng.

Diệp Phi Ly bịt tai lại, cơ thể mất khả năng kiểm soát, rơi từ trên cao xuống.

Bộp!

Cơ thể hắn ta đập mạnh lên hồ băng, khiến mặt băng rạn nứt như mạng nhện.

“Thịt!”

“Thịt sống!”

“Còn nóng! Mau lên, đừng có cướp!”

Những mặt người trên mặt băng gần Diệp Phi Ly lập tức ào ào hướng về phía hắn ta. Bọn chúng há to miệng, muốn cắn được một khối thịt trên người hắn ta.

“Chỉ là một đám cặn bã mà muốn ăn ta à!”

Diệp Phi Ly điên cuồng kêu lên, gai nhọn chi chít nhô ra khắp người. Những cái gai này vô cùng sắc bén, khiến đám mặt người đang chen chúc ùn tới đều bị gai cắt vào.

Đột nhiên, sắc trời tối sầm lại.

Diệp Phi Ly biết không ổn, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cái đầu của quái vật kia đã ở ngay phía trên hắn ta, há to miệng cắn mạnh xuống.

Ầm!

Quái vật cắn phập vào mặt băng.

Dưới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phi Ly tăng tốc độ lên cao nhất, khó khăn lắm mới thoát khỏi việc bị quái vật cắn.

“Một đám người chết mà dám coi tao là thức ăn, ha ha!”

Hai mắt Diệp Phi Ly híp lại thành một đường, một nụ cười quỷ dị hiện ra trên mặt hắn ta.

Một ngọn lửa đỏ rựa cháy bùng trên tay Diệp Phi Ly, hắn ta liếm môi, nhìn quái vật nói: “Tao đoán mày ở địa ngục an nhàn quá, căn bản không biết thế giới kinh khủng cỡ nào.”

Hai tay hắn ta vươn dài ra, biến thành hai thanh trường đao sắc bén. Trên trường đao, tia máu đỏ tươi lóe lên, chuyển động.

Cơ thể hắn ta khẽ chuyển động, phút chốc đã biến đâu mất. Chỉ một giây sau, đầu quái vật liền bị cắt đứt, những thi thể tạo thành cái đầu rơi đầy xuống đất.

Vệt đỏ lại lóe lên, hai tay lẫn hai chân của quái vật cũng bị chém đứt.

Ầm!

Thân hình nặng nề của quái vật đổ xuống mặt băng, làm vỡ ra thành một cái hố thật sâu.

Diệp Phi Ly vẫn không chịu bỏ qua, một nhát cắt thân thể của quái vật thành bảy, tám khối, sau đó mới bay lên không trung.

“Lần này, mày nên chui về lớp băng phía dưới đi nhé.” Hắn ta vừa thở hổn hển vừa nói, khi nãy hắn ta đã dốc toàn lực ứng phó rồi.

Nhưng bỗng nhiên, thi thể rơi đầy đất lại bò dậy, nắm, cắn, ôm lẫn nhau, rồi tự động tập hợp lại. Chỉ trong khoảnh khắc, đầu và tứ chi quái vật khôi phục nguyên trạng, lại quay trở về thân thể nó.

Quái vật hoàn toàn khôi phục.

Diệp Phi Ly há hốc mồm, nhìn trân trối.

“Vẫn chưa chết hả?” Hắn ta không thể tin được, thốt lên.

Quái vật chợt ngửa đầu, những thi thể trên mặt bị đè ép đến biến dạng, miệng lỗ đen cũng theo đó mà mở ra.

Một luồng sương đen bị quái vật phun ra.

Sương mù như có sự sống, thét lên một tiếng đầy thê lương, đuổi sát theo Diệp Phi Ly.

Quái vật lại phun ra thêm một luồng sương đen nữa.

Hai luồng sương bay qua bay lại đuổi theo Diệp Phi Ly, cứ mỗi giây lại lan ra rộng hơn.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Phi Ly né không kịp, chỉ có thể chụm hai tay lại, tạo ra một chùm sáng máu rực rỡ, nhanh chóng khuếch đại, hoàn toàn bao lấy Diệp Phi Ly, ngăn cách hắn ta với thế giới bên ngoài.

Quả cầu máu phá tan luồng sương đen, bay ra xa.

Diệp Phi Ly nhìn cơ thể chằng chịt vết thương của mình, tặc lưỡi: “Cách một lớp bảo vệ mà còn mạnh như vậy, dính trực tiếp vào người chẳng phải là xong đời luôn hay sao?”

Lúc ấy, trên tay hắn ta hiện lên một ngọn lửa đỏ như máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play