Một lát sau, Lãnh Thiên Tinh mở miệng nói đầu tiên: “Bốn tôn giả khi nãy có thực lực trên Phong Thánh cảnh, mà khi công tử áo tím kia xuất hiện, rõ rang bốn người đều lộ ra vẻ vui mừng và e sợ. Như vậy xem ra thực lực của tên công tử áo tím kia còn mạnh hơn cả họ.”
Ninh Nguyệt Thiền khó khăn nói: “Chẳng lẽ một mình hắn ta có thể giết sạch mọi người của thế giới này sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Nhìn bộ dạng của công tử áo tím kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn là hắn ta làm.”
Cả đám người đều đứng im trầm mặc, sững sờ hết cả rồi.
“Thế cũng không đúng. Nếu thật sự có cảnh giới cao thâm như vậy, vì sao trước giờ thế giới chúng ta chưa có ai tu hành được tới cảnh giới này?” Một tu sĩ Nguyên Anh nghi vấn hỏi.
Một tu sĩ Hóa Thần đáp: “Thời cổ đại, ngay cả Thần linh chúng ta cũng từng có, nhưng từ đó tới nay, có một ngàn năm lịch sử đã biến mất và trống rỗng. Còn gần mấy ngàn năm nay, tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ có thể đến cảnh giới Phong thánh.”
Mọi người lại im lặng.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nói: “Bây giờ còn có mưa lửa.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người biến sắc. Các đại tu sĩ trước giờ chưa bao giờ cảm thấy hốt hoảng và sợ hãi như vậy, lần đầu tiên mọi người ý thức được thế nào gọi là đại nạn rơi xuống đầu.
Mưa lửa kia là do công tử áo tím thả ra, mà trên trời mưa lửa vẫn không ngừng trút xuống. Nói vậy, công tử áo tím kia thật sự dùng mưa lửa để luyện hóa thế giới này từng chút từng chút một.
Luyện hóa thế giới!
Điều này thật không thể nào tin được!
Với năng lực bậc này, hắn ta chắc chắn sẽ biết thế giới này có người tu hành mới xuất hiện.
Nhưng như vậy thì tại sao hắn ta không ra tay giết những người của thế giới tu hành này?
Chắc chắn có chuyện gì quan trọng khiến hắn ta chậm trễ. Có điều, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ biết chuyện xảy ra hôm nay, tương lai kiểu gì cũng sẽ bớt chút thời gian đến xử lý chuyện này. Đến lúc đó, hai thế giới sẽ nghênh đón cuộc chiến tranh đẫm máu.
Không, phải nói là một thế giới hoàn toàn làm nô dịch cho một thế giới khác.
Các tu sĩ lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, trong lòng ai nấy đều vô cùng nặng nề và bàng hoàng.
Cố Thanh Sơn cũng không ngờ khi vào thế giới này, hắn sẽ hiểu rõ được sự thật kinh người giữa các thế giới. Nếu dựa theo nhiệm vụ vận mệnh trước đây, chắc hẳn lúc này nhiệm vụ đã hoàn thành rồi. Có điều bây giờ, yêu cầu của nhiệm vụ vận mệnh là “Ít nhất giúp thế giới Thần Võ duy trì nguyên dạng.”
Vì hệ thống cảm ứng được gì đó sao?
Thế giới này sắp thay đổi rồi ư?
Cố Thanh Sơn trầm ngâm.
“Chuyện này nhất định phải lập tức báo cho Thánh nhân.” Một tu sĩ Hóa Thần nói.
“Thánh nhân cũng mất tích rồi, đưa truyền tấn phù đi nhưng đều không thể liên lạc được.” Lần đầu tiên Ninh Nguyệt Thiền thở dài, nói.
Nàng và Cố Thanh Sơn đồng thời khựng lại, đột nhiên nhớ tới Thông dụng phù.
“Để ta.” Cố Thanh Sơn nói, vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm truyền tấn phù ra. Hắn không khẩu thuật mà dùng thần niệm viết lại những việc xảy ra gần đây vào trong lá bùa.
Ưu điểm của thần niệm là có thể tránh được mọi người, để người khác không biết hắn nói gì.
Cố Thanh Sơn kể lại những chuyện trải qua trong động dung nham, viết cả bí mật mà thi thể màu đen đã tiết lộ vào trong truyền tấn phù, sau đó trịnh trọng đặt nó vào trong thông dụng phù, cầu mong Bách Hoa tiên tử có thể sớm đọc được những tình báo này, cũng hy vọng những tin tức này có thể giúp được nàng.
Bỗng nhiên sắc mặt Ninh Nguyệt Thiền nghiêm lại, nói: “Tất cả mọi người hãy thề trước mặt ta, sau khi trở về không được phép tiết lộ chuyện ngày hôm nay.”
“Tránh được nhất thời, không tránh được một đời.” Lãnh Thiên Tinh nói.
“Chuyện này quá lớn, nhất định phải chờ Thánh nhân trả lời rồi chúng ta mới có thể định đoạt.” Ninh Nguyệt Thiền nói.
Cố Thanh Sơn nghe vậy liền gật đầu, các tu sĩ cũng lần lượt lộ vẻ đã hiểu.
Loại chuyện không thể tưởng tượng này, nếu để cho tất cả mọi người biết thì quân tâm của cả liên quân sẽ rối loạn.
Mọi người lần lượt thề, công cuộc thăm dò di tích dưới lòng đất đến đây cũng chấm dứt. Các tu sĩ trở về theo đường cũ, lái thuyền bay quay về quân doanh.
Khi thấy một Định Viễn tướng quân mang theo mấy Du Kích tướng quân cùng nhau về doanh trại, không ít tu sĩ canh phòng đều tiến lên đón. May mà những đại tu sĩ do Ninh Nguyệt Thiền chọn đều có tu vi cảnh giới cao thâm, tuy trong lòng mọi người hoảng sợ nhưng ngoài mặt lại không hề để lộ ra chút gì.
Ninh Nguyệt Thiền đi gặp một Định Viễn tướng quân khác là hòa thượng Minh Tuệ. Ngay sau đó, hai Định Viễn tướng quân cùng đưa ra mệnh lệnh, liên tục luân phiên bố trí đủ các nhiệm vụ.
Cả quân doanh nhanh chóng trở nên bận rộn. Các tu sĩ bắt đầu nhận hết nhiệm vụ quân sự này đến nhiệm vụ khác, bận đến mức chân không chạm đất, không ngừng tăng cường các biện pháp phòng ngự doanh trại, thế nên cũng nhanh chóng quên khuấy chuyện Ninh Nguyệt Thiền dẫn một nhóm nhỏ ra ngoài. Chỉ có những đại tu sĩ ra ngoài cùng Ninh Nguyệt Thiền mới có thể nhìn thấy được cơn mưa giông sắp kéo đến từ trong những mệnh lệnh mà nàng ban ra kia.
Cố Thanh Sơn có Tướng quân lệnh của Tam Thánh nên không ai bố trí nhiệm vụ cho hắn. Bàn giao sự vụ xong, hắn quay về quân trướng của mình, trên đường đi tiện thể ngẩng đầu, nhìn cơn mưa lửa đang trút xuống phía chân trời xa ngút ngàn kia.
Uy lực khủng bố như vậy, phải làm thế nào để có thể ngăn cản?
Trong lòng hắn càng lúc càng nặng nề.
Bỗng nhiên, Thông dụng phù có động tĩnh.
Cố Thanh Sơn vội vàng trở lại quân trướng của mình, mở Thông dụng phù ra, một tờ Truyền tấn phù lập tức nhảy ra ngoài. Hắn vội vàng đẩy linh lực vào, trong lá bùa truyền ra giọng nói của Bách Hoa tiên tử.
“Bi Ngưỡng bị thương, ta mang theo ông ấy vào dòng chảy thời không hỗn loạn để tránh khỏi truy sát.”
“Con làm như vậy là đúng, gặp kẻ địch là phải xuống tay ngay, tuyệt đối đừng do dự.”
“Còn về chuyện Ngũ Hành chi nguyên mà con nói, nếu là thật, vậy ba chúng ta luôn kẹt ở Phong Thánh cảnh không thể đột phá rất có thể là do chịu hạn chế của thế giới.”
“Nếu vậy, Huyền Nguyên phải đi tìm Ngũ Hành chi nguyên, còn ta ở lại dòng chảy thời không để chăm sóc Bi Ngưỡng.”
Giọng trong Truyền tấn phù biến mất.
Hạn chế của thế giới?
Điều này cũng đúng, rất có thể thế giới Tu hành đã từng xảy ra vấn đề gì đó khiến các tu sĩ chỉ có thể tu hành đến Phong Thánh cảnh.
Nếu như vậy...
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng móc ra một tờ Truyền tấn phù: “Sư tôn, con cảm thấy người có thể thử đột phá cảnh giới khi còn đang ở thế giới Thần Võ.”
Hắn vừa đặt Truyền tấn phù vào trong Thông dụng phù, nó lập tức biến mất. Chẳng bao lâu sau, hắn đã nhận được câu trả lời của Bách Hoa tiên tử.
“Trong thế giới Thần Võ có rất nhiều kẻ địch cường đại ẩn nấp, nếu ta thử độ kiếp ở thế giới Thần Võ, những kẻ này sẽ cùng đến đối phó ta.”
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình, cục diện đã nguy hiểm đến vậy rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT