[Nói rõ: Đây là một con mèo trong thời kỳ trưởng thành, nó đã thu được đầy đủ sức mạnh, đang dần dần trở nên mạnh mẽ.]

[Nói rõ: Hiện tại nó đang rất cảm kích ngài.]

Cố Thanh Sơn cầm thẻ bài đưa cho Trương Anh Hào.

“Thử lại lần nữa.” Cố Thanh Sơn nói.

Trương Anh Hào cũng rất kích động, trưc tiếp ném thẻ bài ra ngoài.

Thẻ bài rơi trên mặt đất, hình thành một cái động tối om.

Một con Mèo Mun tuyền từ trong động chui ra ngoài.

Toàn bộ thân hình nó đều lớn hơn hẳn, tinh thần hăng hái, hai mắt lấp lánh có thần.

“Meo meo...”

Mèo Mun phát ra tiếng kêu hữu lực.

“Bảo bối, lại đây.” Trương Anh Hào cao hứng giang hai tay muốn đi ôm nó.

Ai ngờ Mèo Mun không thèm phản ứng lại chủ nhân của mình, ngược lại chạy đến trước người Cố Thanh Sơn, đàng hoàng giơ hai móng vuốt lên, cái chào một cái.

Cố Thanh Sơn bất ngờ.

Con mèo này cũng biết lễ phép đấy.

Cố Thanh Sơn vội vàng nói: “A, không cần khách khí, một lát nữa...”

Hắn còn chưa dứt lời, Mèo Mun đã bỏ mặc hắn, chạy đến bên cạnh Laura, hai châm ôm chân nhỏ của Laura, dùng đầu cọ tới cọ lui.

“Ha ha, được rồi, không cần thân thiết như vậy.” Laura chời sờ sờ đầu mèo, nói.

“Meo meo.”

Mèo Mun nhẹ nhàng lên tiếng, vẫn tiếp tục dùng đầu cọ tới cọ lui như trước.

Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống trước mặt nó, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ta có một thứ muốn tìm.”

"Meo meo."

Mèo Mun gật đầu, chờ hắn nói nốt.

Cố Thanh Sơn tiếp tục: “Hồi trước ta từng vứt bỏ một lá bài, giúp ta tìm trở về.”

"Meo meo meo meo meo meo?"

Trương Anh Hào phiên dịch: “Nó hỏi cậu đó là thẻ bài dạng gì, cần miêu tả một chút.”

Cố Thanh Sơn nói: “Là thẻ bài loại hình hệ thống chiến tranh cỡ lớn, trên mặt lá bài vẽ một cô gái mặc váy dài màu trắng, tên là Thủy Thần.”

Mèo Mun ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía trong hư không.

Nó nghi ngờ nói: “Meo meo? Meo meo meo meo meo?”

Trương Anh Hào tiếp tục phiên dịch: “Nó nói nó cảm thấy rất kỳ quái, tin tức mơ hồ quá. Nó hỏi là cậu làm mất lá bài này lúc nào?”

Cố Thanh Sơn chợt nói: “Lúc đó là mấy chục nghìn năm trước.”

Trương Anh Hào: “...”

Laura: “...”

Mèo Mun: “...”

Mèo Mun liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn, bất mãn kêu lên: "Meo meo! Meo meo meo meo!"

“Nó nói lần sau cậu có tình huống tương tự thì nói sớm một chút.” Trương Anh Hào nói.

Cố Thanh Sơn áy náy nói: “Ngại quá, ta quên mất điểm này. Xin hãy giúp ta tìm kiếm một chút.”

Mèo Mun gật đầu.

Nó cứ ngồi như thế, đôi mắt tròn vo đen thẫm nhìn vào hư không.

Giây lát sau.

Con ngươi Mèo Mun co rút thành trạng thái dựng thẳng, sau đó triệt để tản ra, hiện ra một mảnh sương mù dày đặc đen kịt.

Hình như nó đang quan sát cái gì.

"Meo meo! Meo meo meo meo!"

Đột nhiên, Mèo Mun giơ móng vuốt, chỉ vào một phương hướng.

“Nó nói thật khó tìm, nhưng mà vẫn tìm được. Bây giờ hãy thay đổi phương hướng, bay qua bên này.” Trương Anh Hào vươn tay, chỉ về một hướng cùng với hướng mà Mèo Mun chỉ.

Cố Thanh Sơn vui mừng cực kỳ, luôn miệng nói: “Laura, quay đầu phi thuyền lại, dựa theo phương hướng Mèo Mun chỉ dẫn bay đi.”

“Được, em đi ngay.” Laura nói.

Cô bé biến mất trước mặt mọi người.

Chỉ chốc lát sau.

Phi thuyền Nữ Vương Kinh Cức quét qua tạo thành một đường vòng cung trong dòng chảy hư không hỗn loạn, bay đi theo một phương hướng riêng.

Lúc này Trương Anh Hào cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Thanh Sơn, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói thẻ bài có thể thôn phệ thẻ bài khác để tiến hóa. Đây là năng lực chỉ riêng cậu mới có sao? ’

Lúc này tâm trạng của Cố Thanh Sơn đang rất tốt, hắn cười nói: “Đúng, trên toàn thế giới, chỉ có tôi và một người nữa có loại năng lực này.”

“Trừ cậu ra, còn có một người nữa?”

“Đúng, đó là một thẻ bài loại Sinh Mệnh. Thực ra, nói nào ngay thì loại năng lực này cũng là cô ấy cho tôi.”

Diệp Phi Ly tới gần, ly kỳ nói: “Thẻ bài loại Sinh Mệnh? Nói như vậy, cô ấy có thể thông qua phương thức thôn phệ thẻ bài này để tiến hóa?”

Cố Thanh Sơn nhớ tới lần mà Tiểu Tịch trở nên cường đại, gật đầu nói: “Đúng vậy, cô ấy cũng có thể tiến hóa như vậy... Dù sao cô ấy cũng là một thẻ bài.”

Nói đến đây, Cố Thanh Sơn đột nhiên im lặng.

Chờ một chút...

Mình cũng là một thẻ bài mà!

Cố Thanh Sơn đứng im tại chỗ, khoanh tay cẩn thận suy nghĩ.

Nhờ thôn phệ thẻ bài, Mèo Mun đã từ thời kỳ trẻ con bước vào thời kỳ trưởng thành.

Nếu mình cũng là một thẻ bài...

Nếu như dùng phương thức của thẻ bài để lên cấp, sẽ có hiệu quả như thế nào?

Mình vốn là tu hành giả Tứ Trụ Thánh cảnh, nếu như dùng phương thức thẻ bài để lên cấp, liệu sẽ có ảnh hưởng gì hay không?

Trước đây chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Cố Thanh Sơn không nhịn được tự vỗ đầu mình.

Bời vì từ kiếp trước cho đến hiện tại, mình vẫn luôn là một tu hành giả, cho nên tư duy bị hạn chế.

Thật ra thì sự tồn tại của hàng tỷ thế giới đã lặng lẽ phơi bày chân lý ở trước mặt mình từ lâu.

Ngay cả Nhân tộc cực cổ chạy nạn cũng có thể xây dựng thế giới ở trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.

Ngay cả hồn khí chiến đấu mà Nhân tộc cực cổ tiện tay vứt bỏ cũng có thể mô phỏng lại năng lực của bọn họ, xây dựng vài trăm triệu tầng thế giới.

Nhân tộc cực cổ chỉ là vị khách đến đây vì thế giới song song bị ngày tận thế đánh bại.

Còn về thế giới song song vẫn đang tranh đấu với ngày tận thế, lại càng không biết nó hùng mạnh đến độ kinh khủng như thế nào.

Thế giới song song mênh mông đa dạng như vậy.

Dòng chảy hỗn loạn của hư không sâu không lường được như vậy.

Ngày tận thế vô tận không thể tưởng tượng nổi như vậy!

Mình ở trong một thời đại như thế, sao có thể bị tư duy của tu hành giả hạn chế được?

Nghĩ tới đây, đầu óc Cố Thanh Sơn lập tức sáng tỏ thông suốt.

Mặc kệ dùng thẻ bài thăng cấp có thể mang đến hậu quả như thế nào, mình cũng muốn thử xem.

Những thứ không biết quá nhiều, nếu như mình không đi tìm tòi, không đi lĩnh hội tri thức và năng lực mới, có lẽ sẽ mãi mãi là ếch ngồi đáy giếng!

Nói làm là làm.

Cố Thanh Sơn tập trung ý niệm lên trên giao diện thẻ bài, nhìn chằm chằm vào thẻ bài màu xanh lam đó.

[Kiếm tu Cố Thanh Sơn.]

Đây chính là thẻ bài bản mệnh của mình.

Cố Thanh Sơn thử dùng ý niệm tiếp xúc với thẻ bài, đồng thời thầm đọc: “Tiến hóa.”

Không giống với các thẻ bài “Chân Xích Ma Thương” hay “Mèo Tìm Kiếm”, lần này bốn phía thẻ bài không trực tiếp xuất hiện một loạt thẻ bài mà hắn cần để lên cấp.

Ngược lại là các dòng lệnh nhắc nhở nhanh chóng hiện ra:

[Sứ giả Đoạn Tội muốn mở ra con đường lên cấp, điều kiện cần thiết không giống với thẻ bài bình thường.]

[Thẻ bài ngài cần nhất định phải đến từ thế giới tầng trong.]

[Bởi vì sứ giả Đoạn Tội có thể tồn tại ở các thế giới khác, nhưng nơi bản thân ngài sinh ra là thế giới tầng trong.]

Cố Thanh Sơn ngây người.

Hả?

Đúng vậy.

Có một số việc gần như đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của mình về thế giới.

Chẳng hạn như thế giới tầng trong.

Thế giới tầng trong giống như Vực Sâu Vĩnh Hằng, không phải thế giới mà Nhân tộc và các hồn khí sáng tạo ra.

Nó vốn đã tồn tại ở trong dòng chảy hỗn loạn của hư không từ trước.

Vậy thì rốt cuộc nó là cái gì?

Lúc này trên giao diện thẻ bài liên tục xuất hiện những dòng chữ phát sáng, nhắc nhở Cố Thanh Sơn chú ý.

Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, xem tiếp.

[Việc lên cấp của ngài cần có thẻ bài của thế giới tầng trong.]

[Tuy nhiên, xét thấy thực lực của ngài vô cùng yếu kém, cũng không thể đạt tới mức độ thực lực thấp nhất của sứ giả Đoạn Tội.]

[Ngài có thể sử dụng một số thẻ bài bình thường được chỉ định để hiểu rõ sức mạnh và kỹ xảo về chức vụ của mình, chuẩn bị nền tảng cho việc nâng cao thực lực.]

[Thẻ bài Đoạn Tội: Kiếm tu Cố Thanh Sơn, giờ hãy chọn loại ngài cần hiểu rõ trong phần sức mạnh và kỹ xảo.]

[Xin hãy chú ý, chỉ có thể chọn một loại.]

Cố Thanh Sơn nhìn thẻ bài bản mệnh của mình.

Trên mặt thẻ bài màu xanh lam, mình đang cầm hai kiếm ở trong tay, nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play