Phùng Hoắc Đức nhận lấy chai rượu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Ôi! Tôi chẳng ôm hi vọng.”

Bên kia, Anna đặt chén rượu xuống, lại chăm chú nhìn Cố Thanh Sơn.

Đột nhiên, một tiếng “ting” vang lên, ngay sau đó lại có thêm một tiếng nữa.

Ba người đồng thời nhìn lại, hóa ra là bộ đàm của Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn mở bộ đàm lên rồi đặt trên bàn.

[Cố Thanh Sơn, công dân của Liên Bang, hiện giờ anh bị tình nghi là có liên quan đến một vụ án mưu sát, xin hãy đứng yên tại chỗ, không nên di chuyển, nhân viên chấp pháp đang đến!]

[Học sinh Cố Thanh Sơn, do cậu có liên quan tới một vụ án mưu sát, đồng thời bị một số quý tộc lên án về hành vi trộm cắp, Trường Công lập Quý tộc thuộc quận Trường Ninh tuyên bố cậu bị đuổi học.]

Ánh sáng trên bộ đàm tắt dần.

Cố Thanh Sơn ngồi đó không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng vậy.

“Chậc.” Anna vỗ vỗ bả vai của hắn: “Đừng nản chí, cuộc sống luôn không thuận lợi. Đi về Đế quốc với tôi, tôi cam đoan sẽ cho anh hưởng đãi ngộ tốt nhất. Không, tự tôi sẽ phong anh làm Nam tước, thế nào?” Thấy Cố Thanh Sơn không nói lời nào, cô lại hỏi: “Hình như bên ngoài có không ít người đang tới đây, có muốn tôi giải quyết giúp anh không?”

Phùng Hoắc Đức trợn trừng mắt, giật mình nhìn công chúa điện hạ. Công chúa điện hạ vốn lạnh lùng là vậy, sao giờ lại đối xử với một người con trai như thế?

Gặp quỷ rồi! Không biết thằng nhóc này có lừa gạt mang công chúa đi hay không nữa?

Cố Thanh Sơn bỗng bật cười, từ tốn đáp lại: “Vốn dĩ tôi muốn có một khoảng thời gian yên ổn.”

Bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai, nhốn nháo ầm ĩ.

Tiếng hô hoán, tiếng chạy, tiếng phần phật của máy bay trực thăng, tất cả đều dần tiến về quán bar này.

Cố Thanh Sơn đứng lên, nói: “Tôi còn đang hi vọng xa vời rằng sẽ thi đỗ vào trường đại học để bù đắp một chút tiếc nuối trong lòng cơ đấy.”

Một cây cung đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, ngay sau đó ba ống tên cũng khoác lủng lẳng trên lưng.

Hắn cầm cung rồi đi thẳng ra cửa quán bar. Theo mỗi một bước chân, thân hình hắn dường như lại sáng hơn một chút. Cho đến khi hắn đứng ở cửa và kéo cửa ra thì khí tức vô hình mà gấp gáp đã tràn ngập quanh thân hắn, một tia sáng tinh khiết linh thiêng lượn lờ bao quanh.

Lúc này, hắn giống hệt như một thanh kiếm sắc bén đã được rút ra khỏi vỏ.

Chương 24: Vây Quét

“Hai người đi đi, đừng để bị liên lụy, sau này chúng ta lại nói chuyện.” Nói xong Cố Thanh Sơn sải bước đi ra ngoài.

Anna lập tức tỉnh rượu.

“Hắn ta đẹp trai quá.” Cô lầm bầm, trong mắt lộ ra con sóng kỳ lạ. 

Phùng Hoắc Đức nói: “Điện hạ, có rất nhiều người đang tới, chúng ta đi trước đi.”

“Đi gì chứ, cơ hội tốt như thế này mà.” Anna nghiêm mặt: “Lập tức bắt đầu đánh giá.”

Phùng Hoắc Đức cười khổ nói: “Bắt đầu đánh giá chiến lực vào thời điểm này… Thời cơ có hơi tệ quá không? Lỡ như người bị phát hiện thì sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng về mặt ngoại giao.”

Sắc mặt Anna trở nên nghiêm túc, nhìn đối phương nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải làm rõ vì sao Nữ thần Công Chính lại muốn dấy động can qua, và Cố Thanh Sơn chính là nhân vật then chốt.” Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Bệ hạ chờ câu trả lời của chúng ta.”

“Vâng.”

Phùng Hoắc Đức nghiêm mặt, nhanh chóng lấy một cái máy loại nhỏ từ cái kho sau của quán bar ra, để lên mặt đất, nhanh chóng thao tác.

[Tải sóng sinh mệnh của Cố Thanh Sơn, phong tỏa đặc trưng bên ngoài của sinh vật, bắt đầu theo dõi. Mệnh lệnh: 270 thiết bị giám sát và vệ tinh chuẩn bị vào vị trí.]

“Đã vào vị trí.” Rất nhiều âm thanh khác nhau truyền tới từ máy truyền tin.

[Vệ tinh gián điệp trên bầu trời chuẩn bị vào vị trí.] Giọng nói điện tử vang lên.

“Rất tốt, các đồng chí, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, hãy đảm bảo các máy giám sát đều hoạt động bình thường.”

“Tuân lệnh, thưa Thiếu tá.”

“Vậy bắt đầu đi.” Phùng Hoắc Đức gõ lên phím xác nhận.

[Đánh giá toàn diện chức nghiệp giả chính thức khởi động, hệ thống bắt đầu thu thập số liệu.]

[21 giờ 37 phút ngày 27 tháng 4 năm 3091, công dân Liên Bang Cố Thanh Sơn, nam, 18 tuổi, người tiềm lực. Bắt đầu đánh giá.]

Một màn hình xuất hiện trước mặt hai người, phía trên chính là tình cảnh của Cố Thanh Sơn sau khi ra khỏi quán bar. Xung quanh đã được giải tán, trên đường phố trống không không thấy một bóng người. Tiếng còi xe cảnh sát dần tới gần, trên bầu trời, bốn chiếc phi cơ tuần tra nhanh chóng bay tới. Phi cơ còn chưa đến nơi mà tiếng loa phía trên đã vang lên khắp con phố.

“Người bên dưới nghe đây, giờ anh đang là tội phạm bị tình nghi, hãy đứng yên tại chỗ không được lộn xộn, nếu không chúng tôi sẽ thi hành bước tiếp theo.”

Cố Thanh Sơn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn chằm chằm phi cơ.

Bỗng nhiên, trên một chiếc phi cơ lóe lên một ánh sáng đỏ, hấp dẫn sự chú ý của Cố Thanh Sơn.

“Tia laser khởi động rồi?” Vẻ mặt Cố Thanh Sơn cứng lại.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, pháo điện từ chở bên dưới phi cơ nổ “Ầm” một tiếng. Ánh sáng màu xanh xé rách bầu trời, quả pháo được thả xuống con đường làm mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, bụi đất tung bay, khói mù lượn lờ.

Trên bầu trời, một chiếc phi cơ phát ra lời chất vấn nghiêm nghị: “Cảnh hiệu 172033, tại sao đột nhiên khai hỏa, tôi cần được giải thích.”

“Tôi được trao quyền, mời sếp kiểm tra mệnh lệnh mới nhất.” Phi cơ khai hỏa không thèm để ý nói.

Chiếc phi cơ phía trước im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Lập tức kiểm tra tình hình trận chiến, xác nhận thi thể.”

Bốn chiếc phi cơ chậm rãi đến gần. Bụi mù từ từ tản đi, họ đã có thể nhìn rõ tình hình bên dưới.

Nhưng trên mặt đất không có thi thể.

Kẻ bị tình nghi giết người kia đang đứng trên nóc đèn đường, nhìn về bên này với ánh mắt lạnh băng.

“Chết tiệt, hắn còn sống! Chuẩn bị đồng thời khai hỏa!”

Nhưng bọn họ không có cơ hội ấy.

Cố Thanh Sơn kéo cung Quân, rót linh lực vào, tiện tay bắn ra bốn mũi tên.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái.

Ầm!

Bốn chiếc phi cơ cảnh lực tuần tra loại nhỏ lần lượt bốc cháy, khói bay mù mịt, phải hạ cánh khẩn cấp.

Vị trí động cơ của những phi cơ ấy đều bị một mũi tên bắn thủng, nếu còn không hạ xuống, phi cơ sẽ nổ.

Anna huýt sáo một cái, nói: “Rất chuyên nghiệp.”

Đối diện cô và Phùng Hoắc Đức, số liệu dày đặc trên máy chủ cấp tốc hiện lên, hệ thống đánh giá đang dồn sức tính toán. 

Cố Thanh Sơn đứng trên đèn đường, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn đã có tu vi Luyện Khí tầng 5, linh lực mãnh liệt rót vào cung tên, lực tàn phá đã sớm vượt xa lúc xưa.

So với lúc giết Hùng Hổ, thực lực của hắn tăng lên hơn gấp đôi rồi.

“Hahaha, Cố Thanh Sơn, mày thân là công dân Liên Bang, chẳng những chống lại lệnh bắt trước mặt mọi người mà còn định bắn chết cảnh sát sao!” Phía xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu đắc ý.

Cố Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Nhiếp Vân đang đứng trên ban công của một tòa nhà, chiếc phi cơ hoa lệ của hắn ta cũng đang đậu ở đó, sau lưng hắn ta là mấy chục tên cao to đang đứng.

Nhiếp Vân khoanh tay, cố ý tỏ vẻ nuối tiếc nói: “Mặc dù chúng ta là bạn học, nhưng tao thân là quý tộc quận Trường Ninh thì phải có nghĩa vụ trợ giúp cảnh sát lùng bắt hung phạm.”

Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta, nghiêm túc hỏi: “Mày tội gì cứ phải làm khó làm dễ tao mãi vậy?”

Nhiếp Vân thù hận nói: “Mày hại tao thua hai chục triệu ở sòng bạc, còn giết người hầu của tao, mày cho rằng tao dễ chọc sao?” Sau đó, hắn ta quay đầu lại nói: “Xông lên, giết hắn đi, ai lấy được đầu hắn, thưởng mười triệu!”

Đám đàn ông cao to nghe thấy vậy, đồng loạt nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.

Đây là một cái đầu trị giá mười triệu!

Bọn họ ai nấy vịn vách tường, nhảy xuống tòa lầu, tranh nhau tấn công về phía Cố Thanh Sơn.

Nhiếp Vân ưu nhã cầm một ly rượu vang, cười to nói: “Ba mươi Võ Đạo Tông Sư điều phối gien, chỉ cần đè cũng đủ đè chết mày rồi, đây chính là sức mạnh của quý tộc đấy!”

Cố Thanh Sơn nhìn lướt qua đám võ giả không ngừng ép tới gần, im lặng giơ Quân cung lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play