“Bây giờ bắt đầu kiểm kê nhân thủ, phát hiện bất luận điều gì không thích hợp, lập tức báo cáo ngay.”
“Rõ!”
“Đi mau, có thần linh phát hiện được nơi bắt đầu thuật pháp là trên núi Đại Thiết Vi.”
“Xếp hàng tiến lên, chuẩn bị chiến đấu!”
Bọn chúng vừa kêu vừa vội vàng rời đi.
Bầu không khí bên trong Hoàng Tuyền đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Cô gái áo trắng cúi đầu gia tăng tốc độ, cùng với Cố Thanh Sơn đến một tòa viện bên bờ sông Vong Xuyên.
Nàng mở cửa phòng, mời Cố Thanh Sơn vào trong, sau đó nhanh chóng đóng lại.
“Được rồi, đây là chỗ của chúng ta, xem như an toàn.” Cô gái áo trắng nhẹ nhàng thở ra.
Cô gái áo đen đã sớm chờ hai người.
“Ngươi thật sự gan to bằng trời.”
Cô gái áo đen trừng Cố Thanh Sơn một cái, nói thật nhanh.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hư không.
Hư không phát ra tiếng “vù vù vù”.
Hắn lập tức nói: “Thuật này có thể duy trì được ba mươi giây, chúng ta phải nói ngắn gọn.”
Cố Thanh Sơn vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến động tĩnh.
Từ xa đến gần, ồn ào náo động.
“Sóng thuật pháp chỉ hướng bên này.” Có người quát lên.
Tất cả các loại sóng lực lượng chấn động mạnh mẽ như bão táp, đồng loạt tấn công viện tử nho nhỏ.
Gương mặt cô gái áo đen hiện lên vẻ phức tạp, hình như đang do dự lựa chọn.
“Nhưng ta không biết nên nói với ngươi như thế nào.”
Nàng lắc đầu nói.
Ở thời điểm này, đổi lại bất cứ người nào, chỉ sợ cũng hiểu rằng đối phương đang cảm thấy ba mươi giây quá ngắn, việc gì cũng không nói rõ được.
Nhưng cả đời Cố Thanh Sơn đã trải qua biết bao tình huống, gặp gỡ vô số người, chỉ nghe giọng thôi cũng nhận ra được sự yếu ớt bên trong lời nói.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy đối phương có sự xa cách với mình.
Mặc dù nàng vẫn đứng trước mặt hắn, nhưng đã sớm né tránh thật xa.
Đối phương dường như đang sinh ra một sự kháng cự lẫn bàng hoàng.
Rốt cuộc là cái gì đã khiến thái độ của bọn họ thay đổi như vậy?
Trong tình huống như thế, trừ phi là chuyện nguy hiểm cho bản thân bọn họ.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lập tức nói:” Trước đó các cô đã từng quyết định giúp ta. Bây giờ, các cô hẳn nên kiên định với phán đoán của mình chứ.”
Hai cô gái nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn nói lớn hơn: “Các cô coi ta là người một nhà là đúng. Ta tất nhiên sẽ không cô phụ những người bạn đã cùng ta chiến đấu.”
Cô gái áo đen nhìn hắn, im lặng không nói.
Cố Thanh Sơn tiếp tục chờ đợi.
Thời gian đột nhiên trở nên dài vô cùng, nhưng lại tràn đầy nguy hiểm.
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.
Rất nhiều sóng sức mạnh dần dần đến gần.
“Vù!”
Sóng thuật pháp yếu dần, chuẩn bị kết thúc.
Cô gái áo trắng gấp gáp nói: “Tỷ, mau quyết định đi!”
“Ta phải đi, chỉ sợ về sau sẽ khó mà gặp lại. Hãy cho ta một cơ hội trợ giúp các cô.” Cố Thanh Sơn nói.
Cô gái áo đen nghe xong, đột nhiên nhụt chí: “Đúng là gặp quỷ mà. Gần đây vận may của bà đây không tốt mấy, nhưng hôm nay vẫn muốn đánh cược một phen.”
Nghe xong, Cố Thanh Sơn có cảm giác cô gái này vừa mới từ nơi xa xôi trở về, không còn mơ hồ, không còn do dự nữa.
Cô gái áo đen lấy ra một viên ngọc giản, bấm quyết thi pháp rất nhanh.
“Thời gian quá gấp, chỉ kịp nói cho ngươi biết một ít sự việc.” Cô gái dùng giọng điệu vô cùng khẩn trương: “Nhưng ta nhất định phải nói ra, có xem ngọc giản này hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi. Một khi ngươi xem nó, ngươi sẽ không cách nào yên tâm sống cuộc sống như trước kia, chắc chắn sẽ rơi vào bàng hoàng và tuyệt vọng.”
Dứt lời, cô gái áo đen đưa ngọc giản cho hắn, sau đó đột nhiên đẩy hắn một cái.
Cố Thanh Sơn ngã về phía sau, trực tiếp nện mông xuống sàn phi thuyền.
Toàn bộ hư ảnh thế giới Hoàng Tuyền biến mất.
Đối phương đã đẩy hắn ra khỏi thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền, hoặc có thể nói, thời gian chênh lệch thuật pháp cũng đã kết thúc.
Hắn đã trở về.
Ánh sáng trên phi thuyền chiếu sáng căn buồng nhỏ.
Cố Thanh Sơn không hề động đậy.
Hắn nhớ lại từng câu nói của đối phương trong đầu.
Cho đến khi cảm thấy đã hoàn toàn lĩnh hội được ý tứ của đối phương, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn quay đầu, nhìn thấy cơ thể của mình vẫn ngồi yên trên chiếc ghế bành, hai mắt đang nhắm, thần sắc an tường.
Xung quanh đều yên tĩnh.
Bên ngoài phi thuyền truyền đến tiếng u u.
Đây chính là luồng gió bên trong dòng chảy hư không hỗn loạn, vĩnh viễn không ngừng.
Cố Thanh Sơn nhìn ngọc giản trong tay mình.
Nó tản mát một luồng dao động thuật pháp tự hủy.
Cố Thanh Sơn đã từng nhìn thấy loại ngọc giản thế này.
Nó chỉ có thể xem một lần, sau đó sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Rốt cuộc chuyện gì mà phải làm bí mật như thế?
Thời gian có hạn, cô gái áo đen đã rót tin tức gì vào bên trong?
Mặc dù còn chưa mở ra, Cố Thanh Sơn lại tự dưng cảm nhận được một chân tướng rất quỷ dị.
Chân tướng đó như con rắn ẩn núp trong bóng tối, khiến cho lòng người phát lạnh.
Cố Thanh Sơn thở dài, trở lại cơ thể của mình.
Hắn mở mắt ra.
Đồ vật vẫn còn nằm trong tay.
Rốt cuộc có nên xem hay không?
Cố Thanh Sơn một lần nữa nhớ lại lời đối phương đã nói: “Nhưng ta nhất định phải nói ra, có xem ngọc giản này hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi. Một khi ngươi xem nó, ngươi sẽ không cách nào yên tâm sống cuộc sống như trước kia, chắc chắn sẽ rơi vào bàng hoàng và tuyệt vọng.”
Yên tâm sống cuộc sống trước đây.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, thở dài.
Sinh ra ở thời đại chư giới tận thế, ai có thể sống được một cuộc sống an nhàn chứ?
Trừ phi giống Người khổng lồ Nguyên thủy, vĩnh viễn trốn trong tầng mây.
Nhưng ở trong tầng mây mấy trăm năm, thật ra cũng cần phải có nghị lực và dũng khí mà người bình thường không có được. Nếu không, đã sớm phát điên lên rồi.
Cố Thanh Sơn vuốt ve ngọc giản trong tay.
Hắn tìm kiếm một lát, sau đó chầm chậm rót linh lực vào trong.
Ngọc giản tản ra từng sợi linh quang, hội tụ thành một đoàn, lơ lửng trong tay của hắn, bắt đầu hóa thành một hình ảnh.
Quang ảnh lưu động.
Dưới bầu trời xám xịt, mấy ngàn tu sĩ Nhân tộc quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói ngược, không thể nhúc nhích.
“Hành hình!” Có người hét to.
Mấy ngàn đầu người rơi xuống.
Chung quanh thi thể là một sa mạc rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối.
Sa mạc vốn trống trải, bây giờ chất đầy thi thể tu sĩ.
Một người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ từ trên trời rơi xuống, hỏi: “Chết hết rồi sao?”
“Báo cáo đại nhân, nhóm cuối cùng đã bị giết chết, mời ngài kiểm tra lại.”
“Ừm, để ta xem.”
Người đàn ông chậm rãi bay trong sa mạc.
Cứ cách một lát, y dừng lại, nhặt một cái đầu lâu trên mặt đất, chăm chú xem xét.
“Sư đệ, các ngươi quá ngu xuẩn rồi.”
Y nói với đầu lâu.
“Nhưng bây giờ các ngươi đều đã chết, như vậy sẽ không còn ai phản đối lý tưởng của chúng ta nữa.”
“Chúng ta sẽ hóa thành ác quỷ, sống sót trong thời đại tận thế này, tu bổ cho toàn bộ Ác Quỷ đạo, thậm chí là toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi, trở thành chúa tể của chư giới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT