Cố Thanh Sơn hỏi dò: “Người trộm túi trữ vật của chúng ta không phải cũng được xem như một người ư?”

Hỏi như vậy, chủ yếu là hắn sợ sư tôn bị đám người kia phát hiện, muốn thăm dò phản ứng của mọi người trước một bước.

Cố Thanh Sơn có thể hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng sư tôn. Mà chuyện này, hắn nhất định sẽ đứng về phía sư tôn.

Chỉ thấy đám tu sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút do dự.

Tên trộm kia cũng không trộm thứ gì, chỉ mở ngọc giản đạo quyết của mọi người mà thôi.

Nhưng...

“Ta đã xem qua ngọc giản đạo quyết của ta.” Một tu sĩ lên tiếng: “Căn cứ theo sóng thuật pháp trên ngọc giản lưu lại, ta phát hiện ngọc giản đã bị phục chế một phần.”

“Hừ, ta cũng vậy. Ngọc giản của ta cũng bị người ta phục chế một phần. Đã trộm đạo quyết độc môn của tại hạ, tại hạ và tên đó thề không chung đường.” Một người hừ lạnh.

Người còn lại nói: “Mất chút linh thạch cũng không đáng kể, nhưng đạo quyết là gốc rễ lập thân của tu sĩ chúng ta. Người kia dám trộm đạo quyết của ta, ta tuyệt đối không hợp với tác với y.”

“Đúng!”

“Đúng vậy!”

Các tu sĩ phụ họa, ai nấy đều phẫn nộ.

Cố Thanh Sơn lắc đầu nhìn Linh Quy, sau đó chuẩn bị rời đi.

Bỗng một tu sĩ đắc ý cười lên: “Đạo quyết của tại hạ là thứ quý giá nhất của tông môn, ngày nào cũng cần thời gian để lĩnh hội. Bởi vậy ta đã sớm đề phòng, cho nên người kia không thành công.”

“Ồ, ngươi không để ngọc giản trong túi trữ vật sao?” Một tu sĩ khác hỏi.

Tu sĩ kia nói: “Mời các vị xem.”

Mọi người nhìn theo hướng gã chỉ.

Chỉ thấy hư không trên đỉnh đầu của gã xuất hiện từng tầng phù văn pháp trận.

Bên trong từng tầng pháp trận có một viên ngọc giản lững lờ trôi.

Tu sĩ kia nói: “Nhiều pháp trận bao quanh như vậy, cho dù ta muốn lấy cũng phải tốn rất nhiều công sức, tên trộm kia càng không thể thừa dịp ta lơ là mà ra tay được.”

“Hơn nữa, pháp trận chỉ cần bị ảnh hưởng một chút, ngọc giản bên trong sẽ bị truyền tống về thế giới của bọn ta ngay lập tức, xuất hiện trong Tàng Kinh Các của tông môn.”

“Cho nên, cho dù ta chết đi, ngọc giản đạo quyết cũng không xảy ra vấn đề.”

Tu sĩ kia hơi đắc ý, cười nói: “Đây là biện pháp kín không kẽ hở. Cho dù tên trộm kia nghĩ hết cách, cũng không có khả năng trộm được đạo quyết của ta.”

Chúng tu sĩ nghe xong, ngẫm tới ngẫm lui, quả nhiên không có biện pháp.

“Ừm, đó là một cách hay.”

“Giấu trong hư không, nhờ pháp trận bảo vệ, quả nhiên là suy nghĩ thông minh.”

“Ha ha, lần này tên trộm kia phải kinh ngạc rồi.”

“Đáng đời tên trộm uổng công vô ích, chẳng lấy được gì của đạo hữu, đúng là sảng khoái mà.”

Các tu sĩ cùng cười to.

“Lần sau, nếu có bắt được tên trộm đó, tại hạ nhất định sẽ tra tấn gã một phen, xả cục tức trong lòng.”

“Đúng, đúng, chúng ta nên làm như thế.”

“Nam thì giết chết, nữ thì... hắc hắc, để cho nàng ta biết được sự lợi hại của chúng ta.”

“Chính xác, ha ha....”

Cố Thanh Sơn chỉ im lặng nghe, ánh mắt nheo lại.

Các người...

Tâm trạng không tốt khi đạo quyết bị phục chế, ta có thể hiểu.

Nhưng các người ngay trước mặt ta, nhục mạ sư phụ của ta...

Vậy thì...

“Quy thiếu, chúng ta đi.” Cố Thanh Sơn quay sang nói với Linh Quy.

“Ừ, được.”

Thân hình hai người khẽ động, bay vào trong thành.

Bọn họ chỉ bay trong khoảng thời gian bằng uống một chén trà, hai người đã vào trong thành, bước vào một cung điện, đến trước mặt Tạ Đạo Linh.

“Sư tôn, tại sao người lại bị thu nhỏ rồi?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.

Chân thân của Tạ Đạo Linh chỉ bằng một đứa bé bảy tám tuổi.

“Ừm, chỉ là một thuật pháp thôi mà. Nó rất hữu dụng đối với ta, nên tạm thời ta vẫn không giải.” Nàng nói.

Lúc này, bên ngoài tường thành bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, truyền khắp trong thành.

Linh Quy nhịn không được, nói: “Thật kỳ lạ, lúc chúng ta rời đi bọn họ còn rất tốt mà, tại sao bây giờ lại loạn lên vậy?”

“Bởi vì cái này.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.

Hắn vươn tay.

Chỉ thấy một viên ngọc giản xuất hiện trong tay hắn.

Thần niệm của Cố Thanh Sơn xuyên qua ngọc giản, ghi nhớ nội dung bên trong.

Quả nhiên là một đạo quyết không tệ.

Hắn nhẹ nhàng ném ngọc giản vào không trung, mặc cho nó bay đến trước mặt Tạ Đạo Linh.

“Sư tôn, đạo quyết bên trong ngọc giản này dường như không tầm thường. Con còn có việc, không cách nào quay về thế giới Thần Võ được, nhờ sư tôn mang về tông môn.” Cố Thanh Sơn nói.

Tạ Đạo Linh nhận lấy ngọc giản, xem sơ qua rồi mỉm cười.

“Không tệ, đạo quyết này bao gồm thuật pháp Ngũ Hành, bí thuật, đao, kiếm, côn, thần thông... Rất hữu dụng đối với thế giới chúng ta.”

Nàng cất ngọc giản đi.

Linh Quy nhìn chằm chằm ngọc giản, nhận ra là vật của nguời vừa rồi, thế là lại phải hỏi: “Cố Thanh Sơn, tại sao ngươi lại lấy được ngọc giản này vậy?”

Cố Thanh Sơn ho nhẹ một tiếng: “Bảo vật càn khôn, ta chỉ mượn một lát thôi.”

Nghe xong, ánh mắt của Tạ Đạo Linh sáng lên, thấp giọng lặp lại một lần, vỗ ghế nói: “Lời này nghe rất hay. Cái gọi là đạo pháp vốn là vật đến từ thiên địa. Vật của thiên địa, tất nhiên sẽ có người mượn. Cũng không phải mượn trong tay người khác, mà là chiếm được từ thiên địa.”

“Không sai, sư tôn nói rất đúng.” Cố Thanh Sơn tán thành.

Linh Quy nhìn Tạ Đạo Linh rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn.

Hai sư đồ này đều có tuyệt chiêu trộm đồ của người khác, mà khi nói chuyện cũng quá khoa trương rồi.

Bách Hoa Tông không phải là môn phái truyền thừa của Hoang Vân Thiên Cung sao?

Đây chính là danh môn chính phái truyền thừa vạn năm.

Quang minh chính đại.

“Có quỷ mới tin các người.” Trong lòng Linh Quy thầm than: “Sư đồ Bách Hoa Tông các người thật ra xấu cực kỳ.”

Tạ Đạo Linh nắm chặt ngọc giản, chăm chú nhìn qua một lần.

Một khắc sau.

Nàng quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Nơi này là điện Phần Hương, dựa theo quy củ cổ đại, tất cả tu sĩ chuẩn bị leo lên Thiên Trụ đều phải đốt hương ở đây một ngày, khi đó mới có thể leo lên Thiên Trụ tiến đến núi Tu Di.”

Cố Thanh Sơn hỏi: “Thiên Trụ đã bị gãy, thế giới Thiên Trụ cũng đã biến thành nơi hoang vu, sư tôn còn muốn tuân thủ lễ xưa?”

“Ừm, ta định tĩnh tu ở đây một đêm, ngày mai bắt đầu leo lên Thiên Trụ.”

Tạ Đạo Linh nói xong, liền gọi Linh Quy.

Nàng giao ngọc giản cho Linh Quy, nói: “Quy tắc cũ, hãy trả lại đi.”

Cố Thanh Sơn hỏi: “Sư tôn đã ghi nhớ hết rồi?”

Tạ Đạo Linh gật đầu: “Bên trong công pháp này có 94 chỗ có vấn đề, 1089 chỗ có thể cải thiện, 61 chỗ có ý nghĩa ẩn giấu sâu xa. Ta đã ghi chú cẩn thận, cũng đã viết ra những cải tiến tương ứng, xem như một món quà cảm ơn vì đã dùng qua đạo quyết của họ.”

Cố Thanh Sơn lại hỏi: ‘Trước đó, sư phụ đều làm như vậy với từng đạo quyết của từng người?”

“Đúng, dù sao cũng không oán không cừu. Ta dùng đồ của bọn họ, sau đó chỉ điểm cho bọn họ, trợ giúp bọn họ bớt đi đường vòng. Không ai nợ ai như thế này là tốt nhất.”

Cố Thanh Sơn thán phục, chợt nhớ đến vừa rồi những người kia mắng chửi nàng, cuối cùng trong lòng vẫn cố kềm chế lại.

Linh Quy tiếp nhận ngọc giản, trong nháy mắt không biết đã biến đi chỗ nào.

Trong đại điện chỉ còn lại hai sư đồ.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sư tôn, người thật sự không cần độ kiếp vẫn có thể đột phá tiến giai?”

Tạ Đạo Linh gật đầu.

“Ta không biết tại sao lại như vậy.” Nàng chậm rãi nói: “Nhưng từ khi ta luyện hóa đóa sen vàng xong, lý giải đối với tu hành cũng cao hơn trước rất nhiều, nhiều thứ chỉ nhìn thoáng qua là có thể ghi nhớ, trong đầu thỉnh thoảng cũng sẽ hiện lên một số hình ảnh.”

“Hình ảnh gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Tạ Đạo Linh có vẻ hoang mang, thấp giọng nói: “Khó mà nói rõ được. Có lúc là những sinh linh ta chưa hề thấy bao giờ, có lúc là cảnh tượng thế giới bị hủy diệt, còn có những gương mặt và ngôn ngữ xa lạ.”

“Hay chỉ là mơ? Người có thể nhìn thấy các tu sĩ thời Thượng Cổ không?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Hắn hỏi câu hỏi này là vì khi hắn đi tìm tung tích Thiên kiếm, đã từng tiến vào mộng cảnh của Tạ Đạo Linh.

Tiên Vương vì không muốn để Đảo hoang Thời gian nơi rèn đúc Thiên kiếm bị phát hiện, nên đã giấu đĩa ngọc vào trong mộng cảnh của Tạ Đạo Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play