Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn những đầu lâu phía dưới, đồng thời huy động Trấn Ngục Quỷ Vương trượng từ trong thức hải.

Quỷ Vương trượng kẽ run lên, thờ ơ làm thinh.

- -- Không phải linh hồn người chết.

Vậy những vật này là cái gì?

Cố Thanh Sơn lắc đầu, đưa mắt trông về phía xa.

Trong đêm đen, trời núi mênh mông, dựa vào thần niệm chỉ có thể quan sát một ít.

Biển xương khô dần dần che khuất ngọn núi, đang có xu hướng càng ngày càng mạnh, căn bản không thể nhìn thấy điểm tận cùng.

Đây đúng là một màn xưa nay chưa từng gặp, cho dù ở dưới mười tám tầng địa ngục Cố Thanh Sơn cũng chưa từng nhìn thấy một biển xương khô như vậy.

“Tà môn...”

Cố Thanh Sơn thì thầm, lấy áo giáp Du Kỵ Tán Tướng ra, mặc áo giáp lên người.

Hắn vừa mặc xong áo giáp, tựa như cảm ứng được điều gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở phía quân doanh dâng lên một ngọn lửa xanh ngắt ngút trời.

Ở hướng kia, mặt đất trở nên hư ảo.

Cùng lúc đó, ảo ảnh của một thế giới khác theo đó xuất hiện, kéo dài trong một khoảng thời gian chừng vài hơi thở.

Cố Thanh Sơn nheo mắt nhìn một hồi.

Trong thế giới ảo ảnh đó, hắn thấy được các loại quái vật tà dị trước nay chưa từng thấy.

Đột nhiên, hai ảo ảnh thế giới chập chờn thoáng hiện lên, sau đó biến mất.

Ở vị trí quân doanh, tất cả cây cối, tất cả tuyết đọng đều biến mất không còn chút tăm hơi.

Cố Thanh Sơn chợt biến sắc.

Hắn đã từng gặp một chuyện như vậy.

Lúc chiến đấu với mảnh vỡ thế giới Hoàng Tuyền, cánh cửa đỏ thẫm đã thi triển thần kỹ - Sinh Tử Luân Chuyển.

Lúc đó cũng là cảnh tượng như vậy.

Lẽ nào toàn bộ quân doanh đều bị người ta di chuyển đến thế giới Hoàng Tuyền?

Không.

Không đúng.

Trước mặt căn bản không phải thế giới Hoàng Tuyền!

“Ôi? Ở đây có một con cá lọt lưới.”

Âm thanh trầm thấp vang lên.

Từ trong biển xương khô lộ ra một móng vuốt khổng lồ, trong nháy mắt đã xuyên thấu pháp trận, chụp lấy Cố Thanh Sơn.

Trong nháy mắt khi móng vuốt khổng lồ chụp tới, nó liền bị hai thanh kiếm chống đỡ.

Hai thanh kiếm của tu sĩ Nhân tộc so với móng vuốt khổng lồ đầy gai góc thì chỉ nhỏ bé như sợi tóc.

Nhưng móng vuốt khổng lồ có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào khép lại.

Trong biển xương khô truyền đến một giọng nói:

“Thật không ngờ, chỉ là tu sĩ Nhân tộc mà lại có vài phần khí lực.”

Sát ý cuộn trào mãnh liệt từ trong biển xương khô tản ra.

Có thể mơ hồ thấy được một thân hình khổng lồ dữ tợn ở hạ lưu của biển xương khô đi qua, nhìn như có thể xông lên bất cứ lúc nào.

“Gấp gáp lấy mạng của ta như vậy? Chẳng lẽ không sợ giết lầm người một nhà sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Thân hình khổng lồ khựng lại một chút, lặp lại theo bản năng: “Người một nhà?”

“Đúng, ngu xuẩn, cho tới bây giờ vẫn không nhìn ra.” Cố Thanh Sơn nói, tiếng nói dần dẩn trở nên trầm thấp, khúc cuối hóa thành một ngữ điệu tục tằng mà hung ác: “Kỳ thực ta hóa thành Nhân tộc chỉ là để thử nghiệm thần thông mới nắm giữ được.”

Hắn nằm ở trên nhánh cây, toàn bộ thân thể dần dần hóa lớn lên.

Trong khoảnh khắc, một con hổ gầy trắng bệch cao ba mét, dài chừng chín mét thình lình hiện ra.

Toàn thân con hổ được bao phủ bởi ngọn lửa màu xám, sát ý tăng vọt.

Nó gầm nhẹ: “Dám ra tay đánh lén bản tướng quân, ta thấy hẳn là ngươi muốn đánh với ta một trận, có phải vậy không?”

Bộ xương móng vuốt lập tức rụt trở về.

Biển xương khô trào dâng mãnh liệt.

Mấy đạo gì đó tương tự như thần niệm quét trên người con hổ mấy lần, sau đó mới thu hồi lại.

Ngay sau đó, đối phương lên tiếng với giọng điệu hết sức kinh ngạc: “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Hổ gầy nói: “Tập kích giết vào doanh địa Nhân tộc, dọc đường ăn tu sĩ cho no bụng.”

Con hổ gầy thực sự có làm việc này.

Âm thanh kia chợt vang lên: “Ta nói thế nào mà dọc đường thấy toàn thi thể Nhân tộc, tất cả đều là thi thể hình dạng ghê tởm bị ngươi ăn mất một nửa. Hóa ra thật sự là ngươi, thần thông này tuyệt đấy!”

Ầm ầm ầm!

Trong biển xương khô, quái vật khổng lồ từ từ nổi lên.

Mặt người, thân bò cạp, đuôi xương.

Quái vật này nhìn chằm chằm con hổ, nửa nhượng bộ, nửa đùa giỡn, nói: “Lần này là ta nhìn lầm, nhưng mà ai bảo ngươi nắm giữ thần thông mạnh mẽ như vậy cũng không báo trước một tiếng.”

Ngay sau đó, ánh mắt của nó rơi vào trên hai thanh phi kiếm.

Nó do dự hỏi: “Từ khi nào ngươi...”

Hổ gầy không đợi nó nói xong, liền ném tới một thanh phi kiếm.

Quái vật đưa tay nhận Triều Âm, để trong tay quan sát tỉ mỉ.

Triều Âm rất tự nhiên làm ra dáng vẻ điên cuồng giãy giụa.

“Khá lắm, thì ra có khí linh... Không đúng, đây là một thanh thần khí, ngươi vậy mà thu được một thanh thần khí!” Quái vật nhịn không được kêu lên.

Hổ gầy ném tới một thanh phi kiếm khác.

Quái vật vội vàng nhận lấy, quan sát tinh tế.

Đây cũng là một thanh thần khí!

Quỷ Tự Hổ Vương chết tiệt, không ngờ lại may mắn đến thế, thoắt cái đã có được hai thanh thần khí.

Quái vật nhìn về phía con hổ gầy, trong lòng đố kỵ tới cực điểm.

Hổ gầy vẫn chiếm cứ ở trên cây, hỏi: “Tình hình hiện tại thế nào?”

Quái vật siết chặt phi kiếm, nói: “Không thành vấn đề, Nhân tộc dễ dàng sụp đổ, doanh địa cuối cùng cũng bị đánh đổ. Tiếp theo chúng ta chỉ cần tiến quân thần tốc là được.”

Hổ gầy đang muốn tiếp tục nói mấy lời khách sáo, bỗng nhiên trong thức hải vang lên một giọng nữ:

“Công tử? Ngươi ở đâu?”

Trong lòng hổ gầy chấn động.

Đây là giọng của Sơn Nữ.

Sơn Nữ là kiếm của hắn, đương nhiên có kết nối tâm linh với hắn.

Nhưng mà bây giờ hai bên cách nhau quá xa, lẽ ra không thể nào liên lạc mới đúng.

Trừ phi nàng dùng thủ đoạn đặc biệt hoặc bảo vật nào đó, vậy mới có thể liên lạc với mình.

Dưới tình huống bình thường, Sơn Nữ sẽ không làm như vậy.

Bởi vì nàng biết Cố Thanh Sơn thường gặp phải cục diện hiểm ác đáng sợ, tuyệt đối không thể phân tâm.

Nói cách khác, nhất định bên phía các nàng gặp phải vấn đề gì đó, bằng không Sơn Nữ tuyệt đối không dễ dàng quấy rầy mình.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ suy nghĩ hiện lên trong đầu Cố Thanh Sơn.

Trước đó Thiên kiếm đã biến mất vào trong thức hải Cố Thanh Sơn, lúc này lại vang lên âm thanh vui mừng của Lạc Băng Ly: “Sơn Nữ, đã lâu không gặp, ngươi sao rồi?”

Sơn Nữ lại nói: “Băng Ly, sau này chúng ta trò chuyện tiếp, ta có chuyện quan trọng phải nói với công tử.”

Cố Thanh Sơn vội vàng đáp lại: “Sơn Nữ, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Sơn Nữ vội vàng nói rằng: “Công tử, bên phía chúng ta xảy ra chút chuyện, Laura buộc phải tìm một loại bảo vật đặc thù, bảo ta liên lạc với ngài.”

“Thần Hỗn Loạn, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả phát hiện chúng ta đều tập trung ở Vương quốc Kinh Cức, chậm chạp không có động tĩnh. Hình như nó thay đổi chủ ý, đang trên đường trở về từ quá khứ.”

“Đại Ca nhận được tình báo từ Vực Sâu là, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, Ma Long và Thần Sinh Mệnh cùng nhau dẫn đầu đại quân Hỗn Loạn, gần trưa hôm nay sẽ trở về thời đại của chúng ta.”

“Chúng nó muốn tới Vương quốc Kinh Cức, bao vây diệt trừ tất cả chúng ta ở đây!”

Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Mọi người tức khắc quay về...”

Âm thanh của hắn dừng lại.

Muốn trở về quá khứ để né tránh Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, Ma Long và Thần Sinh Mệnh thì chỉ có một phương pháp duy nhất, đó chính là sử dụng ba đồng tiền cùng với sức mạnh tương ứng.

Thế nhưng Tiểu Tịch bị rút sạch sức mạnh, đã lâm vào trạng thái ngủ say, còn Laura thì chỉ có cổ thụ Kinh Cức trong tay.

Ba đồng tiền đều ở chỗ mình...

Mọi người muốn trở về quá khứ thì phải mượn sức mạnh Thiên Sứ Đoạn Tội cùng với Trật Tự Ma Vương trên người Cố Thanh Sơn, mà chính hắn là sức mạnh của Ma Vương Đoạn Tội.

Hắn không quay về, tất cả đều không có tác dụng.

Cố Thanh Sơn vội hỏi: “Có những ai ở Vương quốc Kinh Cức?”

Sơn Nữ nói: “Barry và Mèo Con dẫn theo một nhóm người rất đông, Anna cũng tới, sau đó là Đại Ca, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly và Laura.”

“Công tử, chừng nào thì ngài mới có thể trở về...”

Giọng của nàng đột nhiên trở nên không ổn định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play