Phía trước không biết sẽ có chuyện gì, không biết sẽ gặp phải quái vật gì, cho nên Cố Thanh Sơn giữ thể lực rất cẩn thận.
Thần niệm được thả ra trong bóng tối, ngoại trừ vách tường trải dài đến vô tận ở bên trên thì không có gì cả.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, sau đó bèn dứt khoát bay lên, bám sát vách tường mà bay.
Thi thoảng hắn vung trường kiếm lên, để lại một số ký hiệu và trận pháp truyền tống ở trên vách tường.
Đây là để đánh dấu vị trí, và khi cần là có thể quay trở về vị trí này.
Nếu tất cả thuận lợi, đương nhiên những chuẩn bị này sẽ không dùng tới.
Nhưng nếu có tình huống khác xảy ra, đã có trận pháp truyền tống, hắn có thể ung dung đối phó.
Sau khoảng hơn hai giờ bay, Cố Thanh Sơn cảm thấy mình càng lúc càng đến gần Trường mâu bảy màu.
Hắn triệu hoán song kiếm ra, cho chúng trôi lơ lửng quanh người để đề phòng bất trắc.
Bỗng nhiên, tâm thần của hắn khẽ động.
Đằng sau có vật gì đó đuổi theo!
Cố Thanh Sơn không tiến thêm nữa.
Hắn đứng yên tại chỗ để chờ đợi.
Đối phương tới rất nhanh, gần như là tiến vào phạm vi thần niệm của hắn trong nháy mắt.
Là hai cô gái!
Một áo đen, một áo trắng, đều đeo mặt nạ.
Sau mấy hơi thở...
Các nàng đã đứng ở trước mặt Cố Thanh Sơn.
"Hắc Bạch Song Xà..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Cô gái áo đen đeo mặt nạ lộ ra sát khí, quát hỏi: "Quái lạ, ngươi cũng không phải là người thế giới của chúng ta, làm sao biết được danh hiệu chúng ta?"
Cố Thanh Sơn nhất thời im lặng.
Trước đó, mình đã từng gặp hai nàng này ở nơi truyền thừa của Tử Thần.
Lúc ấy đôi bên từng chào nhau.
Bây giờ đối phương lại nói không biết hắn.
Thế nhưng các nàng một người mang cần câu màu xanh biếc, một người thì nâng chiếc đèn lưu ly màu xanh trên tay, đặc trưng quá rõ ràng.
Lúc này, chỉ thấy cô gái áo trắng đeo mặt nạ lấy ra một miếng ngọc hoàn hảo màu đen, lạnh giọng hỏi: "Người này chính là mục tiêu phải trừ khử?"
Bên trên miếng ngọc màu đen truyền đến một giọng nói già nua: "Đúng vậy, kẻ này rất có thể là Atula, nắm giữ kiếm thuật Thần kỹ, xin hai Thần linh chú ý đề phòng!"
Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói: "Không sao, ngươi nhìn bản Thần câu hồn đoạt phách đây!"
Nàng tiện tay ném đi, miếng ngọc màu đen kia liền bị quăng lên giữa không trung rồi lơ lửng ở đó.
Sau đó nàng nhẹ nhàng thúc giục đèn lưu ly màu xanh trong tay, quát: "Hoàng Tuyền Dẫn Hồn!"
Đèn lưu ly lập tức toả ra ánh sáng chói lọi, toát ra mấy trăm sợi tóc xanh rồi lan ra bốn phương tám hướng, tựa như vạn con rắn uốn lượn trong không gian.
Những sợi tóc xanh này tới quá nhanh, trong nháy mắt đã đến trước người Cố Thanh Sơn, sau đó quấn vào người hắn.
Cố Thanh Sơn vung song kiếm, múa qua những đường kiếm dày đặc không một kẽ hở. Từng tầng từng tầng ánh kiếm nở rộ như hoa sen, chặt đứt tất cả những sợi tóc xanh quấn trên người.
Đột nhiên, cô gái mặc áo đen giương một tay lên, lưỡi câu màu đen trên cần câu bỗng nhiên biến mất.
Lưỡi câu trực tiếp móc trên vai trái của Cố Thanh Sơn!
Hắn thầm giật mình.
Không ngờ chiêu Câu Mệnh này lại là kỹ năng tất trúng.
Cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có ập tới.
Bằng tốc độ ánh sáng, hắn trở tay cầm Địa kiếm, đột nhiên đâm vào bả vai mình.
Keng!
Lúc cô gái mặc áo đen di chuyển cần câu xanh biếc thì lưỡi câu vừa khéo bị Địa kiếm đánh bay đi.
Cố Thanh Sơn ôm bả vai, thân hình lóe lên, kéo dài khoảng cách với hai cô gái.
Hai cô gái cũng bám sát theo sau.
Cô gái áo đen nói cực kỳ lạnh lùng: "Atula? Ngay cả Thần kỹ còn không dùng được, hóa ra là giả mạo!"
"Nhiều lời làm gì, cứ câu hồn đoạt phách là được, cho hắn đi Hoàng Tuyền chơi một lần!" Giọng nói không có chút tình cảm nào của cô gái áo trắng vang lên theo.
Nàng ta thúc giục đèn lưu ly một lần nữa.
Một giây sau...
Ngàn vạn sợi tóc xanh đột nhiên phóng ra, phủ đầy hư không trong nháy mắt rồi bay thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Trong vô số sợi tóc xanh, lưỡi câu màu đen kia lặng lẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Hai cô gái phối hợp với nhau phát ra đòn tấn công!
Từ góc độ chiến đấu mà nói, đây thật sự là khoảnh khắc hung hiểm nhất trong cuộc đời Cố Thanh Sơn.
Hắn thoáng suy nghĩ, bỗng nhiên nâng kiếm lên.
Vô số ánh kiếm nhỏ như lông trâu nổi lên trên Địa kiếm rồi giao thoa với nhau hàng trăm vạn lần trong nháy mắt.
Ầm!
Biển lửa vô biên xuất hiện!
Hỏa Hủy kiếm pháp, Ly Hỏa!
Một thức Thần kỹ lần này không chém người mà chuyên chém thuật pháp.
Chỉ thấy vô số sợi tóc xanh biến mất hầu như không còn, ngay cả lưỡi câu màu đen cũng bị mạnh mẽ đánh bay đi.
Dường như đòn công kích này đã chọc giận hai cô gái, khí thế trên người các nàng đột nhiên tăng vọt.
Nhưng mà một giây sau, một màn sương trắng nhanh chóng xuất hiện trên ngón tay ngọc của các nàng, sau đó lan tràn ra toàn thân.
Sương Diệt thần kiếm, Sương Phong!
Hai cô gái dần dần bị sương trắng phủ kín toàn thân, không thể động đậy chút nào.
Kỳ quái là, Cố Thanh Sơn chỉ đứng đó cầm Địa kiếm, nhưng lại chưa sử ra chiêu thức Kiếm ý thức cuối cùng: Che Mờ Nhật Nguyệt.
Ngay từ lúc Hỏa Hủy kiếm pháp xuất hiện, Triều Âm đã chui vào trong màn đêm, chẳng biết đi đâu.
Đợi đến khi Sương Phong bắt đầu phủ kín thân hình hai cô gái, Triều Âm đã đi qua một khoảng cách lớn, xuất hiện ở phía sau miếng thẻ ngọc kia rồi.
Chỉ nghe thấy giọng nói già nua trên ngọc bài kia vội vàng nói: "Hai vị thần linh, cẩn thận chiêu thứ ba!!!"
Trường kiếm bùng nổ ra ánh kiếm sắc bén, dốc sức chém xuống một nhát.
Đùng!
Thẻ ngọc màu đen lập tức bị chém vỡ nát!
Giọng nói già nua im bặt.
Triều Âm kiếm kêu ong ong một tiếng, bay trở về bên người Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn phía đối diện.
Hai cô gái áo đen áo trắng kia vẫn bị đóng băng, dần dần tạo thành hai tảng băng.
Thân hình của các nàng bị đông cứng ở bên trong tảng băng, không nhúc nhích chút nào.
Cố Thanh Sơn buông tay ra khỏi Địa kiếm, ôm quyền nói: "Xin lỗi đã đắc tội. Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"
Ầm!
Ầm!
Sau hai tiếng nổ mạnh, hai cô gái chui từ bên trong khối băng ra ngoài.
Các nàng đứng bất động tại chỗ.
Ngay lập tức, lại có hai cô gái trẻ không mang mặt nạ bay từ trên thân các nàng ra.
Chính là cô gái áo trắng và cô gái áo đen mà Cố Thanh Sơn đã từng gặp.
Cô gái áo trắng duỗi lưng một cái, nói: "Bây giờ có thể nói chuyện rồi. Hồn phách của hai người này bị chúng ta niêm phong lại, tạm thời không biết gì cả."
Cô gái áo đen thì nhìn về phía Cố Thanh Sơn, cười ha hả thắc mắc: "Ngươi kịp nhận ra từ lúc nào?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Khi cô ném cái ngọc bài màu đen kia ra là ta biết ngay, sau đó các cô lại nhắc nhở ta dùng Thần kỹ Atula, nói muốn dẫn ta đi Hoàng Tuyền chơi một chuyến. Ta liền biết, các cô chưa quên chuyện lúc trước."
Cô gái áo trắng chột dạ hỏi: "Thái độ của chúng ta lộ liễu vậy sao?"
Cố Thanh Sơn đáp: "Thế thì cũng không phải. Vào giây cuối cùng, tên giám thị kia còn nhắc nhở các cô cẩn thận ta."
Cô gái áo đen chân thành nói: "Lúc chúng ta công kích ngươi, quả thực không nhường, cũng đích xác chỉ có Thần kỹ Atula mới có thể ngăn cản chúng ta một chút. Lão già kia sao có thể nhìn ra vấn đề trong đó được."
Cố Thanh Sơn ôm quyền một lần nữa, thành khẩn nói: "Hai vị, ta thực sự không biết tình huống hiện giờ là thế nào, có thể giải thích cho ta không?"
Hai cô gái nhìn nhau.
Cô gái áo trắng khẽ thở dài, nói: "Rốt cuộc, lần này không còn ai nhìn trộm."
Cô gái áo đen nhẹ nhàng lướt đến, bắt lấy tay trái Cố Thanh Sơn.
Cô gái áo trắng cũng bay tới, nắm lấy tay phải hắn.
Cô gái áo đen nghiêm mặt nói: "Quỷ Vương, vừa rồi ngươi dùng ba chiêu kiếm thuật Thần kỹ của Atula. Nếu chỉ phóng ra thức thứ nhất và thức thứ hai mà lại nén lại thức cuối cùng, Kiếm ý thức sẽ làm thần hồn của ngươi tổn thương."
Cô gái áo trắng cũng nghiêm nghị nói: "Đúng đúng đúng, không thể nén lại! Cứ phóng một thức sau cùng ra đi! Chờ ngươi thoải mái rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Cố Thanh Sơn cũng cảm nhận được Kiếm ý thức bắt đầu dồn nén bên trong thể linh hồn của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT