"Phi! Phi! Thịt gà này quá cay! Chết tiệt, không có đồ ngọt gì sao?" Ông ta đột nhiên mắng to.
Lời vừa ra khỏi miệng, toàn bộ ấn tượng mà ông ta mang tới cho hắn đều sụp đổ.
Cố Thanh Sơn cau mày hỏi: "Đây là ai vậy?"
[Liêu Hành, nhà khoa học, người phát minh ra kỹ thuật Bước nhảy hành tinh.]
"Sao bộ dạng không quá giống như trong trí nhớ của tôi vậy?"
[Ngài đã phân phó, sau khi ông ta trở về thì phẫu thuật đổi mặt cho ông ta một lần.]
"À, tôi nhớ ra rồi. Nhưng sao lại chỉnh thành như vậy? Quá khác biệt rồi."
[Tự ông ta vẽ chân dung.]
"... Được rồi."
[Lúc ông ta trở lại, ngài không có ở đây nên tôi đưa ông ta qua đó.]
"Ừm."
Cố Thanh Sơn đáp, lại nghe đối thoại truyền tới từ trong màn hình.
"Người anh em, sao cậu đi ăn còn mang theo kính râm vậy? Nhìn điệu bộ của cậu, mấy cô em bình thường không thích đâu." Liêu Hành trừng mắt với người trẻ tuổi ngồi đối diện.
Diệp Phi Ly nghe xong thì nhấc kính râm lên, để lộ ra đôi mắt màu đỏ tươi: "Bởi vì tôi là Quỷ giết người." Nói xong, hắn ta quăng luôn kính qua một bên, chuyên tâm xử lý tôm hùm.
"Trời ạ!" Liêu Hành càng thêm hoảng sợ, nhanh chóng nhìn sang Trương Anh Hào, nhưng anh ta chỉ nhún nhún vai, biểu thị bản thân không có gì để nói cả.
Liêu Hành nhanh chóng tỉnh táo lại, như suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm nói: "Quỷ giết người... Ông chủ tập đoàn sát thủ... Thằng nhóc hack mất Nữ Thần Công Chính kia... Cộng thêm một chuyên gia nóng tính sáng tạo ra Bước nhảy hành tinh là tôi..." Ông ta đột nhiên hưng phấn, lớn tiếng nói: "Nói vậy thì, nhiệm vụ của chúng ta là hủy diệt thế giới?"
Trương Anh Hào cau mày nói: "Không phải. Lúc ăn cơm xin hãy yên lặng chút, ông ầm ĩ khiến tôi đau đầu."
"Được rồi, được rồi, cậu là một trong số mấy mỏ vàng, cậu nói sao thì là vậy."
Liêu Hành im lặng không nói nữa, nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phi Ly, không ngừng quan sát từ trên xuống dưới. Một lát sau, ông ta thực sự không nhịn được, lại hỏi: "Quỷ giết người mà cũng cần ăn sao?"
Diệp Phi Ly lơ đãng trả lời: "Ăn cái gì cũng không thể lấp đầy cảm giác đói bụng của tôi, nhưng giết người thì có. Có điều, tôi vẫn còn vị giác như trước." Hắn ta buông dao nĩa xuống, lau qua miệng: "Tôi ăn mấy thứ này là bởi vì chúng quả thực rất ngon, dù sao trước kia tôi cũng không đủ tiền để ăn."
"Cậu là chàng trai tốt." Hai mắt Liêu Hành đảo một vòng, nói: "Tôi thích người như cậu, hay là cậu đi theo tôi đi?"
Diệp Phi Ly nói: "Ông còn chưa đủ tư cách."
"Nói cái gì vậy, tôi là nhà khoa học đệ nhất Liên Bang, làm bạn bè với cậu sao còn chưa đủ tư cách chứ?"
Diệp Phi Ly liếc ông ta một cái, vẻ mặt khinh thường lắc đầu.
Đúng lúc này, quang não trong ngực hắn ta sáng lên, kèm theo đó là một giọng nói điện tử vang lên.
[Phát hiện mục tiêu, hướng đông nam, cách 357km, đang di chuyển về phía thủ đô.]
Diệp Phi Ly nghe xong thì cầm theo hơn phân nửa con tôm hùm trên bàn ăn, đứng dậy rời đi, đôi cánh bằng xương dữ tợn đột nhiên nhô ra từ sau lưng hắn ta.
"Cậu làm cái gì đấy?" Liêu Hành nhìn đôi cánh xương kinh khủng kia, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
"Đi lấp đầy cảm giác đói bụng." Diệp Phi Ly nói xong, đi tới trước cửa sổ hóa thành một luồng sáng màu đỏ tươi xông lên trời.
Thấy hình ảnh này, Cố Thanh Sơn cũng hỏi: "Diệp Phi Ly đi đối phó với người nào vậy?"
[Một tên quỷ giết người đi gieo rắc bệnh dịch.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Đúng, nên đối phó với gã, nếu không thì người chết sẽ càng ngày càng nhiều." Cố Thanh Sơn đồng ý nói.
[Thưa ngài, bây giờ chúng ta đi đâu?] Nữ Thần Công Chính đột nhiên hỏi.
"Đi qua chỗ Trương Anh Hào. Nhưng bây giờ tôi có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô."
[Mời ngài cứ nói.]
Cố Thanh Sơn vô cùng khẩn trương hỏi: "Sau khi trận mưa này xảy ra, có điểm gì không ổn không?"
...
Ở bên kia.
Diệp Phi Ly tự do bay giữa trời cao, phá tan tầng tầng mây đen, cuối cùng đáp xuống một mảnh đất hoang.
Một bộ xươong khắp người dính đầy những tảng thịt thối rữa đang tập tễnh đi về phía trước, bao quanh nó là màn sương mù nhàn nhạt. Vừa trông thấy hắn ta, nó lập tức dừng bước lại.
Nó dùng một loại âm thanh giống như tiếng rắn nói: "Ta đã nhường thành phố đó lại cho ngươi, tại sao ngươi còn muốn đuổi giết ta?"
"Ngươi giết người xong rồi mới cho ta, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?" Diệp Phi Ly nói.
Tiếng khè khè của bộ xương trở nên bén nhọn: "Ta đã lui một bước, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ta không hiểu vì sao ngươi lại muốn đuổi theo ta." Nó tiếp tục nói: "Thế giới này có vô số sinh linh giết không hết, ngươi và ta đều là đồng loại tiến hóa ở cấp bậc rất cao, không cần phải... tự giết lẫn nhau."
"Đồng loại? Tự giết lẫn nhau?" Diệp Phi Ly nghiêng đầu, ném nửa con tôm hùm trong tay qua.
Bộ xương chụp lấy tôm hùm theo bản năng, chỉ nhìn thoáng qua rồi thuận tay ném xuống đất.
"Ngươi cho ta thứ vật chết không dùng được này là có ý gì?" Nó cảnh giác hỏi.
Diệp Phi Ly nhìn con tôm hùm nằm dưới đất, có chút tiếc nuối nói: "Món ngon thượng hạng như thế, mà ngươi lại coi như rẻ rách."
Dứt lời, hắn ta giơ tay lên, một vầng sáng đỏ tươi như máu dạo động trong bàn tay hắn ta, nhìn từ xa tựa như một đốm lửa.
"Xem ra, chúng ta không phải đồng loại." Đôi cánh xương dữ tợn chợt vỗ, Diệp Phi Ly cười gằn nhào tới.
...
Trên phi cơ loại nhỏ.
[Xin hỏi ngài, ý ngài nói là về phương diện nào?]
"Ảnh hưởng đối với tinh cầu này."
[Ngoại trừ việc lượng mưa tăng cao, thì hiện giờ vẫn chưa phát hiện bất kỳ biến hóa nào.]
"Lượng mưa tăng cao..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Hệ thống Chiến Thần sẽ không lừa người, nó nói thời không có sự biến hóa kịch liệt thì chắc chắn có, nhưng rốt cuộc là chuyện gì?
"Nước mưa..." Cố Thanh Sơn thầm nói. Chợt nghĩ ra gì đó, hắn bỗng cất cao giọng: "Nữ Thần Công Chính, cho tôi xem bản đồ, hiện tại có bao nhiêu nơi trời đang mưa."
[Xin chờ một chút, kết nối với vệ tinh khí tượng trên bầu trời toàn thế giới cần bảy giây.] Nữ Thần Công Chính nói.
Một lúc sau, màn sáng mở ra, một tấm bản đồ thế giới xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Dùng màu đỏ để biểu thị những nơi trời đang mưa đi." Hắn ra lệnh.
Trên bản đồ thế giới lập tức hiện đầy màu đỏ.
Ngoại trừ ngoài biển, phần đất liền còn lại trên bản đồ ngập tràn màu đỏ nhức mắt, chỉ có những nơi hiếm thấy dấu vết người sống thì vẫn là trời nắng.
Ánh đèn đỏ mờ nhạt hắt lên mặt Cố Thanh Sơn, khiến cho vẻ khẩn trương trên mặt hắn càng thêm rõ ràng.
Tất cả những nơi có con người sinh sống đều đang mưa, điều này sao có thể gọi là bình thường?
Xem ra hắn đã nghĩ đúng rồi, trận mưa này chính là trận mưa tận thế.
Phương thức tốt nhất để thâm nhập vào thế giới này chính là lợi dụng khí hậu, chậm rãi cài cắm lực lượng ở thế giới khác vào. Nước mưa... là một lựa chọn rất tốt, có thể thẩm thấu vạn vật cho đến tận sâu trong lòng đất.
Cố Thanh Sơn vội nói: "Báo cho Bộ khí tượng và Bộ sinh hóa cùng với các chuyên gia tương ứng, lập tức phân tích thành phần của nước mưa."
[Được, đã rõ.]
Màn sáng tối sầm lại, bản đồ thế giới biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT