Cố Thanh Sơn im lặng một lát rồi nói: "Nữ Thần Công Chính là trung tâm siêu việt của thời đại văn minh, Nữ thần tự mình ra tay thì sẽ không thành vấn đề. ""

"Nhưng việc này vi phạm pháp luật của các quốc gia, Nữ Thần Công Chính cũng sẽ không điên theo chúng ta đâu. "" Liêu Hành nói.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía không trung khẽ hỏi: "Cô thấy chuyện này thế nào? ""

[Tôi luôn bước cùng ngài, thưa ngài.]

Giọng nữ nghiêm túc vang lên, vang vọng khắp phi thuyền Thần Điện trạm Tinh Không.

"Tốt lắm, chúng ta bắt đầu thôi. "" Cố Thanh Sơn dừng lại, nhìn sang ba người kia, chỉ thấy bọn họ đã trố mắt nhìn hắn, giống như đang nhìn thấy một giống loài Hải thú mới vậy.

"Gặp quỷ rồi! Kỳ lạ! Cho dù cậu đã hack Nữ Thần Công Chính, nhưng Nữ thần cũng không thể thử nghiệm việc khống chế các trung tâm xử lý của quốc gia khác được. Đây là lập trình sẵn có, chẳng lẽ cậu đã bóp méo phép tính cốt lõi của Nữ Thần Công Chính ư? "" Liêu Hành nói rất nhanh.

Ngay cả thiên tài như Liêu Hành, cũng thật sự không nghĩ ra được đáp án của cái chuyện không tưởng kia.

"Đây là vấn đề kỹ thuật, có nói ra thì bọn họ cũng không hiểu, mà ông thì lại càng không nên biết, cho nên tôi sẽ không giải thích đâu. "" Cố Thanh Sơn nói. Hắn lại nhìn một lượt qua ba người: "Đối địch với trò chơi Người Bất Tử, bây giờ bắt đầu. Diệp Phi Ly, tiếp theo cậu nên lên sân khấu rồi. ""

"Sao tôi lại cảm thấy bản thân mình giống một siêu anh hùng vậy? "" Diệp Phi Ly nhìn bộ chiến giáp rắn chắc trên người mình, mở miệng nói một câu đùa hiếm thấy.

Trương Anh Hào cũng cười nói: "Không phải cậu luôn mong chờ thời khắc khiêu chiến một thử thách mới à. ""

Diệp Phi Ly nghe xong, nghiêm túc nói: "Đối với ngoại hình chiến giáp của tôi, tôi có thể đưa ra một yêu cầu không? ""

"Cậu nói đi. "" Cố Thanh Sơn nói.

"Mũ giáp của tôi trông bình thường quá. "" Diệp Phi Ly chỉ vào mũ giáp của mình rồi nói.

Ba người kia cùng ngẩng lên nhìn, chỉ thấy mũ sắt trên chiến giáp đúng là kiểu mẫu bình thường như bao bộ chiến giáp khác.

"Thật xin lỗi, thời gian quá gấp, tôi chỉ chú ý đến công dụng của thiết kế chứ không chú ý đến vẻ ngoài. Vậy theo ý cậu thì nên sửa thế nào? "" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Anh muốn người ta sợ hãi, phải không? "" Diệp Phi Ly hỏi.

"Đúng vậy. "" Cố Thanh Sơn nói.

"Thay đổi diện mạo mũ giáp, làm tốt thì sẽ khiến càng nhiều người chỉ nhìn vào đã tự dưng thấy sợ hãi. "" Diệp Phi Ly nói.

"Cậu muốn tạo thành hình gì? Đầu lâu? Tử thần? Mãnh thú? Hay là ác ma? "" Liêu Hành chen ngang.

"Không, cứ dùng hình tượng mặt hề là được, gần đây có lưu hành một loại mặt cười của chú hề, chúng ta hãy dùng khuôn mặt ấy của nó. "" Diệp Phi Ly nói.

Liêu Hành không hiểu nổi: "Không phải muốn làm người ta sợ hãi sao? Mặt hề thì có ích gì? ""

"Mấy loại đầu lâu gì đó, nhìn nhiều cũng nhàm.” Diệp Phi Ly tiếp tục nói: "Nhưng mà, để người xem thấy một thứ giống người nhưng không phải là người, thì mới có thể khiến họ thật sự sợ hãi từ trong lòng. ""

"Cậu thạo nghề thật đấy! "" Trương Anh Hào vỗ tay.

"Không thể nào, tôi không cảm thấy vậy. "" Liêu Hành không hiểu.

Diệp Phi Ly thản nhiên nói: "Hai giờ đêm, ông đốt một ngọn nến, đến khu vui chơi đứng nhìn chú hề một lát rồi sẽ hiểu thôi. ""

Trương Anh Hào nói: "Không sai, cứ thử một mình nhìn chằm chằm hình nộm chú hề ấy đi, ông sẽ tự nhận ra điểm đáng sợ của nó. ""

Diệp Phi Ly nói: "Đó cũng là lý do mà mọi người đều đặt chú hề ở nơi náo nhiệt đông người, chứ không ai đặt nó ở một nơi yên tĩnh vắng lặng cả. ""

Liêu Hành thử tưởng tượng ra cảnh đó.

Một ngõ nhỏ vắng vẻ, bốn phía không người, bản thân bất ngờ nhìn thấy một con rối mặt hề mang nụ cười quỷ dị trên mặt. Nó cứ yên lặng nhìn ông, không nói một lời...

Bỗng nhiên, Liêu Hành cảm thấy lạnh người.

"Chúng ta thử xem. "" Cố Thanh Sơn nhấn lên màn hình, nói.

Chỉ chốc lát sau, một cái mũ giáp mới đã được chế tạo xong.

Đôi mắt của mũ giáp trống không, khuôn mặt dại ra, cái mũi nhọn như mỏ chim, trên miệng lại mang theo nụ cười tươi cứng ngắc. Nhìn nó giống như đang lấy lòng ai đó nhưng lại giống như không muốn lấy lòng, chỉ khoác lên mặt một biểu cảm đông cứng mà thôi.

Lúc Liêu Hành vừa liếc mắt nhìn cũng không thấy gì ghê gớm lắm, nhưng sau một lúc thì trong lòng ông lại bất ngờ có một cảm giác quỷ quái từ từ lan tỏa.

"Gặp quỷ rồi, may mà trước giờ tôi không chú ý đến mấy thứ này. "" Ông ta lầm bầm nói.

"Khá lắm, tôi rất thích, tôi định sẽ gọi nó là Chú Hề Tử Thần. "" Diệp Phi Ly nhìn chằm chằm vào mũ giáp hình mặt hề, liếm môi nói.

"Được rồi, lên đường đi. "" Cố Thanh Sơn đóng màn hình, nhìn Diệp Phi Ly nói.

"Xử lý lão phải không? "" Diệp Phi Ly xác nhận lần cuối cùng.

"Phải, xử lý trực tiếp, tiện thể uy hiếp nhân loại một chút. "" Cố Thanh Sơn gật đầu, hờ hững nói.

- -----

Thời gian cũng chưa qua bao lâu.

Thánh quốc.

Đế quốc Phục Hi.

Liên bang Tự Do.

Những lãnh đạo cấp cao của mỗi một quốc gia đang thảo luận quyết liệt về sự kiện kỳ lạ vừa xảy ra đêm qua. Mọi người ai nấy đều hăng hái tranh luận hòng che giấu sự khủng hoảng trong lòng mình.

Hải thú xuất hiện và đổ bộ, còn có thể nói là do đột biến gien.

Qủy ăn thịt người và quỷ giết người thì có thể giải thích là virus tiến hóa.

Nhưng chuyện tối hôm qua đã vượt xa khả năng hiểu biết của con người, cho dù có muốn lừa gạt dân chúng bình thường, cũng không có cách nào giải thích chuyện này bằng khoa học.

Niềm tin của không ít người sụp đổ sau một đêm, càng có nhiều người đặt tay lên ngực tự hỏi, đương đầu với tận thế, cuối cùng phải làm sao để sống sót.

Bất tử. Đây chính là bất tử đó! Nếu thực sự có trận tiếp theo, mình có nên tham gia hay không?

Rất nhiều người im lặng thầm đặt ra câu hỏi cho mình.

Mà đáp án, thì lại rất rõ ràng.

Ngay lúc đó, ở mỗi một quốc gia trên khắp Trái Đất, bất cứ thiết bị nào có thể nhận được tín hiệu từ vệ tinh đều tự động phát sáng.

Màn hình tự động nâng lên giữa không trung, một bóng dáng trước giờ chưa từng gặp qua, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người ở thế giới này.

Hắn ta mặc một bộ chiến giáp đen nhánh, sau lưng có một đôi cánh chim màu đen thật dài. Trên đầu của hắn ta là một cái mũ vừa cao vừa nhọn, mang theo bộ mặt cười cứng ngắc của con rối.

Quang não cá nhân của mọi người tự động mở ra, còn tự đưa hình ảnh lên, đây quả là một chuyện rất ly kỳ trong thời đại hiện nay, chưa kể trên hình ảnh là một kẻ kỳ quái như thế.

Nếu đôi cánh sau lưng hắn ta không phải là màu đen, thì thoạt nhìn hắn rất giống với thiên sứ trong thần thoại cổ đại.

Nhưng nụ cười trên mũ giáp kia lại cứng ngắc giống như rối gỗ, trên tay hắn ta còn đang túm lấy một người, tất cả những việc kỳ lạ này khiến người khác không thể thốt nên lời.

Kẻ bị hắn ta túm đang không ngừng giãy dụa.

Mà kẻ đó, không ai khác chính là người vừa rời khỏi trò chơi Người Bất Tử không bao lâu, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng - Âu Dương Phi Vũ.

Chính phủ các nước và các thế lực lớn còn chưa tìm ra lão, thế mà bây giờ lão lại bị một con quái vật bắt trước rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play