Bức bích hoạ này kéo ngang qua cả mặt tường, trông hùng vĩ lại chứa đầy ý vị lịch sử.
Quạ Đen ngắm bích họa, trong ánh mắt lộ ra ý cảm khái dạt dào.
Hắc Khuyển giải thích với Anna và Lâm: "Dưới tình huống bình thường, tôi dự trữ sức mạnh Tử Vong, phụ trách đối phó với tất cả trận chiến dưới tình huống đột xuất."
"Quạ Đen không giống với tôi, sức mạnh Tử Vong của nó chưa từng khả dụng."
"Tại sao?" Anna không nhịn được hỏi.
Lúc này cẩn thận nhớ lại, quả thật chưa từng thấy Quạ Đen đại nhân ra tay.
"Bởi vì sức mạnh của Quạ Đen là do Tử Thần tự mình truyền lại từ trước vạn cổ, bởi vì sự xuất hiện của người kế thừa, Quạ Đen phụ trách gìn giữ sức mạnh này, cho đến một khắc nào đó."
Quạ Đen nói: "Đúng vậy, chính là giờ phút này."
Nó vươn cái mỏ dài ra, mổ nhẹ một cái lên bức bích hoạ.
Bích họa lặng lẽ nứt ra hai bên, lộ ra hình dáng bên trong.
Một cánh cửa bằng đồng khổng lồ cao đến năm mét.
Cánh cửa này trơn nhẵn, phía trên cái gì cũng không có, nhưng lại khiến cho người đứng ở trước mặt nó không nén được cảm giác nhỏ bé.
Quạ Đen tiến lên, bắt đầu niệm tụng thần chú:
"Tử Thần bất tử, tôi đến từ cuối những năm tháng vô tận, tại đây bẩm báo với ngài."
"Một thánh nữ trời sinh đã có sức mạnh của Tử Thần, lan toả uy nghiêm của ngài ở trong chư giới, đi trên con đường của ngài, hoàn toàn giống với ngài trước kia khi còn ở đây."
"Bây giờ tôi sẽ dựa vào thần lực mà ngài đã để lại, để cô ấy đi xuống lối đi dưới lòng đất."
Trên người Quạ Đen toả ra bóng tối thâm trầm, chui vào trong cánh cửa bằng đồng.
Chỉ trong chớp mắt.
Ùng ùng ầm ầm!
Tiếng động nặng nề tựa như tiếng than thở tang thương vô hạn.
Cánh cửa bằng đồng từ từ mở ra.
Quạ Đen thở một hơi dài, nhường sang một bên.
Ở trong cánh cửa đồng, bóng tối sâu thẳm kéo dài xuống dưới, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.
Chỉ có một khối đá trôi lơ lửng ở cửa, chờ đợi người tiến vào.
Hắc Khuyển dặn dò: "Quạ Đen đã dốc hết toàn bộ sức mạnh cũng chỉ có thể mở cánh cửa này một lần. Anna, cô nhất định phải quý trọng cơ hội lần này, bởi vì đây là cơ hội duy nhất của cô, cũng là cơ hội duy nhất của cả thánh giáo Tử Vong."
Anna cắn răng, gật đầu một cái.
Hắc Khuyển lại nhìn sang Lâm: "Xin cô giúp đỡ cho cô ấy nhiều chút."
Lâm nói: "Yên tâm, tôi sẽ làm."
Hắc Khuyển cũng nhường đường.
Anna và Lâm tiến vào cánh cửa đồng, đứng ở trên tấm đá trôi lơ lửng.
Hình bóng họ dần dần bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.
Sắp chia tay.
Hắc Khuyển vẫn không nhịn được, thấp giọng nói: "Tiểu Anna, quả thực không thể được nữa thì bảo vệ tính mạng, phải sống sót quay trở về."
Anna nhìn vẻ mặt ân cần của đối phương, trong lòng thấy ấm áp, yên lặng gật đầu.
Cánh cửa bằng đồng chậm rãi khép lại.
Cùng thời khắc đó.
Bên ngoài cánh cửa bằng đồng.
Vẻ mặt Hắc Khuyển và Quạ Đen đều hơi biến đổi.
"Kỳ quái, đến giờ này còn có thứ gì tới?" Hắc Khuyển nói.
"Hình như là người chúng ta hết sức quen thuộc." Quạ Đen nói.
"Ta canh giữ ở đây, ngươi đi xem tình hình." Hắc Khuyển nói.
"Được."
Quạ Đen vỗ hai cánh, bay ra khỏi thánh giáo đường.
Nó đứng trên đỉnh nóc của thần điện Tử Vong, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy giáo hoàng của thần điện Tử Vong mang theo hai đội hạ thủ, ở trên bầu trời chờ đợi, chuẩn bị nghênh địch.
"Là ai? Lại dám tự tiện xông vào thần điện Tử Vong mà không qua bất kì thông báo nào!" Giáo hoàng quát to.
Trong không trung, giáo hoàng của thần điện Bí Pháp hiện hình.
Ông ta hạ xuống vùng trời bên trên thần điện Tử Vong.
"Thánh giáo Tử Vong, ta là giáo hoàng của thần điện Bí Pháp, nghe nói các ngươi đang chống lại nền văn minh ở trên người Cực thú Vực Sâu đến đây xâm phạm. Lần này bọn ta đến để tiếp viện." Giáo hoàng Bí Pháp nói.
Hai mắt giáo hoàng Tử Vong nheo lại, nhìn xuống phía dưới dùng tay ra hiệu.
Lập tức, toàn bộ thuật pháp Tử Vong của cả vùng hoang dã đều được mở ra, thần thuật phòng ngự của thần điện Tử Vong đều được kích hoạt toàn bộ.
Hai mắt giáo hoàng Bí Pháp híp lại, cười lạnh nói:
"Đây là ý gì? Đây chính là thái độ ngươi hoan nghênh chiến hữu?"
Giáo hoàng Tử Vong hờ hững nói: "Trận chiến kết thúc rồi các ngươi mới đến, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng chuyện hoang đường này của ngươi ư?"
Giáo hoàng Bí Pháp giang hai cánh tay ra, dùng giọng ung dung nói: "Ngươi nói cũng đúng, thật ra thì ta nên chạy tới đây sớm hơn, nhưng trên đường tới có xảy ra biến cố lớn, ta chỉ đành trì hoãn một chút thời gian."
"Biến cố gì?" Giáo hoàng Tử Vong không nhịn được hỏi.
Giáo hoàng Bí Pháp nói: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra? Hỗn Loạn đang thức tỉnh."
Trên mặt ông ta lộ ra nụ cười, tiếp tục nói: "Trong truyền thừa của hệ chúng ta có một thần dụ bí mật mà thần linh truyền xuống, chỉ rõ lai lịch các thần linh đứng sau các thần điện"
"Rất đáng tiếc, Tử Thần lại là lực lượng trung thành của phe Trật Tự."
"Khi kỷ nguyên Hỗn Loạn hạ xuống, giáo đồ Tử Thần chính là kẻ địch của chúng ta."
Giáo hoàng Bí Pháp đọc một câu thần chú.
Bầu trời tối đen ở sau lưng ông ta đột nhiên được ánh sáng của bí pháp chiếu rọi.
Từng bóng hình toàn thân mặc áo giáp xuất hiện.
Một trăm ngàn đại quân của thần điện Bí Pháp ẩn núp trong hư không đều hiện hình.
Giáo hoàng Bí Pháp nhìn xuống thần điện Tử Vong, nhẹ giọng nói: "Lên đi, giết càng nhiều, sức mạnh Hỗn Loạn của các ngươi lại càng mạnh, đây chính là lời mà thần linh đã nói cách đây rất lâu."
Giáo hoàng Bí Pháp giương cao giọng: "Vì Hỗn Loạn chân chính, không để kẻ nào sống sót, giết chết tất cả!"
"Vâng!"
Một trăm ngàn đại quân Bí Pháp đều hô lên.
….
Bên kia.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đang nhanh chóng tiến về phía trước trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.
Đột nhiên, dường như nó cảm nhận được gì đó, thân hình chợt dừng lại.
"... Sức mạnh khổng lồ ấy đã trở lại."
"Xem ra những lực lượng Hỗn Loạn đã nhận ra được sự hạ xuống của kỷ nguyên, bắt đầu bước lên vũ đài lịch sử."
"Nhờ vào sự lớn mạnh của Hỗn Loạn, ta đã có được sức mạnh lớn hơn!"
"A a a a a..."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đau đớn ôm chặt cơ thể mình.
Luồng không khí như cơn lốc không ngừng lượn vòng xoay quanh nó, cuối cùng hóa thành một trận gió bão hư không, quét sạch bốn phía.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đứng lơ lửng trong cơn gió bão, cả người không ngừng co quắp.
Từng khuôn mặt tuyệt vọng hiện lên trên người nó, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Chẳng mấy chốc, hai bờ vai nó không ngừng giãy giụa, hai cánh tay mới dần dần mọc ra.
Trên da thịt nó được phủ một lớp chữ cổ màu đen.
"Tất cả bí ẩn trong hư không đều đang thể hiện sự chân thực với ta"
"Ta đã..."
"Đã lớn mạnh đến mức không thể tưởng tượng."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả thì thầm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng.
"Đúng vậy, ta đã cảm giác được."
"Kẻ nắm giữ Trật Tự cuối cùng, chính là ở bên kia."
Ánh mắt của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả như xuyên thấu từng lớp hư không, thấy được cảnh tượng xa xôi bên ngoài không gian.
"Đó là một chiếc thuyền... ở thế giới Ẩn Ngữ giáp với chín trăm triệu tầng thế giới."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chăm chú nhìn hư không, giống như thật sự đã thấy phi thuyền nữ vương Kinh Cức vậy.
Nó suy tư rất lâu, mở bốn cái tay của mình ra, đặt ở trước mắt.
"Dựa vào sức mạnh hiện tại của ta, mặc dù chỉ còn cách thần một khoảng nữa, nhưng nếu dốc hết sức..."
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả rất nhanh hạ quyết tâm.
Bốn cánh tay của nó hợp chung một chỗ, bày ra một thủ ấn.
Nó hướng về phía thế giới Ẩn Ngữ, thấp giọng đọc thầm thần chú:
"Cho dù cách hư không và thế giới, cũng không có ai có thể ngăn cản thần uy của Hỗn Loạn"
"Kẻ địch sẽ phải nằm rạp trước ý chí của Hỗn Loạn"
"Sinh vật thần thoại của Hỗn Loạn!"
"Ngươi đã đem lại cái chết cho kẻ địch, đặt nền móng cuối cùng cho kỷ nguyên Hỗn Loạn!"
Cùng với tiếng niệm tụng của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, quanh người nó dâng lên màn sương mù màu xám tro mờ mịt.
Sương mù dày đặc tụ vào một chỗ, tạo thành một vùng ánh sáng màu xám tro.
Vùng tối đó như vật sống, bên trong không ngừng ngọ nguậy, cũng phát ra tiếng thét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT