Phượng Hoàng yêu thở phào, tiếp tục lấy lòng: “Đại nhân, không, Thần Tôn đại nhân, ngài có phân phó gì không?”
Tạ Đạo Linh suy nghĩ một chút rồi nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói: “Có thể đi rồi. Con đã hấp thu xong sức mạnh của hai con rồng.”
Tạ Đạo Linh đặt tay lên đầu Phượng Hoàng yêu, hạ một loạt mấy cấm chế mạnh nhất.
“Yêu quỷ của thế giới này đến từ đâu?” Tạ Đạo Linh hỏi.
Phượng Hoàng yêu đáp: “Là một đám ở Thượng Giới không lăn lộn nổi ngoài đời, lưu lạc đến núi Tu Di. Bây giờ bọn chúng đã sợ đến tè ra quần, đã trốn về Thượng Giới rồi.”
Tạ Đạo Linh thấy nó trả lời không tệ, liền ném một vật xuống.
“Được rồi, từ nay về sau ngươi hãy theo ta. Ta sẽ không bạc đãi người trong nhà, hãy ăn đi.”
Phượng Hoàng yêu đã bị hạ cấm chế, vò đã mẻ không sợ rớt, quyết định nuốt vật kia vào.
Ngọt!
Mềm!
Rốt cuộc là thứ gì vậy?
Nó chỉ nhìn Tạ Đạo Linh, không dám hỏi nhiều.
Nhưng thứ này đến từ kẻ địch mạnh như thế, không, là chủ nhân, có dùng mông để suy nghĩ cũng biết nhất định là thứ tốt.
Không biết tại sao, trong lòng Phượng Hoàng yêu dâng lên một sự cảm kích lẫn kính sợ.
Cố Thanh Sơn truyền âm hỏi: “Sư tôn, người cho nó ăn cái gì vậy?”
“Đường đậu.” Tạ Đạo Linh đáp.
“Đường đậu?”
“Ừm, chính là đường đậu. Vừa rồi nó mắng chúng ta là cẩu nam nữ, bây giờ còn đòi dùng đan dược tốt sao? Không đời nào.”
Tạ Đạo Linh nói xong, leo lên lưng Phượng Hoàng yêu.
Phượng Hoàng yêu vội cúi người, thận trọng dùng đôi cánh của mình đỡ Tạ Đạo Linh, sợ nàng bước không vững.
Cố Thanh Sơn nhìn biểu hiện lấy lòng của con Phượng Hoàng yêu, không khỏi lẩm bẩm: “Dỗ dành thì không chịu, phải ăn roi mới chịu. Đạo lý nhân gian dùng cho mấy con yêu vật cũng không sai.”
Hắn cũng leo lên lưng Phượng Hoàng yêu.
Không thể không nói, mặc dù lông của con yêu thú này bị sấm sét quất đến nỗi xơ xác, nhưng dù sao mềm mại cũng vẫn là mềm mại.
Phượng Hoàng yêu kêu lên một tiếng, vỗ hai cánh xông thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây bay đi.
Tốc độ của nó quả thật rất nhanh, còn có thần thông tránh gió trời sinh, khi bay khá ổn định.
Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn cảm nhận một hồi, sau đó ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc cho con Phượng Hoàng yêu bay đi.
Phượng Hoàng yêu hối hả bay qua biển mây, cuối cùng cũng tìm được một con đường đá mọc đầy rêu xanh.
Con đường đá này không tính là rộng. Phượng Hoàng yêu chui vào bên trong, miễn cưỡng lắm mới có thể giang cánh ra bay được.
Nó cứ bay thẳng như thế, sau chừng nửa nén nhang, rốt cuộc đã đến cửa ra của con đường.
“Đến rồi.” Phượng Hoàng yêu lên tiếng.
Nó bay ra khỏi con đường, chậm rãi chở hai người đáp xuống đất.
Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh nhìn xung quanh.
Chỉ thấy cái gọi là “con đường” kia chẳng qua chỉ là một cái giếng cổ.
Giếng cổ nằm ngay chính giữa một ngôi miếu, bên trong miếu thờ phụng một vài pho tượng trang nghiêm.
Tạ Đạo Linh nhìn mấy pho tượng, miệng lẩm bẩm, rất nhanh hóa thành hình dáng bé gái.
Nàng chỉ vào mấy pho tượng, nói: “Thanh Sơn, con nhìn đi, đây là pho tượng Atula Vương của Atula tộc.”
Cố Thanh Sơn nhìn lại.
Chỉ thấy các pho tượng không cái nào giống cái nào, nhưng vẻ mặt đều rất trang nghiêm, tay cầm binh khí chuẩn bị chiến đấu.
Cố Thanh Sơn nhìn cả nửa ngày, bỗng bước lên phía trước, dừng lại trước pho tượng nằm chính giữa.
Pho tượng có chín đầu, nghìn mắt, trăm tay, tám chân, trên thân có ngọn lửa, người nào nhìn một lần thì khó mà quên được.
“Sư tôn, người nhìn pho tượng này đi, có nhớ được gì hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Đạo Linh ngơ ngác nhìn pho tượng, nói: “Ta có thần kỹ Nhân Quả của tộc Tì Ma Trí Đa La... Nhưng binh khí của Atula Vương này dường như không đúng.”
Trong truyền thuyết, Atula đạo có bốn tộc, tổng cộng có bốn vị tộc vương, theo thứ tự là Bà Trĩ Vương, Khư La Khiên Đà Vương, Tì Ma Trí Đa La Vương, La Hầu Vương.
Pho tượng trước mắt chính là Tì Ma Trí Đa La Vương.
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm của mình ra, rồi nhìn binh khí của Tì Ma Trí Đa La Vương.
“Sư tôn, ông ta không nên dùng binh khí này.”
Đó là một thanh pháp trượng, thân trượng thon dài, đầu trượng là cái đầu lâu một sừng.
Trấn Ngục Quỷ Vương trượng.
Atula cầm quyền trượng của Quỷ Vương Hoàng Tuyền.
Tạ Đạo Linh có vẻ hoảng hốt, bắt đầu khép hai mắt lại, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Cố Thanh Sơn nhảy đến bên cạnh nàng, lấy ra ba thanh phi kiếm, im lặng bảo vệ.
Một lát sau.
Giọng nói mơ màng của Tạ Đạo Linh vang lên.
“Tì Ma Trí Đa La Vương, một trong bốn Tộc vương Atula, đến nhận chức tại Núi thần...”
Giọng của nàng càng lúc càng nhỏ, hình như đang tiến vào cảnh giới nào đó.
Cố Thanh Sơn bỗng quơ kiếm chém vào hư không.
Keng!
Tiếng binh khí va chạm vang lên.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía cách đó không xa.
Một người đang đứng trên pho tượng Tì Ma Trí Đa Vương.
Người này mặc trọng giáp, tay cầm trường kích, gương mặt che khuất sau tấm mặt nạ màu vàng, không cách nào nhìn thấy rõ.
Cố Thanh Sơn bảo vệ Tạ Đạo Linh ở đằng sau, quát lớn: “Ngươi là ai? Vì sao lại đánh lén chúng ta?”
“Ngươi cần chi phải biết?” Người kia chậm rãi đáp. “Dù sao các ngươi cũng đã đến núi Tu Di, kết quả duy nhất chính là chết.”
Cố Thanh Sơn đang định nói tiếp, bỗng nhiên có cảm giác rất lạ trong thức hải.
Chân Xích Ma Thương!
Cố Thanh Sơn quyết định lấy Chân Xích Ma Thương ra, để nó trôi nổi trong hư không.
Ma thương vừa mới được cung cấp một thần thông Tự Tại mới - “Quất Ẩn”. Nó lao thẳng đến người mặc giáp nặng, tay cầm trường kích kia.
Nó đang muốn giết chết người đó.
Cố Thanh Sơn không khỏi nhớ đến năng lực của Quất Ẩn.
[Trấn Tà – Quất Ẩn.]
[Thần thông Tự Tại đã tiến giai.]
[Khi ngài sử dụng thần thông, vũ khí chuôi dài của ngài sẽ thu được hiệu quả “vô hình”, không bị địch nhân có thực lực thấp hơn phát hiện.]
[Ngoài ra, thần thông này cũng sẽ trợ giúp ngài trấn áp tất cả tà ác, cưỡng chế chuyển hóa chúng thành sức mạnh bàn nguyên, trả lại cho núi thần Tu Di.]
Cố Thanh Sơn nhìn người đối diện.
Quả nhiên, người kia không thèm để ý: “Được rồi, các ngươi lên đường đi.”
Y dùng trường kích gõ vào đầu pho tượng.
Tiếng vang thanh thúy phát ra.
Bốn cánh cửa lớn của miếu thờ mở ra, rất nhiều chiến sĩ mặc chiến giáp tràn vào, nhào về phía Tạ Đạo Linh và Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn sang Tạ Đạo Linh.
Chỉ thấy nàng vẫn nhắm mắt, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Vừa gặp mặt đã kêu giết, vậy thì chết hết đi.”
Cố Thanh Sơn nắm chặt Thiên kiếm, vung mạnh về phía trước.
Kiếm quang nhàn nhạt bỗng nhiên sáng lên, hóa thành một vầng ánh sáng chiếu rọi cả miếu thờ.
Tiếng vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Tất cả chiến giáp đều bị kiếm quang chém vỡ, người mặc chiến giáp cũng biến mất ngay tại chỗ.
Bên trong miếu thờ không còn ai, chỉ còn người đang đứng trên đầu pho tượng ngăn cản một kiếm của Cố Thanh Sơn là vẫn còn lành lặn.
“Nhìn không ra người độ kiếp lần này lại có vài phần lợi hại. Là ta xem nhẹ các ngươi.”
Y thản nhiên nói.
Cố Thanh Sơn mỉm cười.
Vừa rồi, hắn hoàn toàn chẳng dùng lực gì cả.
“Ngươi là ai? Vì sao không nói gì đã vội công kích chúng ta?” Hắn hỏi lại lần nữa.
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa vận pháp quyết, để linh lực quấn quanh Chân Xích Ma Thương.
Pháp quyết khẽ động, Ma thương đột nhiên bị ném ra ngoài.
Người kia hoàn toàn không nhìn thấy Ma thương, chỉ nói: “Bên trong núi Tu Di này, thân phận của ta tôn quý đến cỡ nào, sao có thể tùy tiện nói cho các ngươi biết...”
Xoạt!
Chân Xích Ma Thương đâm thẳng vào lồng ngực của y.
Sức mạnh trấn tà phát động.
Người kia không kịp nói xong đã bị đâm thành vô số mảnh vỡ, tiêu tán giữa hư không.
Tất cả sức mạnh của y đều bị núi thần Tu Di phá mất, sau đó chuyển hóa rồi hấp thu.
Cố Thanh Sơn thở dài, nhìn mảnh vỡ bay tá lả: “Xem ra thân phận của ngươi còn cần cao hơn nữa.”
Chân Xích Ma Thương bay trở về, được hắn nắm chặt trong tay.
Một hàng chữ nhỏ như đom đóm hiện lên trên giao diện Chiến Thần.
[Ngài đã thu hoạch không ít sức mạnh trong cuộc chiến núi thần Tu Di lần này. Hãy không ngừng cố gắng, tranh thủ nhờ sức mạnh của nó để tiếp tục gia tăng thần thông Tự Tại của ngài.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT