Kỳ lạ thật, vì sao cơn mưa lửa này lại xuất hiện ở đây đúng lúc như vậy chứ? Rốt cuộc là trùng hợp, hay là có kẻ bí ẩn nào đấy rắp tâm thực hiện?

Cố Thanh Sơn yên lặng nghĩ một lúc, những nghi ngờ trong lòng bị vây trong một màn sương mờ mịt.

Đây là một thế giới hoàn toàn bí ẩn, cần phải đi sâu tìm hiểu hơn nữa thì mới có thể biết được chân tướng.

Mà bây giờ...

Hắn nắm chặt thanh địa kiếm trong tay, phát động kiếm quyết.

Địa kiếm phát ra tiếng ong ong: "Ngươi còn muốn đánh à? Cho dù có linh đan chữa thương cao cấp thì thương thế của ngươi vẫn cần phải tĩnh dưỡng mấy hôm mới có thể khỏi được."

"Ta cần phải đánh tiếp một trận nữa, đến khi cảm thấy ổn rồi thì đột phá Nguyên Anh." Cố Thanh Sơn nói.

Địa kiếm ngưng một lúc rồi lại nói tiếp: "Đột phá Nguyên Anh... Theo như quy luật của trời đất thì sau khi tu sĩ đột phá liên tục, nếu muốn đánh vào đại cảnh giới, thiên kiếp phải gánh sẽ hung mãnh hơn nhiều. Lôi kiếp thế kia không phải là tầm thường, đến cả Nguyên Anh tu sĩ cũng không dám chắc rằng có thể chống lại được, với thương tích của ngươi thì..."

"Không sao, chẳng qua chỉ là lôi kiếp thôi mà." Cố Thanh Sơn nói xong liền không hề do dự mà đáp xuống đất.

Ngay sau đó, vệt sáng vàng rơi xuống biển yêu ma, chém chúng tơi bời, giết đến nỗi máu chảy thành sông.

Một lát sau, có một con yêu ma to lớn và mạnh mẽ bất ngờ đánh đến, nhưng vệt sáng vàng kia lại biết trước mà tiến lên nghênh đón. Sau vài hơi thở, lại có thể thấy một hoặc hai con rồng bay lượn tàn sát bừa bãi, cuốn sạch đám yêu ma.

Sau đợt giết chóc điên cuồng ấy, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhìn sang giao diện Chiến Thần.

[Ngài đã bổ sung đầy đủ hồn lực, thời gian hồi chiêu để sử dụng công pháp đột phá cảnh giới đã kết thúc.]

Tốt lắm, hắn nghĩ thầm.

Phía bên kia, ở giải đất trung tâm của chiến trường.

Một gã Vô Diện Cự Nhân rít lên một tiếng cuối cùng, cơ thể của nó biến thành màu xám, sau đó tan ra rồi biến mất.

Đây là cách mà những quái vật Hỗn Độn chết.

Ninh Nguyệt Thiền giơ trường đao lên, giơ tay lau vết máu tươi bên khóe miệng, sau đó hỏi: "Còn bao nhiêu người vẫn sống?"

"Toàn bộ tu sĩ của đội thứ 3 và đội thứ 5 đều ngã xuống cả rồi, chúng ta còn lại bốn chi đội nữa." Khắp người Lãnh Thiên Tinh đều là máu, hắn ta thở hổn hển nói.

Lúc hai người đang nói chuyện thì lại thấy mấy con quái vật to lớn ở phía xa chậm rãi tới gần.

Đùng! Đùng! Đùng!

Chúng lê từng bước chân nặng nề, mỗi bước đều làm mặt đất rung lên.

"Tiếp tục gửi truyền tấn phù, để đội cứu viện nhanh tới." Ninh Nguyệt Thiền khẽ cau mày nói. Vào lúc này, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rồi.

Nhưng nàng là quan chỉ huy cao nhất, cho nên trên gương mặt nàng không thể để lộ ra một chút nào được, bằng không nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng bất lợi cho toàn đội.

Bỗng nhiên, bầu trời trở nên u ám. Gió nổi mây vần, mây dày phủ xuống không trung. Chỉ trong nháy mắt, cả thế giới bước vào đêm đen.

Ầm ầm!

Tiếng sét vang lên.

Các tu sĩ không kìm lòng được mà đều dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn về phía xa. Ngay cả đám yêu ma cũng không ồn ào như lúc trước nữa, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời với vẻ kinh sợ bất an.

"Loại cảm giác này... Chẳng lẽ là thiên kiếp ư?" Lãnh Thiên Tinh kinh hãi lẩm bẩm.

Ninh Nguyệt Thiền lớn giọng nói: "Là tiên điên nào thế, ở trên chiến trường mà lại còn độ kiếp, sợ bản thân chết không đủ nhanh à!"

Trên chiến trường, khắp nơi đều là tu sĩ và yêu ma, chỉ cần bất kì một vị tu sĩ nào bước vào trong phạm vi của thiên kiếp, thiên kiếp sẽ lập tức cho rằng số người độ kiếp tăng lên, sức mạnh của lôi kiếp sẽ càng trở nên kinh khủng.

Mà xung quanh đây đều là yêu ma, nếu như tu sĩ xảy ra bất cứ vấn đề gì, bọn chúng sẽ không đếm xỉa đến nỗi sợ của bản thân với thiên lôi mà sẽ tiến hành đánh úp người độ kiếp.

Trong hoàn cảnh phức tạp và nguy hiểm như vậy mà muốn độ kiếp thành công ư, quả thực là chuyện viễn vông.

Rốt cuộc là tên nào bị hỏng não vậy chứ, tự nhiên lại đột phá ở đây?

Một vệt sáng chói mắt màu lam rơi từ trên trời xuống, nện thẳng lên mặt đất.

Ầm!

Không khí cuồn cuộn, gió thổi hiu hiu.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lôi kiếp phủ xuống ở một góc phía Tây Nam của chiến trường. Tu sĩ ở chỗ đó đã chết sạch từ lâu rồi, chỉ còn lại đại quân ma tộc như nước thủy triều thôi.

Đúng thời khắc này, đám yêu ma đồng loạt phát ra tiếng la hét hoảng sợ điên cuồng, bắt đầu bỏ chạy tán loạn khắp nơi.

Lôi linh lực còn được gọi là "Tru Tà", những tu sĩ sở hữu loại linh lực này sẽ có được sức sát thương gấp bội khi đối phó với yêu ma.

Sét bao gồm hai phương thức, là sinh và sát, nhưng bất luận là sinh pháp hay là sát pháp thì đều là khắc tinh của yêu ma. Mà bây giờ, thứ mà bọn yêu ma đang phải đối mặt đó chính là Lôi Thiên Kiếp.

Đây là loại sét có uy lực mạnh nhất.

Đối với thiên lôi kinh khủng như vậy, bọn yêu ma sẽ nảy sinh sự sợ hãi tự nhiên từ sâu trong linh hồn.

Màn mở đầu của Thiên kiếp từ từ xuất hiện.

Từng tia sét một đáp xuống, đánh thẳng lên người tu sĩ độ kiếp.

Cố Thanh Sơn đứng ở giữa trung tâm thiên kiếp, khua Địa kiếm, đánh tan tia sét đầu tiên.

Những tia lửa điện bắn ra, rơi lả tả như sao, bay vào giữa đám yêu ma, sau đó lập tức giết sạch một đám yêu ma đông đúc.

“Ngươi sắp chết rồi, một trăm nghìn năm qua ta chưa thấy một tu sĩ nào điên cuồng như ngươi.” Địa kiếm nặng nề nói.

“Người không điên cuồng thì không có đường sống.” Khắp người Cố Thanh Sơn đều là máu của bọn yêu ma bắn vào, hắn thuận miệng đáp.

Sử dụng hồn lực để đột phá một mạch tới Kim Đan hậu kỳ, sau đó lao vào giữa đám yêu ma mà ra sức chém giết, liều mạng cố gắng bỏ đi thời gian hồi chiêu để tiếp tục thăng cấp.

Bây giờ, hắn đang nếm thử mùi vị của việc đột phá Nguyên Anh cảnh.

Chỉ một trận chiến đấu, mà Cố Thanh Sơn lại định từ Kim Đan sơ kỳ lên thẳng đến Nguyên Anh cảnh.

Chẳng trách ngay cả Địa kiếm cũng không thể nào hiều nổi chuyện lần này.

Tia thiên lôi thứ hai đánh xuống.

Cố Thanh Sơn lại vung kiếm lên lần nữa, đánh bay nó đến một chỗ khác trong đám yêu ma.

Ầm!

Lôi quang nổ tung, một đám yêu ma hóa thành hư không.

Đối mặt với thiên lôi, yêu ma dưới Phong Thánh cảnh chỉ còn có con đường chết.

Đây là tương khắc trời sinh.

Đột nhiên, Cố Thanh Sơn lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này, không phải cơ thể bị tổn thương mà là thần hồn phải trải qua nhiều lần đột phá liên tục, cuối cùng không thể chịu đựng nổi sự nhảy vọt lớn như thế này mà chịu tổn thương.

Thương tích ở bên trong thần hồn không phải là chuyện nhỏ, thường thì phải nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể dần dần bình phục lại. Cố Thanh Sơn cau mày một cái, đưa tay điểm nhẹ vào ấn đường.

Một luồng sáng bay ra từ ấn đường, rơi vào đầu ngón tay của hắn.

[Linh châu của Ngư Long: Chỉ trong mấy giây, sẽ chữa khỏi toàn bộ thương tích trên thần hồn của người chơi.]

[Ngài có muốn sử dụng Linh châu của Ngư Long không?]

"Dùng đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play