"Chỉ với mấy trò lừa bịp này mà cũng dám tới Thánh giáo quấy rối?" Hart tỏ vẻ thất vọng nói.
Thấy Cố Thanh Sơn đã hạ xuống, hắn ta lại vận dụng Thiên Tuyển kỹ lần nữa.
"Phán quyết!" Hắn ta quát lên, lập tức có vô số lỗ thủng màu đen bao phủ cả căn phòng.
Hart thò tay ra bắt lấy hai người đang hấp hối trong lỗ đen, dùng thánh hỏa đốt thành đống xương khô.
"Ta chỉ định... a!"
Còn chưa nói hết câu, hắn ta đã thất thanh kêu lên.
Ở bên kia, Cố Thanh Sơn vẫn đứng trên mặt đất, cách Hart rất xa, trường kiếm chỉ thẳng vào hắn ta. Trong hư không, mấy trăm đường kiếm quang nhỏ bé nhẹ nhàng như gió tấn công tới từ bốn phương tám hướng.
Quyết thứ ba, Phong Giảo!
Quần áo cả người Hart bị cắt thành mảnh vụn, trên người tựa như bị phạt lăng trì, thê thảm vô cùng.
Cố Thanh Sơn nhìn lên trường kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm đã xuất hiện chùm sáng thứ ba, xếp cùng một hàng với hai chùm sáng trước đó.
Có điều uy lực của chiêu kiếm này cũng không lớn, mặc dù nhìn qua rất khủng bố, nhưng thật ra thì cũng không có đả thương được gân cốt của Hart.
Ngược lại, tuy uy lực không lớn, nhưng những chiêu kiếm này luôn đánh tới một cách rất bất ngờ, hơn nữa Cố Thanh Sơn lại chọn góc độ ra tay hết sức khéo léo, thậm chí ngay cả biện pháp chống đỡ Hart cũng không có.
Giáo hoàng nhíu mày một cái, nói: "Cũng thật có bản lĩnh."
Bà ta nhanh chóng rút ra ra một lá bài, đặt ở trước mặt. Người trên mặt bài vẫn là Đại Thánh đồ Hart, hắn ta đang tức giận ngửa mặt lên trời gào thét.
Giáo hoàng lại rút ra một lá bài khác, trên mặt bài là một tấm khiên rất lớn.
Bà ta đặt lá bài này ở trên mặt bài có hình của Đại Thánh đồ Hart.
Hai lá bài chợt lóe lên, hợp thành một lá. Trên mặt bài, Đại Thánh đồ Hart đang giơ lá chắn rộng lớn, chống ở trước người.
Còn trong căn phòng, trước người Hart bỗng nhiên xuất hiện một tấm khiên lớn màu xanh nhạt.
Tấm khiên này rất to, Cố Thanh Sơn có muốn dễ dàng đánh trúng Hart cũng khó. Mà trên tấm khiên thỉnh thoảng còn tỏa ra ánh sáng của thần linh, chữa lành vết thương của Hart với tốc độ rất nhanh, người bình thường cũng có thể nhìn thấy những vết thương trên người hắn ta đang dần dần biến mất.
Đây là một vật trang bị vô cùng cường đại, không những có thể ngăn cản công kích mãnh liệt, còn có thể chữa trị vết thương trên cơ thể người sử dụng. Trong vô số trận chiến, không biết đã có bao nhiêu kẻ mạnh ngã xuống trước tấm khiên này, nuốt hận mà chết.
Hart cầm lá chắn lớn trên tay, hét lên như phát điên: "Nhãi ranh, tao phải tống mày vào nơi sâu nhất trong nhà tù, để mày chịu mọi loại khổ sở!"
Cố Thanh Sơn nhìn lá chắn kia một cái, sắc mặt lạnh hơn một phần.
Bất kể như thế nào, bốn kiếm kế tiếp phải hoàn toàn trúng vào mục tiêu, mới có thể hoàn thành Thất Tinh!
Hắn nhảy lên thật cao, giơ cao Địa kiếm bay về phía Hart.
"Như vậy cũng dám xông lên? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chạy trốn..." Giáo hoàng khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nổi lên hứng thú.
Bà ta phất tay một cái, ở mọi ngóc ngách của cả căn phòng, không khí xuất hiện từng trận rung động mãnh liệt.
Khi không khí khôi phục nguyên trạng, một lá bài xuất hiện trong tay Giáo hoàng. Trên lá bài vẽ một cánh cửa, trên cửa treo một chiếc khoá lớn bằng kim loại trông rất bắt mắt.
"Hoá ra là một thằng nhóc lớn mật, đã vậy, mình phải đổi một lá bài khác..."
Giáo hoàng chạm nhẹ vào lá bài, đến khi thẻ bài biến mất, bà ta liền đưa tay ra, lại rút ra một lá bài khác trong không khí trước mặt. Có điều, bà ta vẫn không thỏa mãn, chuyển bài sang tay trái rồi lại tiếp tục rút một lá khác.
Nhưng ngay lúc này, trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một sợi xích màu đen, hung hăng quất mạnh lên tay Giáo hoàng. Bà ta vội rụt tay về, không rút bài nữa.
Sợi xích màu đen kia lơ lửng thêm một lúc nữa rồi mới dần dần biến mất.
"Chậc, đã quá vội vàng rồi, còn dư lại một phong ấn vận mệnh..." Giáo hoàng nói, giọng có vẻ hơi tiếc nuối.
"Tối đa ba lá bài sao? Cũng đủ rồi."
Bà ta nhìn xuống lá bài trong tay, bên mép bài được bao phủ bởi một lớp sương thật dày, mà chính giữa lá bài là hình chân dung của một người. Biểu cảm trên mặt của người này biến đổi không ngừng, lúc thì chụp lấy tai, lộ ra biểu tình vô cùng thống khổ; lúc thì lại khua tay múa chân, vui vẻ ra mặt.
Giáo hoàng cầm lá bài lên, ném về phía Cố Thanh Sơn.
Lá bài biến mất không thấy.
Lúc này Cố Thanh Sơn đang ở giữa không trung, đột nhiên không khí quanh người hắn không ngừng dao động, sương mù màu đen phun ra rất nhanh, vây hắn vào giữa.
"Kết thúc rồi." Giáo hoàng nói.
Một giây sau, trên người Cố Thanh Sơn đột nhiên hiện ra hào quang bảy sắc.
Trong hư không, hoa bay đầy trời cùng muông thú đủ loại từ từ hạ xuống, ảo ảnh của sáu vị Thiện Thần hộ pháp tay cầm các loại binh khí hiện ra.
Sáu Thiện Thần hộ pháp vây quanh Cố Thanh Sơn, cùng hô lên: “Hồng!"
Đám sương mù đang bao lấy Cố Thanh Sơn phát ra một tiếng kêu thảm, nhanh chóng tản ra, sau đó biến mất không thấy, mà Cố Thanh Sơn cũng mất tăm theo.
"Lại biến đi đâu rồi? Đây rốt cuộc là loại Thiên Tuyển kỹ hệ Không Gian nào?" Giáo hoàng ngạc nhiên nói.
Cùng lúc đó, Hart chống tấm khiên ở trước mặt mình, an tâm ngâm nga: "Ta chỉ định sinh linh trước mặt là tà... a!" Bỗng nhiên, hắn ta thống khổ hét lên một tiếng.
Sau lưng gã đột nhiên truyền tới một trận đau nhức.
Lại trúng kiếm!
Nỗi đau do kiếm đâm không tính là gì, Hart có thể nhịn được. Nhưng vấn đề là có một dòng điện mãnh liệt tràn vào thân thể, khiến cả người hắn ta cũng mất đi năng lực hành động.
Đây là Thần thông Điện Lôi - "Thất Khống"!
"A a a!" Hart không ngừng co quắp ở giữa không trung. Những lỗ thủng bóng tối kia vốn đã tụ lại chung một chỗ, chuẩn bị tạo thành một cánh cửa tăm tối, lúc này lại nhanh chóng tản đi, trở về đến vị trí cũ.
"Thất Khống" chỉ có thể khống chế đối phương trong một giây.
Một giây, có thể làm gì?
Ít nhất đối với Cố Thanh Sơn mà nói, đủ để hắn thi triển ba nhát chém liên tục còn lại.
Gần như cướp lấy thời gian, trường kiếm trong tay Cố Thanh Sơn xé rách không khí, chém liên tục ba nhát lên người Hart.
Bảy kiếm tấn công liên tục, không bỏ sót một cái nào!
Điều này thật sự không hề dễ dàng, Hart là chiến sĩ mạnh nhất Thánh giáo, trên tay còn cầm một tấm khiên, bên cạnh lại có Giáo hoàng đang nhìn chăm chú.
Vậy mà Cố Thanh Sơn vẫn tiếp nối được bảy kiếm liền nhau!
Trên Địa kiếm, bảy chùm sáng không ngừng loé lên, phát ra tiếng ong ong, tựa hồ đang kêu gọi cái gì đó.
Giáo hoàng không ngồi yên được nữa, hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tội nghiệt quá sâu nặng, phải tăng thêm mức độ trừng trị một chút."
Bà ta lại rút ra thêm một lá bài nữa, trên mặt bài là một người đàn ông oai hùng mặc trường bào màu đỏ hoa lệ.
Hồng Y giáo chủ, Kid.
Những năm gần đây, vẫn chưa có người nào có thể an toàn thoát ra khỏi vòng vây của Kid và Hart.
Giáo hoàng cầm lá bài, đang muốn ném ra ngoài nhưng Cố Thanh Sơn lại đột nhiên biến mất trong không trung, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở ngay trước mặt bà ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT