“Trên đường, mọi người cứ công khai tuyên truyền muốn triệu tập người tại vương quốc Kinh Cức, chậm rãi kéo dài thời gian, tạo thanh thế cho chúng ta.”
“Tôi sẽ âm thầm đi tìm món đồ kia. Khi nào tìm được rồi, tôi sẽ đến vương quốc Kinh Cức tập hợp với mọi người.”
“Tôi đi chung với anh.” Trương Anh Hào đề nghị.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
“Bọn họ có thể giả mạo Mèo Con và Anna tìm đến đây, nhất định là có người đang ở trong bóng tối quan sát động tĩnh của chúng ta. Cho nên, đoàn của chúng ta không thể thiếu đi dù chỉ một người. Không thể để bọn họ hoài nghi được, nếu không Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả sẽ biết được mai phục của nó đã bị bại lộ, nó sẽ trực tiếp từ quá khứ đến đây giết chúng ta.”
Laura kỳ quái hỏi: “Quan sát chúng ta? Nhưng bảo bối thuật pháp phòng ngừa theo dõi của em lại không có phản ứng.”
Đại Ca cười nói: “Cảm ứng của tôi rất nhạy cảm, đối phương không dám vận dụng thuật pháp đâu. Nhất định là chúng sử dụng một loại năng lực không phải thuật pháp quan sát, ví dụ như kính viễn vọng siêu cự ly bình thường. Nếu không, chính là một sinh vật trời sinh có khả năng quan sát cự ly siêu xa.”
Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng.
Laura đưa tay lên mái tóc, cởi dây cột tóc ra.
Sau khi cướp được thẻ bài trật tự từ tay hai vị Thần, Cố Thanh Sơn đã đưa lại sợi dây Vân Đồ cho cô bé.
“Cố Thanh Sơn, anh sắp phải hành động một mình, em nghĩ anh nên giữ lại cái này. Nó có thể mang lại may mắn cho anh.” Laura nói.
Cố Thanh Sơn vội lắc đầu từ chối: “Laura, mọi người đến vương quốc Kinh Cức cũng không nhất định sẽ an toàn. Em vẫn nên mang theo thì hơn.”
“Em đâu phải đồ ngốc. Cố Thanh Sơn, anh cũng đừng đưa ra lý do này để từ chối em.”
Laura không nói gì, muốn buộc sợi dây Vân Đồ lên tay Cố Thanh Sơn.
Hắn còn định từ chối, chẳng biết tại sao trong đầu thoáng hiện lên một hình ảnh.
Thời đại Viễn Cổ.
Hắn vừa mới đoạt được Thiên Địa song kiếm.
Người tạo vật của Đất đưa đồng tiền vàng cho hắn, luôn miệng dặn dò: “Nhớ kỹ, ta cho ngươi mượn dùng. Chờ ta trở về, ngươi phải trả lại cho ta.”
Sau đó, ông ấy lại nói tiếp: “Sau khi ngươi trở về thu xếp ổn thỏa, hãy tranh thủ thời gian kích hoạt đồng tiền này, nó sẽ mang ngươi đến thế giới của ta. Khi đó, ngươi có thể trả lại đồng tiền này cho ta.”
Bởi vì không còn may mắn, Người tạo vật của Đất đã chết ở cánh cửa thế giới.
Khoảnh khắc khi suy nghĩ này xuất hiện, trong lòng Cố Thanh Sơn lập tức dâng lên một cảm giác khó tả về số mệnh.
Bên trong tương lai tăm tối dài dằng dặc, dường như đang có tai ương nào đó khó mà chống cự được đang chờ hắn.
Giống cảnh ngộ mà Người tạo vật của Đất đã gặp phải.
Cố Thanh Sơn không từ chối nữa.
Hắn cột sợi dây Vân Đồ của Laura lên cánh tay của mình, nói khẽ: “Vậy để anh đeo một thời gian.”
Laura thấy hắn không khách sáo nữa, vui vẻ nói: “Nhất định phải cẩn thận. Mọi người chờ anh trở về ở vương quốc Kinh Cức.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Lúc này, giao diện Chiến Thần bắt đầu hiện lên một hàng chữ nhỏ.
[Chú ý:]
[Ngài đã nhận được một bảo vật Kỳ Quỷ: sợi dây Vân Đồ.]
[Ngài kích hoạt thân phận bị mất: “người đánh thức thế giới Phủ Bụi xa xưa”. Với thân phận này, ngài sẽ được che chở tại thế giới Phủ Bụi của thời cổ đại sắp bị diệt vong.]
[Ngài được trao sức mạnh hệ Thần Bí: Sự bảo vệ kỳ diệu của thế giới trong quá khứ.]
Cố Thanh Sơn đứng ở mạn phi thuyền, trong tay cầm một mảnh vỡ bảy màu.
Đây là mảnh vỡ của một trong bảy thánh binh của Vực Sâu, Kẻ Phá Hủy Vạn Vật.
Thông qua mảnh vỡ này, Cố Thanh Sơn có thể cảm ứng được trường mâu đang ở đâu.
Yên tĩnh một hồi.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cảm nhận được chỉ dẫn nào đó.
Vô số thế giới lùi nhanh về phía sau, tốc độ nhanh tới mức chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ.
Cố Thanh Sơn thấy ven bờ Vực Sâu Vĩnh Hằng.
Hình ảnh không ngừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.
... Xuyên qua cơn gió loạn kiếp hủy diệt vạn vật, một mực tiến về phía dòng chảy hỗn loạn của hư không mờ mịt trước mặt.
Không được, còn chưa đủ.
Ở nơi càng xa hơn, nơi mà hắn không thể cảm ứng được chín trăm triệu tầng thế giới nữa.
Đúng vậy, trường mâu bảy màu, Kẻ Phá Hủy Vạn Vật ở chỗ đó!
"Hơi xa, xem ra anh phải lập tức lên đường." Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Trên thực tế, khoảng cách xa không phải vấn đề khó khăn gì.
Laura cung cấp một chiếc thuyền bay tốc độ cực nhanh.
Vấn đề thật sự là, làm một thể sinh mạng, phải vượt qua cơn gió loạn kiếp như thế nào.
... Đây chính là cơn gió đủ để phá hủy thế giới.
Trong lòng Cố Thanh Sơn không có chút ý tưởng nào.
Thôi, hay là đi xem tình huống trước rồi nói sau, cứ đứng ở đây càng không có cách nào.
Đại Ca nói: "Cậu muốn đi về phía nào?"
Cố Thanh Sơn chỉ tay về một hướng.
"Bên kia à?" Đại Ca bất ngờ nói: "Vực Sâu Vĩnh Hằng ở bên đó."
"Ừ, tôi phải vượt qua Vực Sâu Vĩnh Hằng, sau đó tiếp tục đi về phía trước." Cố Thanh Sơn nói.
Đại Ca trầm ngâm một lát, nói: "Bây giờ đang thời chiến loạn, Vực Sâu Vĩnh Hằng chắc sẽ không để cho người nào đi qua... Hay là tôi nói chuyện trước với Vực Sâu, tránh xuất hiện hiểu lầm."
Hắn ta nhắm mắt lại, cả người rơi vào trạng thái trầm tư.
Một lát sau.
Trên mặt Đại Ca lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn ta mở mắt ra, nói: "Vực Sâu nói với tôi một chuyện, Ma Long không chỉ đơn giản là liên hiệp với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả. Trên thực tế, Ma Long là gian tế của thế giới song song."
"Thế giới song song đã hợp tác với Hỗn Loạn."
Trong đầu Cố Thanh Sơn hiện ra những người đeo mặt nạ kia.
"Không ngờ chúng lại hợp tác." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Đại Ca tiếp tục nói: "Vực Sâu biết cậu muốn tìm cách đối phó với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, đồng ý cho cậu qua, đồng thời nó biết cậu muốn thức tỉnh Trật Tự, vì vậy đưa ra một đề nghị."
"Đề nghị gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca nói: "Nếu cậu thành công đánh thức Trật Tự, như vậy cậu chính là sứ giả Trật Tự, có thể thay mặt Trật Tự làm việc."
"Qua thời gian dài quan sát cậu, Vực Sâu cảm thấy bây giờ là thời điểm quan trọng mấu chốt nhất trong toàn bộ cuộc chiến. Nó đề nghị cậu đại diện cho Trật Tự hợp tác với nó."
"Hợp tác? Chúng ta cũng hợp tác?" Cố Thanh Sơn bất ngờ nói.
"Đúng vậy, bắt đầu từ mấy ngày trước, Vực Sâu cũng không chảy ngược tới chín trăm triệu tầng thế giới nữa."
Đại Ca tiếp tục nói: "Chín trăm triệu tầng thế giới và Vực Sâu có chung kẻ địch, cho nên chắc có thể hợp tác."
Cố Thanh Sơn đáp: "Được rồi, tôi đồng ý, nhưng ngay cả Vực Sâu là cái gì tôi cũng không biết."
"Vực Sâu chính là Vực Sâu, không phải bất kỳ tồn tại nào khác, nhưng tôi là vua Vực Sâu, cậu đồng ý hợp tác với tôi không?"
Cố Thanh Sơn: "Đồng ý."
Đại Ca khẽ gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu liên hệ với Vực Sâu.
Một lát sau.
Trong hư không có một chiếc nhẫn đồng rơi xuống trước mặt hai người.
Đại Ca quỳ một gối xuống đất, nhặt chiếc nhẫn lên, hai tay nâng nó giao cho Cố Thanh Sơn.
Một màn này thật sự ngoài dự đoán của mọi người, khiến không khí ở đây bỗng trở nên thật vi diệu.
Bốn phía đều yên tĩnh.
Diệp Phi Ly và Trương Anh Hào lui về phía sau vài bước... Nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như là muốn lùi lại vào trong khoang thuyền.
Laura trợn tròn mắt, giật mình mở to miệng.
"Đây, đây, đây! Vì sao!"
Cô bé nói lắp.
Cố Thanh Sơn coi như trấn định, nhìn Đại Ca khó hiểu hỏi: "Anh làm gì thế?"
Đại Ca nghiêm nghị nói: "Đây là quà Vực Sâu tặng cậu, hi vọng cậu có thể sớm ngày thức tỉnh Trật Tự, dẫn dắt chúng sinh chín trăm triệu tầng thế giới cùng sóng vai chiến đấu với nó."
Thì ra là thế.
Trong lòng mọi người âm thầm thở phào.
Đại Ca tiếp tục nói: "Tôi nói trước, cho dù bất cứ ai nhiễm phải Vực Sâu Vĩnh Hằng đều có khả năng sẽ chết, mà chạm vào chiếc nhẫn này cũng vậy... Cho nên cậu không nên đụng vào nó, chỉ khi hoàn toàn không còn cách nào, lúc sắp chết mới có thể đeo nó lên, đánh cược một phen xem có thể cầu đường sống trong chỗ chết hay không."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT