Giọng hắn ta trở nên đa sầu đa cảm: "Người bảo vệ xuất sắc như nàng, ngay cả phụ vương cũng cảm thấy hơi áp lực. Ông ấy là người cho phép ta và nàng ở chung."
"Ta không tiếc nuối gì... Dù sao ta cũng đã thật sự có được nàng... Cho dù nàng chết, con của nàng cũng chết, thì vẫn sẽ không thay đổi điều này."
"Tha thứ cho ta."
Nói xong, trên người vương tử lộ ra sát ý.
Hắn ta giơ dao găm, đâm mạnh về phía đứa bé đang say ngủ!
Keng!
Dao găm đâm vào một quầng sáng.
Quầng sáng đó bảo vệ đứa bé.
"Đây là..."
Vương tử còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, khế ước đã hoàn toàn kích hoạt.
Khế ước giữa hoàng thất và Lời thề Đao Phong!
"A a a a a!"
Vương tử phát ra tiếng kêu thống khổ mà hoảng sợ.
"Không! Vì sao ngươi lại là người của Lời thề Đao Phong! Ngươi rõ ràng mới ba tuổi, căn bản không có khả năng tự chủ ký kết khế ước!"
Vương tử tuyệt vọng quát lên.
Hắn ta làm trái với khế ước, chủ động ra tay muốn giết chết người của Lời thề Đao Phong.
Lúc ấy, Laura và Đại Ca cũng đã xem qua khế ước này, đều cảm thấy rất chặt chẽ, không có vấn đề gì.
Một khi có người làm trái với khế ước này, lập tức sẽ chết!
Vương tử ngã ngồi trên mặt đất, tựa như bị người khác bóp cổ, miệng há to nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Ánh sáng bảo vệ đứa bé dần dần mở rộng, hoàn toàn bao phủ hắn ta.
Vương tử ở bên trong quầng sáng hóa thành một đống xương khô.
Quầng sáng không tiêu tan.
Xương khô dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Vương tử đã chết.
Đứa bé bình yên vô sự.
Từ giờ trở đi, đứa bé chính là hậu duệ hoàng thất duy nhất của An Hồn Hương.
Ở bên cạnh đứa bé, ánh mắt Huyễn Nhã nhìn chằm chằm vào vương tử, tới tận khi hắn ta hoàn toàn chết đi.
Nàng xoay người sang chỗ khác, lau nước mắt.
...
Bên kia.
Nhìn chiếc nhẫn màu vàng trên tay Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào khó hiểu hỏi: "Chỉ có nhẫn không thôi cũng không được, chúng ta không có ký ức của quốc vương. Gặp vị trí đặc biệt, chúng ta căn bản không thể phát hiện ra được."
Cố Thanh Sơn cười.
"Anh thật sự cảm thấy có một thuật pháp nào đó có thể khiến mỗi thành viên hoàng thất sinh ra đều nắm giữ được phần trí nhớ kia à?"
Hắn vừa hỏi như vậy, Trương Anh Hào lại chần chờ.
Trải qua vô số năm tháng, binh khí và bảo vật mà Thần Sinh Mệnh chôn giấu ở trong này, thậm chí cả người hầu của Thần cũng đã bị đánh bại hoàn toàn.
Một khi đã như vậy, dựa vào cái gì mà một thuật pháp của Thần linh có thể liên tục kéo dài trong thời gian hàng trăm triệu năm, lại còn tạo ra phong ấn ký ức trong đầu mỗi đời hoàng thất?
Cái này hơi căng.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Chiếc nhẫn này là mấu chốt để kìm hãm Linh hồn Kỳ Quỷ. Tôi đeo nó, Linh hồn Kỳ Quỷ sẽ không thể công kích tôi... Mọi người đoán xem thật ra nó có ích lợi gì."
"Ý của cậu là..."
"Đúng, thật ra là do chiếc nhẫn Quốc vương này."
Cố Thanh Sơn nói.
Trong tầm mắt hắn, một hàng chữ nhỏ màu đỏ đã sớm hiện ra.
[Chiếc nhẫn ký ức của Thần Sinh Mệnh.]
[Chiếc nhẫn này ẩn chứa thông tin mà Thần Sinh Mệnh thiết lập, chỉ đến đúng nơi nó mới có thể kích hoạt và truyền lại nội dung tương ứng.]
Cố Thanh Sơn liếc mắt đọc hết, sau đó lại nhìn về phía mọi người.
Chỉ thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt thờ ơ.
Hắn ngạc nhiên nói: "Mấy người làm ra biểu cảm gì đấy, chẳng lẽ không có hứng thú với di tích của thần linh à?"
Diệp Phi Ly nói: "Bảo tàng gì đó, thật sự khiến người ta không có nổi một chút hứng thú."
"Hửm? Sao lại nói thế?" Cố Thanh Sơn nói.
"Chúng ta đã có Laura bệ hạ ở đây."
"... Cái này cũng đúng." Cố Thanh Sơn gật đầu, tiếp tục nói: "Thật ra lúc trước chúng ta đã ký kết khế ước với Quốc vương. Chúng ta tra xét di tích giúp ông ta, ông ta giúp chúng ta đối kháng với bốn vị thần, lấy được bốn mảnh lá bài."
"Cho nên ở đây chúng ta cũng không thể lấy cái gì. Kế tiếp chúng ta chỉ cần dựa theo thông tin trên nhẫn đến chỗ sâu nhất trong di tích, sau đó truyền tống trở về."
Mọi người gật đầu.
Laura lại có vẻ hăng hái bừng bừng:
"Tốt quá, nơi này chính là bảo tàng triệu năm trước để lại. Cho dù không lấy được, nhìn thấy thôi cũng là một việc có ý nghĩa."
Đại Ca hỏi: "Nhưng trên hết, sau khi chúng ta ra ngoài, chiếc nhẫn này phải làm sao đây?"
"Trả lại cho hậu nhân của Thần Sinh Mệnh đi." Cố Thanh Sơn nói.
Lúc này không biết Trương Anh Hào nghĩ tới chuyện gì, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
"Anh sao thế?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Mèo Mun của tôi không những tìm được phương hướng đi tới chỗ sâu trong di tích, mà thật ra còn có thể tìm kiếm phương hướng khác." Trương Anh Hào nói.
"Ví dụ như?"
"Đường về khác."
"... Vì sao phải đi đường khác?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trương Anh Hào hắng giọng, giải thích: "Chúng ta gặp Thần linh Hư Không ở rừng người chết, ở vườn hoa này lại gặp Linh hồn Kỳ Quỷ, ai biết lúc sau còn gặp phải thứ gì nữa? Còn tiếp tục lấy mạng ra mạo hiểm như thế sẽ chết thật đấy."
Mọi người đều gật đầu.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm sau một lúc lâu, hỏi: "Đại Ca, anh thấy thế nào?"
Đại Ca nói: "Tôi chỉ nói một điều thôi, tỉ lệ mà thân thể Vực Sâu lạc ra bên ngoài cực nhỏ, vừa rồi tôi chỉ hiến vườn hoa cho Vực Sâu mà đã có được Đom Đóm Ánh Sao, cho nên nếu có thể gặp được càng nhiều thân thể Vực Sâu, chúng ta càng chiếm được nhiều chỗ tốt hơn nữa."
"Đom Đóm Ánh Sao là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Đại Ca lập tức giải thích một lần.
Phản ứng của Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly bọn họ giống nhau, cũng là sợ hãi không thôi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Đúng rồi, Đại Ca, thật ra tôi có một vấn đề không tìm ra đáp án. Bây giờ đúng lúc anh ở đây, tôi muốn hỏi anh xem sao."
"Cậu nói đi."
"Trước kia tôi vẫn nghĩ Vực Sâu Vĩnh Hằng là một nơi nào đó, nhưng qua hiểu biết gần đây có được lại cảm thấy nó là một loại sinh mệnh bậc cao đặc biệt, vậy thật ra nó là cái gì?"
Đại Ca cân nhắc lựa chọn từ ngữ, nói: "Chuyện này không thể nói được, bởi vì tồn tại bên ngoài Vực Sâu không thể biết được bộ mặt thật của Vực Sâu, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi cậu khiến Vực Sâu chú ý, sau đó thông qua khảo nghiệm, gia nhập Vực Sâu, có được thân thể Vực Sâu riêng biệt."
"Đến tận lúc đó, cậu mới có tư cách được biết bộ mặt thật của Vực Sâu."
Đại Ca lại giải thích: "Đừng tưởng đây là chuyện dễ dàng, Ma Long dùng thời gian mười ngàn năm, cho tới giờ vẫn chưa có được thân thể Vực Sâu của riêng mình... Nó vẫn chỉ có thể duy trì dáng vẻ nguyên bản như cũ."
Cố Thanh Sơn nghe đến đó, bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa Lâm từng nói với mình một câu.
"Đúng rồi, Lâm từng nói với tôi, Vực Sâu đang quan sát tôi."
Cố Thanh Sơn nói.
Ý cười nhàn nhạt trên gương mặt Đại Ca rút sạch, toát lên vẻ ngạc nhiên.
"Cô ấy thật sự từng nói như vậy?"
"Đúng vậy."
Đại Ca trầm tư rồi nói: "Nếu điều đó là thật, vậy thì chuyện này thật thú vị..."
"Làm sao?"
"Tạm thời rất khó nói, thế nhưng bây giờ cậu đã được Vực Sâu chú ý, vậy tôi đề nghị chúng ta hãy tiếp tục thăm dò di tích này đi."
"Lý do là gì?"
"Ddi tích này là một bộ phận của Vực Sâu do bảy vị Thần tách ra, chúng ta cần kêu gọi ý chí của Vực Sâu, làm cho một bộ phận này trở lại với Vực Sâu."
Đại Ca giải thích tiếp: "Tận thế của thế giới song song đang chiếm đoạt Vực sâu. Nếu trong thời gian quan trọng này, chúng ta có thể giúp nó tìm lại được một phần cơ thể của nó, tức là đã trợ giúp rất lớn cho Vực Sâu. Ý chí của Vực Sâu chắc chắn sẽ giáng lâm, sẽ lại quan sát cậu lần nữa."
"Quan sát lần nữa..." Cố Thanh Sơn cười: "Lần đầu lạ lẫm, lần thứ hai sẽ quen thuộc, chẳng lẽ Vực Sâu sẽ làm cho tôi Vực Sâu hóa bởi vì sự trợ giúp của tôi hay sao?"
Đại Ca nói: "Chưa chắc, thế nhưng cậu hãy cứ tin tưởng tôi, dù gì đi nữa thì cậu cũng sẽ nhận được quà tặng rất lớn."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Quà tặng? Giống như Đom Đóm Ánh Sao trên tay anh sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT