Bên trong cánh cửa bằng đồng.

Khi Anna và Lâm đứng trên phiến đá, nó lập tức chuyển động.

Nó luôn duy trì sự ổn định, từ từ bay về phía sâu trong lòng đêm tối.

Bốn phía không hề có lấy một tiếng động.

Bóng tối dày đặc.

Anna có thể nghe thấy tiếng hít thở có nhịp điệu của mình, nhưng không hề nghe thấy tiếng hít thở nào phát ra từ chị của Cố Thanh Sơn.

Vẫn luôn như thế.

Rất lâu sau.

Phiến đá vẫn trôi nổi về một phía giống như trước.

Ngoại trừ nơi đang đặt chân, bên dưới vẫn là vực sâu đen kịt, phía trước không thấy điểm đến, phía sau không thấy đường đi.

Yên tĩnh.

Anna cố gắng kiên nhẫn, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, hỏi: “Cô có ở đó không?”

“Tôi ở đây.” Giọng nói của Lâm vang lên.

“Thật ngại quá, quá yên tĩnh, hơn nữa tôi không nghe thấy hơi thở của cô.”

Anna thấy hơi mất mặt, nhưng trong lòng đang có chuyện suy nghĩ nên cô không nhịn được, nói thẳng.

Lâm im lặng một lát rồi nói: “Tôi là một võ giả, hơi thở của tôi dài hơn so với mọi người. Hơn nữa tôi đã quen dùng lỗ chân lông trên khắp cơ thể để thở rồi.”

Anna thoải mái nói: “Thì ra là vậy. Đúng rồi, cô thật sự là chị gái của Cố Thanh Sơn sao? Từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói anh ấy có chị gái.”

“Ừm, coi như là chị gái của cậu ta.” Lâm nói.

“Coi như?” Anna hỏi lại một lần nữa.

Dường như cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Đúng vậy, chúng tôi đã cùng trải qua một số chuyện. Vì một số mục tiêu mà phải cùng chuẩn bị với nhau, sau đó đã xem nhau là chị em.” Lâm thản nhiên nói.

Chuyện này nhất định phải nói như vậy, kiên quyết không thể thừa nhận mình là chị gái ruột của hắn.

Nếu như là chị gái ruột...

Thế thì không thể nào tạo thành lời nói dối hoàn hảo được.

Lâm tự nói thế trong lòng.

Anna bị lời của đối phương hấp dẫn nên không thấy sợ hãi trong không gian đen tối sâu thẳm này nữa.

“Sao anh ấy lại nhận cô là chị gái vậy? Sao không phải là anh trai và em gái, mà lại là chị gái và em trai?” Anna hỏi.

“Tại sao không phải là anh trai và em gái...”

Lâm nhắc lại một lần nữa rồi mới lên tiếng: “Bởi vì thực lực của cậu ấy trước kia chỉ có thể làm em trai, không làm anh trai được.”

Anna biết sức chiến đấu của Cố Thanh Sơn như thế nào, lúc này liền thở dài, nói: “Cô lợi hại như thế à, hai người đã chiến đấu với nhau rồi sao? Có làm anh ấy bị thương không vậy?”

Lâm rơi vào trầm mặc.

Làm hắn bị thương?

Đề tài này thật sự không tiện nói tiếp.

“Mau nhìn kìa... Vừa rồi hình như tôi thấy có thứ gì đó bay qua.” Lâm nói.

“Hả? Thật sao?” Anna quả nhiên bị hấp dẫn sự chú ý, lập tức phất tay, thả ra một quả cầu lửa.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Anna, xóa bỏ bóng tối sâu thẳm và sự yên tĩnh, chiếu sáng cảnh tượng của bốn phía trước mắt hai người.

Hai người cùng sững sờ.

Lâm không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy.

“Thật kỳ lạ. Lẽ nào nơi này có thể ngăn cách cảm nhận của tôi sao? Tại sao trước đó tôi không cảm thấy gì hết?”

Lâm không nhịn được lẩm bẩm.

Ở bốn phía xung quanh hai người là các bức từng cách nhau rất xa, tất cả đều dựng thẳng kéo dài mãi lên đến phía trên, đâm thẳng vào trong bầu trời tối om không nhìn thấy điểm cuối.

Căn bản không thể nào nhìn thấy rõ dưới chân vách tường là cái gì, bởi vì phía dưới của vách tường cũng là vực sâu không nhìn thấy đáy.

Mà tất cả các vách tường đều do các thi thể kết hợp với nhau mà thành.

Đủ loại thi thể.

Rất nhiều thi thể có thể nhận ra đó là chủng tộc gì, bởi vì trong chín trăm triệu tầng thế giới cũng có những sinh linh như vậy tồn tại.

Nhưng cũng có những thi thể trước giờ chưa từng thấy, rõ ràng đã thoát ra khỏi phạm vi sinh mệnh bình thường, thoạt nhìn có vẻ rất cổ xưa.

Anna đang định mở miệng thảo luận với Lâm về vấn đề này thì bị Lâm bịt miệng lại.

Sao vậy?

Anna nghi hoặc nhìn Lâm.

Lâm hất cằm về một hướng.

Anna quay đầu lại nhìn.

Trên bức tường làm bằng thi thể có hai bàn tay khổng lồ đang duỗi ra từ bên trong tường, dường như nó đang thăm dò tìm những thứ ở xung quanh.

Dưới ánh lửa chiếu sáng, trông nó có vẻ hơi buồn bực và tức giận.

Một bàn tay sẽ không có tình cảm hay tâm trạng.

Nhưng rõ ràng là, có thứ gì đó ở bên trong bức tường thi thể.

Mà nó, vẫn còn sống.

Lâm đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp dập quả cầu lửa Anna thả ra.

Bốn phía khôi phục lại bóng tối đen kịt.

Nhất thời, cả hai cô gái đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Lâm dùng giọng điệu nghiêm túc mà trầm ổn nói: “Chẳng trách cô cần một người hộ vệ, nhưng mà...”

“Nhưng mà sao?” Anna cũng nhỏ giọng nói.

“Nhưng hoàn cảnh này sao tôi thấy có hơi quen quen?”

Lâm hơi nghi ngờ, nói.

Ánh lửa đã tắt từ lâu.

Thời gian trôi qua bao lâu không có cách nào biết được.

Trong bóng tối, phiến đá đưa Anna và Lâm trôi nổi về phía trước không hề có chút tiếng động.

Những vách tường hoàn toàn do thi thể tạo thành cứ nối tiếp với nhau, đâm sâu lên bầu trời và lòng đất.

Chúng giống như những cây đại thụ, tạo thành khu rừng thi thể vô cùng khủng bố.

Rất nhiều lúc, phiến đá nhất định phải lách qua chúng mới có thể tiếp tục tiến lên.

Anna nắm thật chặt tay của Lâm, hai người tiếp tục im lặng đứng trên phiến đá.

Trong quá trình bay không phải lúc nào cũng yên tĩnh.

Có lúc rõ ràng Anna nghe thấy trên rất nhiều vách tường phát ra tiếng động, thậm chí là một vài tiếng nói.

Mỗi khi như vậy, Lâm đều dùng tay nắm nắm tay Anna, ra hiệu cô phải cần thận một chút, đừng có đi sát lại xem thứ đó.

Mãi tới một giây phút.

Tốc độ của phiến đá dần dần chậm lại.

Nó đứng yên không chuyển động trong bóng tối thâm trầm.

Anna nhìn khắp xung quanh.

Từng vách từng vách tường thi thể nối liền giữa đất và trời chiếm cứ hết tầm mắt.

Ngoài nó ra, chính là bóng tối.

Hai người ở trên phiến đá giống như một hạt bụi nhỏ bé, không đáng kể trong thế giới bao la.

“Phiến đá không chuyển động nữa.” Anna không nhịn được nhỏ giọng nói.

“Ừm.”

Lâm không tập trung trả lời.

Anna nhìn vẻ mặt đơ như cây gỗ của đối phương, nghĩ thầm vẫn nên do mình quyết định thôi.

Phiến đá dừng lại ở đây nhất định là có ý gì đó.

Rốt cuộc là tại sao...

Anna đứng ở rìa phiến đá, định nhìn thử xem xung quanh có chỗ nào đặc biệt không.

Cô chợt phát hiện ra, ở ngay phía dưới phiến đá là một bức tường thi thể bị đứt đoạn.

Không giống với những bức tường thi thể khác, bức tường thi thể bị đổ này hình như đã phải chịu một lực va chạm rất lớn nên mới bị đứt đoạn từ bên trong, để lộ ra cảnh tượng bên trong nó.

Bên trong bức tường là một đường hầm bí mật.

“Thì ra là thế, xem ra chúng ta phải xuống rồi.” Anna thở phào nhẹ nhõm.

Lâm gật gật đầu.

“Tôi đi xuống trước, xác định là an toàn thì cô hãy xuống.” Lâm nói.

Anna nói: “Không sao, đã có đường hầm –”

“Nghe lời tôi!”

Lâm ngắt lời cô bằng giọng điệu cực kỳ nghiêm nghị.

Anna ngẩn ra, lông mày nhướng lên.

Lâm cũng cảm giác giọng điệu mình không đúng lắm, cô thở dài, nói: “Xin lỗi, đã thất thố rồi. Thực ra khi nãy tôi nên nói cho cô...”

Cô chần chừ một chút rồi nói: “Đây là Vực Sâu Vĩnh Hằng.”

“Vực Sâu Vĩnh Hằng?” Anna thất thanh nói.

“Đúng vậy.”

Lâm nhìn đường hầm bí mật ở phía dưới, thấp giọng, nói: “Cho dù là bên trong Vực Sâu cũng hiếm khi có thể nhìn thấy con đường thực sự đi xuống phía dưới. Vừa rồi tôi đã điều tra, e rằng nơi này mấy chục nghìn năm qua chưa từng có ai đến, dù là ở trong Vực Sâu thì nó cũng thuộc về một nơi vô cùng bí mật. Thế nên chúng ta nhất định phải cẩn thận.”

“Cô chờ tôi.”

Nói xong, thân hình cô hơi chuyển động, rơi xuống phía dưới.

Anna quỳ gối ở rìa phiến đá nhìn bóng người của Lâm dần dần bị bóng tối nuốt chửng.

...

Một nơi khác.

Dòng chảy hỗn loạn của hư không.

Tại một tuyến bay bí ẩn nào đó.

“Cố Thanh Sơn, chúng ta sắp đến thế giới Ẩn Ngữ rồi.” Giọng của Laura vang lên.

“Còn bao lâu nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Anh đã nhìn thấy ngôi sao tỏa ra đủ loại màu sắc ở phía trước mặt kia chưa?”

“Nhìn thấy rồi, chính là nó sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play