Thế là hắn vui vẻ quay sang hỏi cô sư muội của mình: “Tú Tú, đứng mệt không? Lại đây sư huynh bế!”
Bên kia, Ninh Nguyệt Thiền lại hỏi một câu: “Sau này dốc lòng luyện kiếm hả?”
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn lại trở nên bàng hoàng, chần chờ nói: “Ta cảm thấy lúc luyện kiếm mà có thời gian rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng có thể luyện một chút đao thuật.”
“Không thể!” Ninh Nguyệt Thiền lại khuyên can: “Cho dù là đao thuật hay kiếm thuật, quý ở chỗ một lòng chân thành, nhất định không thể phân tâm!”
“Vậy… vậy được.” Cố Thanh Sơn cố nói: “Vậy ta sẽ luyện kiếm cho tốt.”
“Thanh niên kia thế nào?” Có nữ tu sĩ hỏi nhỏ.
Mấy sư muội cầm thẻ ngọc bí thuật đều nói: “Đạt điểm tối đa!”
Ngay sau đó, vòng thứ ba đã bắt đầu.
Tuế thí tiến hành được đến giai đoạn này, chưởng giáo và trưởng lão của các môn phái lớn bắt đầu nghiêm túc hơn.
Những đám đệ tử tinh anh dẫn đầu đội ngũ kia cũng đều bộc lộ ra thần sắc hứng thú.
Vòng thứ nhất của Tuế thí rất đơn giản, chỉ là nhìn người mới một chút, vòng thứ hai là quan sát tâm tính và tài năng sơ sơ thông qua kiểm tra, sau đó xác nhận đi trên con đường tu hành nào.
Điều này cũng hợp với lẽ thường, cho dù người có tư chất tu hành tốt đẹp đến đâu mà nhát như chuột và không nguyện ý tu hành, cũng sẽ không được thu nhận.
Không phải là chưa từng xảy ra sự tình này trong lịch sử. Có người tư chất không tệ, nhưng tính tình quá nhát gan, được tài nguyên khổng lồ của tông môn bồi đắp đến cảnh giới cao thâm. Kết quả chính là, khi người này dùng Kim Đan cảnh đối mặt với yêu ma, vẫn bị dọa tè ra quần. Cho dù ở trong môn phái, y cũng không dám so tài cùng người khác. Vậy chẳng khác nào tông môn phí công nuôi dưỡng một tên phế vật.
Người có tính cách như vậy, nhất định phải loại bỏ sớm một chút.
Sau khi trải qua hai vòng, đến vòng thứ ba mới chính thức là sàng lọc người có tố chất, tất cả tư chất của người tu hành sẽ hiện ra đầy đủ thông qua vòng này.
Đến giai đoạn này, những người mới còn lại đều là võ giả có năng khiếu đặc biệt xuất chúng, hoặc là tán tu tự mình tu hành đến Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh.
Vòng này đã không còn “người bình thường” gì đó nữa.
“Người bình thường” đã bị đào thải qua hai vòng trước rồi, phải đi bước một từ ngoại môn, dùng cơ sở tu hành vững chắc để rèn luyện tâm tính, hiểu rõ giới tu hành… đây đều là quá trình không thể thiếu được.
Một vòng tròn bằng đồng thau cao ngang người bị hai tu sĩ nhấc lên, bày lên trên đài tứ diện. Ninh Nguyệt Thiền nhẹ nhàng nhảy lên đài, đứng ở bên cạnh vòng tròn bằng đồng, trông nàng tựa như một tiên nữ hạ phàm, đẹp đẽ vô song.
Ánh mắt của các nam tu sĩ đều đặt ở trên người nàng, không dời đi nữa.
Ninh Nguyệt Thiền bắt đầu chủ trì vòng thứ ba, nàng tuyên bố: “Vòng thứ ba Tuế thí, bắt đầu! Ai thông qua vòng thứ hai, lần lượt tiến đến, đặt tay lên trên vòng tròn đồng! Bổ sung một câu, các đệ tử tông môn đã gia nhập môn phái, nếu muốn đi lên, cũng mời lên tiến hành vòng thứ ba!”
Lời này vừa dứt, phía dưới không có tiếng xôn xao gì, càng không có ai phản đối.
Các trưởng lão tông môn liếc nhìn nhau, gật đầu hài lòng.
Những năm qua, thời điểm này bao giờ cũng ồn ào ầm ĩ. Có một số người mới tham gia không đồng ý chạm vào vòng tròn đồng, sợ bại lộ linh căn hoặc năng lực của mình. Nhưng không ngờ bọn họ dùng chút thủ đoạn bé nhỏ này, không những không thể bước vào đạo môn chân chính mà còn khiến các tu sĩ chân chính khinh bỉ.
Lần này đổi lại Ninh Nguyệt Thiền chủ trì vòng thứ ba, những đệ tử nam mới đến có tính tình táo bạo, âm u lạnh lẽo hay là tự cao tự đại kia lại không có một ai đứng ra gây loạn.
Có lẽ là muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt mỹ nhân nghiêng thành nghiêng nước như Ninh Nguyệt Thiền này chăng?
Ninh Nguyệt Thiền là Thánh nữ của Thiên Cực tông, là chưởng môn Thiên Cực tông đời tiếp theo. Có thể được nàng coi trọng hay thậm chí chỉ là chú ý qua loa, đều là một chuyện khiến lòng người vui vẻ.
“Ta thấy năm sau vẫn nên để cho nàng chủ trì vòng thứ ba đi.” Có trưởng lão đề nghị.
“Ý nghĩ này không tệ!”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Các trưởng lão bàn luận xôn xao.
Người đầu tiên đi lên, hồi hộp vươn tay đặt lên vòng tròn đồng. Một vầng sáng màu đỏ bắn ra khỏi vòng tròn đồng, quay một vòng xung quanh người kia rồi lại trở lại bên trên vòng tròn.
“Rất tốt, ngươi có Hỏa linh căn, chỉ là chưa khai hóa, về sau cố gắng tu hành, đi xuống đi!” Ninh Nguyệt Thiền nói.
Ở sau lưng nàng là một hàng tu sĩ chấp pháp, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc thẻ ngọc, bắt đầu tiến hành ghi chép đối với người vừa kiểm tra.
Tên người mới kia mừng rỡ hành lễ, lại lặng lẽ nhìn Ninh Nguyệt Thiền một chút, lúc này mới đi xuống.
Người mới thứ hai đi tới, đặt tay lên trên vòng tròn.
Vòng tròn đồng đột nhiên quay vòng, thoáng cái to thành một cái chuông, giam người mới ở trong đó.
Nàng nói với người còn đang hoảng hồn kia: “Đại khái ngươi có Thiên Tuyển kỹ có thể nhốt kẻ địch, hy vọng ngươi chăm chỉ tu hành hằng ngày, sớm đánh thức nó!”
Người mới nghe vậy mừng rỡ, hành lễ rồi bước thấp bước cao đi xuống đài.
Người thứ ba đi lên, vòng tròn đồng lại thờ ơ. Tên này có chút mất mát, Ninh Nguyệt Thiền mỉm cười, nhẹ giọng khích lệ: “Không sao, không có Ngũ Hành và Thiên Tuyển vẫn có thể vào tông môn tu hành, tương lai cũng không hẳn là sẽ thua kém.”
Nghe những lời này, cả người gã dường như sống lại. Gã ngơ ngác nhìn Ninh Nguyệt Thiền, ôm quyền nói: “Đa tạ tiên tử dạy bảo!”
Tình cảnh này, trở thành hình tượng vĩnh hằng trong trí nhớ của gã. Cả một đời của người này trải qua vô số khốn khổ ngăn trở và phong quang phồn thịnh, chưa từng quên rằng, ở một kỳ Tuế thí, có một cô gái tuyệt sắc vô song từng cổ vũ mình.
Theo thời gian trôi qua, vòng thứ ba của Tuế thí đã xong hơn phân nửa.
Rất nhiều người tu hành được tông môn thu nhận lúc trước tận mắt trông thấy Ninh Nguyệt Thiền đứng trên đài, kìm nén không được muốn ra khoe khoang, cũng nhảy tới chạm vào vòng tròn đồng.
Một tu sĩ đặt tay lên trên vòng tròn đồng, vòng tròn hiện ra vô số bóng mờ của binh khí, cuối cùng dừng lại ở một cái bóng trường kiếm.
Đám Kiếm tu dưới đài đồng thời lộ ra vẻ chú ý… Có lẽ từ nay về sau, Thánh nữ không còn bài xích Kiếm tu nữa. Nếu là như vậy, cũng coi như thằng nhóc kia làm một chuyện tốt.
Lại thấy Ninh Nguyệt Thiền nhìn qua bóng kiếm, hừ lạnh một tiếng: “Luyện kiếm à? Về sau là Kiếm tu, đi, đi xuống cho ta!”
Người kia giật nảy mình không nói, còn bị Ninh Nguyệt Thiền vung tay lên, dùng linh lực đẩy xuống dưới.
Trong đám người, không ít người mới đang đeo binh khí rụt đầu một cái.
Đám Kiếm tu lặng lẽ thở dài, lại tuyệt vọng lần nữa.
Ở bên dưới, Tú Tú thấy hứng thú, nhón chân lên ngó ngó.
Cố Thanh Sơn xoa đầu cô bé, quan tâm hỏi: “Hồi hộp à?”
Tú Tú ngẩng đầu lên vui vẻ nói: “Không hồi hộp, rất thú vị. Nhưng mà nhiều người quá khiến muội không nhìn thấy gì trên đài hết.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, ôm lấy nàng đặt ở trên bả vai mình.
“Thế này thì sao?” Hắn hỏi.
“Oa, thấy rõ mồn một. Cám ơn sư huynh!” Tú Tú cực kỳ vui vẻ.
Tu sĩ xung quanh đồng thời liếc mắt… hai ngươi đến xem trò vui hay là đến thi vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT