Ngược lại, nếu mình chỉ có Trấn Ngục Quỷ Vương thì có lẽ sẽ cân nhắc về tình hình trước mắt.

Thế nhưng mình có Lục Giới Thần Sơn kiếm, mình tuyệt đối không từ bỏ thanh kiếm này, càng không thể từ bỏ thân phận Hoàng Tuyền.

Vậy có nghĩa là... “hắn” kia không có thanh kiếm này.

Đây là chuyện có thể khẳng định chắc chắn.

Cố Thanh Sơn thở dài.

“Sư tôn, xem ra tạm thời con không thể đi tìm người.” Hắn thầm nói trong lòng.

Bách Hoa Tiên Tử - Tạ Đạo Linh không phải là tu sĩ bình thường, trong trường hợp thông thường thì vốn không cần người khác quan tâm tới nàng.

Cố Thanh Sơn nghĩ vậy, lập tức lui về phía sau mấy bước, rời khỏi mép vách núi.

Lúc này ở một bên khác của vách núi bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Nhóm yêu tinh và các tu sĩ lần lượt đi đến.

Trên thực tế, vừa rồi đã có yêu tinh đến, chỉ là Cố Thanh Sơn bận xem xét tình hình Đăng Thiên Lộ nên tạm thời không để ý tới bọn chúng.

Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra điều tra, phát hiện tất cả mọi người đều đến đông đủ.

Hắn hủy bỏ trạng thái Quất Hoàng, khôi phục lại thành người.

Chỉ một thoáng sau “Dạ Mị Quỷ Ảnh” biến mất khỏi người hắn.

Những yêu tinh và tu sĩ kia lập tức phát hiện ra sự xuất hiện của hắn.

Ông lão râu dài bay tới đầu tiên, hét lớn: “Chú ý! Người cuối cùng lên đỉnh chính là Cố Thanh Sơn, hắn phải biến thành con Vương Thất cho mọi người xem!”

Quốc vương Yêu tinh ở sau lưng ông ta hạ giọng nói “Nói sai rồi, không phải là Vương Thất mà là Vương Bát (con rùa).”

Ông lão râu dài quay đầu trừng mắt với Quốc vương, nói: “Thất hay Bát có gì khác nhau? Ta nhớ là “Thất” … các ngươi nói sao?”

Ông lão nhìn về phía nhóm tu sĩ đi theo kia.

Các tu sĩ nhìn nhau, cúi đầu xuống.

Cố Thanh Sơn nhíu mày, nói: “Ta còn đến sớm hơn các ngươi.”

“Chơi xấu!” Nhóm yêu tinh ồn ào.

“Chúng ta tới được một lúc rồi mà không phát hiện ra có ai trên núi hết.” Quốc vương Yêu Tinh lại hét lớn.

“Mau biến thành con rùa đi! Mau! Mau!” Ông lão râu dài lại thúc giục.

Những tu sĩ kia cũng đầy vẻ mặt chờ mong.

Cố Thanh Sơn im lặng.

Chuyện gì khác thì còn có thể thương lượng nhưng rõ ràng là hắn tới đầu tiên, lại còn phải biến thành con rùa, chuyện này hắn không làm được.

“Này, ta tới trước thật mà!”

Hắn nói, lại phát động thần thông Tu Di hóa thành mèo quýt, sau đó biến mất trước mặt mọi người.

“Ôi! Người đâu?” Ông lão râu dài hoang mang hỏi.

Bên trong hư không truyền đến tiếng mèo kêu: “Meo meo, meo meo meo!”

Ông lão râu dài nghe xong, gật đầu liên tục, nói:” Ta tin, ta tin, đúng là ngươi tới trước, không nên bắt ngươi biến thành con rùa.”

Ông ta quay đầu nhìn về phía một tu sĩ khác đang lau mồ hôi…

Ông ta chưa kịp nói lời nào thì Núi thần đột nhiên phát ra động tĩnh.

Linh quang dạt dào tập trung trên đỉnh núi, bùng phát thành một luồng ánh sáng cao ngút trời.

Độ kiếp đã hoàn thành.

Lúc này, Núi thần Tu Di sẽ đưa từng người trở về thế giới vốn dĩ của họ.

Chỉ một thoáng sau, từng tia linh quang lại xuất hiện, chiếu vào trên người mọi người.

Ầm!

Linh quang này bao bọc lấy mọi người, từ trên đỉnh núi bay ra ngoài.

Cố Thanh Sơn và tất cả yêu tinh xuyên qua hư không với tốc độ nhanh nhất, chỉ trong chốc lát bọn họ đã tới vùng hư không cần phải đến.

“Meo meo (không ổn)!”

Cố Thanh Sơn biến sắc, nói.

Mình đã giết Thương Vô Chương ở đó, sau đó dựa vào sức mạnh độ kiếp để thoát thân, lúc này chắc chắn khu vực ấy đang bị vô số ác quỷ vây quanh.

Có lẽ ngay cả Qủy chủ cũng ở đó!

Cố Thanh Sơn không do dự, vung móng vuốt thả ra ba đồng tiền.

Thiên Sứ Đoạn Tội!

Trật Tự Ma Vương!

Cổ thụ Kinh Cức!

Ba đồng tiền tạo thành sự cộng hưởng tuyệt vời tương ứng với từng vật biểu tượng.

Hai tia sáng rực rỡ từ đồng tiền “Thiên Sứ Đoạn Tội” và “Trật Tự Ma Vương” chiếu vào người Cố Thanh Sơn.

Tiền “cổ thụ Kinh Cức” cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu vào ảo ảnh cây cổ thụ hiện ra sau lưng hắn.

Cổ thụ Kinh Cức vẫn nhớ lời căn dặn của Laura, nó vẫn luôn đi theo bên người Cố Thanh Sơn.

Ba sức mạnh tập trung lại!

“Meo, meo meo meo meo!" Cố Thanh Sơn lớn tiếng nói.

Mặc dù ông lão râu dài vẫn không nhìn thấy hắn nhưng cũng lớn tiếng trả lời lại: “Được, chúng ta cùng đi!”

Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động.

Khói đen vô tận từ ba đồng tiền tuôn ra ngoài, nhanh chóng lan ra bao phủ cả người hắn và nhóm yêu tinh.

“Tuần Du” phát động!

Toàn bộ bốn phía hư không lập tức biến mất.

Một dòng sông lấp lánh ánh sáng xuất hiện trước mắt mọi người.

Dòng sông Thời Gian!

Đám người bay lơ lửng bên trên dòng sông!

Cố Thanh Sơn nhìn dòng sông cùng với màn sương mù nổi bên trên nó, thở dài một hơi.

Lần này an toàn rồi.

Hắn nhìn nhóm yêu tinh, nói: “Meo meo…”

Ngay lúc này, có chuyện lạ xảy ra!

Nhóm yêu tinh chỉ nghe thấy đối diện có tiếng mèo kêu thất thanh, sau đó không có động tĩnh nào nữa.

Tiếng mèo kêu kéo ra thật dài, rồi bay tới một nơi nào đó cực kỳ xa xôi.

Trong nháy mắt, không thấy bất kỳ tiếng động nào nữa.

Ông lão râu dài chớp chớp mắt, xoay người nhìn đằng sau lưng, hỏi: “Hắn nói chờ?”

Quốc Vương yêu tinh nói: “Đúng vậy, hắn nói chờ hắn.”

“Hắn có nói từ “hắn” không?” Ông lão râu dài hỏi.

“Dựa theo giọng điệu của hắn thì chắc hẳn có từ này.” Quốc Vương nói.

“Vậy chúng ta chờ ở đây.” Ông lão râu dài đánh nhịp nói.

….

Cố Thanh Sơn bay vút đi trong hư không vô tận.

Những tồn tại thần bí ẩn hiện trong hư không đều không cảm nhận hay phát hiện ra hắn.

Một lực kéo cực lớn kéo cả cái cơ thể mèo của hắn bay tới một vùng đất bí mật đã lâu không xuất hiện.

Thi thể khổng lồ!

Cố Thanh Sơn vừa bay vừa cảm thấy thắc mắc.

Thi thể khổng lồ đã lâu không liên lạc với hắn.

Hắn cũng rất lo lắng, không biết tình trạng hiện tại của đối phương như thế nào.

Bây giờ nó đột nhiên lại dẫn mình qua đó, chẳng lẽ có chuyện gì?

Cố Thanh Sơn nghĩ vậy nên lập tức muốn hủy trạng thái Quất Hoàng.

Cần phải dùng bản thể của hắn đi gặp thi thể khổng lồ mới đúng.

Hắn vừa suy nghĩ tới đây thì bỗng nhiên cảm ứng được cái gì đó, hắn lập tức cúi đầu quan sát sợi dây ngắn màu tím quấn ở trên móng vuốt của mình.

Nó quấn chặt vào móng vuốt của hắn, giống như không cho phép móng vuốt của hắn có bất cứ sự thay đổi nào.

Đây là sợi dây Vân Đồ có thể mang lại may mắn…

Vì sao nó đột nhiên quấn chặt lấy móng vuốt?

Cố Thanh Sơn im lặng, bỗng nhớ lại lời nói của Laura lúc ấy.

“Thật ra trên tay em có một bảo vật bên Kỳ Quỷ mà gia tộc chim Kinh Cức truyền lại từ đời này qua đời khác, sợi dây Vân Đồ.”

Laura dùng tay tháo cái dây màu tím thắt trên cồ tay của mình ra, thấp giọng nói:

“Tác dụng của nó là một loại may mắn đặc biệt.”

May mắn...

Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn để nguyên trạng thái Quất Hoàng và thần thông “Dạ Mị Quỷ Ảnh.”

Theo như những sự việc sẽ xảy ra sau đó, thì trên một mức độ nào đó, quyết định này của hắn cũng ảnh hưởng trực tiếp đến sự sống chết của hắn.

Không biết qua bao lâu.

Một thế giới tối tăm đột nhiên xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.

Vô số những bộ xương khô màu đen đang đi lại không biết mệt mỏi trên khắp mặt đất khô cạn.

Một cây cột bằng đồng khổng lồ đứng giữa trời và đất, không nhìn thấy đầu đuôi.

Lúc này mèo quýt tới đó.

Nó nhẹ nhàng rơi vào trong hư không trước cột đồng, nhìn lên trên cột đồng.

Chỉ thấy một bộ xương trắng loang lổ ẩn giấu bên trong chiến giáp màu đen, đang được cố định bên trên cột đồng.

“Cẩn thận."

Giọng nói thi thể khổng lồ đột nhiên vang lên.

Khi câu nói này vừa vang lên, một trong những bộ xương khô màu đen rải rác khắp nơi trên mặt đất đột nhiên dừng lại.

Giọng nói của thi thể khổng lồ từ trong miệng của bộ xương khô truyền đến:

“Ta không biết ngươi đang ở đâu, nhưng ta biết ngươi đã tới.”

Bộ xương khô đưa tay chỉ vào thi thể khổng lồ.

“Mau! Thời gian cấp bách, mau giúp ta giết chết mấy con con trùng kia!”

Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên.

Bộ xương được treo trong chiến giáp màu đen dường như đã không còn chút xác thịt nào nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play