Thằng bé phun ra một búng máu, chợt mở to hai mắt.

"Ngươi... Ngươi dám giết ta, chẳng lẽ không sợ Hỗn Loạn nhập vào thân thể của ngươi?"

Nó nói bằng giọng đứt quãng

Cố Thanh Sơn không đáp trả câu nào.

Trên mặt thằng bé dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.

Nó đã cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Tất cả sức mạnh đều đang dần dần biến mất.

Mình thực sự sẽ chết!

"Không, ta không muốn chết!" Nó dùng lực lên tiếng nói.

Cố Thanh Sơn nhìn nó, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào.

“Khi ngươi còn sống có rất nhiều thống khổ, ta giải thoát ngươi khỏi thế giới tràn đầy thống khổ này, từ nay về sau ngươi không cần vì biến hóa của ngoại giới mà sản sinh hỉ nộ ái ố. Đây chính là những gì ta đã vô tư cống hiến cho ngươi, không cần ngươi báo đáp."

Cố Thanh Sơn từ tốn nói.

Thằng bé hoàn toàn ngây người.

Đây là lời chính mình nói ra, bây giờ đối phương lại trả lại cho mình.

... Cùng với cái chết.

Thằng bé giãy giụa, thì thào: "Ta... Không muốn..."

"Không muốn chết?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Thằng bé đã nói không ra lời, miễn cưỡng gật đầu.

Cố Thanh Sơn thở dài, nghiêm túc nói: "Chúng sinh thống khổ, ngươi đã khổ tận cam lai. Tạm biệt."

Thằng bé rốt cục lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Nó còn muốn nói gì đó, nhưng tầm mắt đã bị màn đen bao phủ.

Nó đã chết.

Đầu thằng bé từ từ rũ xuống.

Cố Thanh Sơn ngừng một chút.

“Giao diện Chiến Thần, ngươi nói không thể kể bí mật kia cho ta biết, nhưng ta đã làm xong rồi, kế tiếp thì sao?” Hắn nói.

Lúc Cố Thanh Sơn đang nói thì năm giao diện Hỗn Loạn trước mắt hắn đồng loạt biến mất.

Trước mắt Cố Thanh Sơn là một mảnh trống không.

Hiện tại, trong tầm mắt của hắn chỉ còn Giao diện Chiến Thần đang hoạt động.

Lúc này trên Giao diện Chiến Thần không ngừng xuất hiện dòng nhắc nhở:

[Ngài đã thu thập được năm loại Hỗn Loạn bậc thứ ngẫu nhiên.]

[Ngài thu được tư cách gieo rắc Hỗn Loạn.]

[Các điều kiện tiến hóa tối thiểu đã đạt được.]

[Căn cứ vào rất nhiều chuyện ngài đã từng hoàn thành, Hỗn Loạn tiến hành đánh giá sơ bộ đối với ngài.]

[Ngài ở trong trận doanh Hỗn Loạn, thu được những danh hiệu sau đây.]

[Người giết rồng, người bảo hộ bí mật, người cầm được sáu loại binh khí, chủ nhân cánh cửa đến thế giới song song, người đùa cợt Trật Tự, sự vô hạn của thế giới.]

[Bởi vì sức mạnh Hỗn Loạn bậc thứ mà ngài có tương đối đơn giản, cho nên ngài sẽ thức tỉnh bảng cá nhân sơ đẳng.]

[Nhớ kỹ, đây là sức mạnh Hỗn Loạn dành riêng cho một mình ngài. Trừ ngài ra, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế ngài được, cũng không cách nào gia tải nó.]

[Đây là sức mạnh Hỗn Loạn dành cho ngài!]

Toàn bộ dòng chữ đều biến mất.

Ở bên cạnh Giao diện Chiến Thần, một giao diện hoàn toàn mới xuất hiện.

Đây là một giao diện bị phong ấn hoàn toàn bởi những viên đá màu đen, không thể nhìn thấy bên trong rốt cuộc có cái gì, chỉ có thể từ vẻ ngoài mà phán đoán ràng nó tạm thời vẫn chưa kích hoạt.

Ngay phía trên giao diện có dòng chữ ghi chú nhỏ:

[Giao diện Hỗn Loạn đặc biệt: Người giết chết Ma Long (duy nhất).]

[Mời rót vào giao diện một trăm nghìn hồn lực để kích hoạt bảng cá nhân.]

[Xin chú ý.]

[Bảng cá nhân có phương hướng tiến hóa vô hạn, tên gọi và đặc tính cũng sẽ không ngừng tiến hóa, chỉ cần ngài đủ mạnh.]

Cố Thanh Sơn nhìn dòng ghi chú trên giao diện, không khỏi ngây ngẩn.

“Thú vị, thật thú vị.”

Hắn nhếch khóe miệng, thấp giọng lẩm bẩm.

Thật không ngờ bí mật lại là thế này.

Thì ra trong lúc Hỗn Loạn dung hợp lẫn nhau, lại có thêm sức mạnh của Sứ giả Hỗn Loạn thì có thể làm cho Hỗn Loạn xuất hiện tiến hóa.

Loại tiến hóa này sẽ tạo ra một giao diện đặc biệt dành riêng cho mỗi cá nhân.

Mà xem ra, loại giao diện có đặc tính riêng biệt này còn có không gian tiến hóa.

Lẽ nào cái gọi là ước định giữa Hỗn Loạn và Trật Tự, chính là cái này?

Chờ một chút...

Cố Thanh Sơn dần dần lâm vào trầm tư.

Nói như vậy, Hỗn Loạn và Trật Tự đúng là không giống nhau.

Hỗn Loạn thông qua quá trình thôn tính lẫn nhau mà sản sinh tiến hóa.

Về phần Trật Tự, cũng sẽ tiến hóa tương tự.

Lấy Trật Tự Ma Vương làm ví dụ, trình tự tiến hóa của nó là: “Mồi Lửa, Khởi Nguyên, Cách Mạng, Ma Triều Tương Chí, Ma Vương Giáng Lâm.”

Thế nhưng.

Bất luận Trật Tự tiến hóa thế nào, người sử dụng Trật Tự có thể là rất nhiều người.

Mỗi người đều có thể gia tải và sử dụng Trật Tự tựa như mình kiếp trước, cùng với những người sử dụng Trật Tự trong khu Luân Hãm.

Hỗn Loạn lại không giống như vậy.

Lúc Hỗn Loạn tiến hóa, nó sẽ trở thành một giao diện cá nhân được thiết kế riêng.

Chỉ có một người có thể sử dụng nó.

Nói cách khác, chủ nhân của mỗi một Hỗn Loạn, chỉ cần tiến hóa đến một giai đoạn nào đó thì sẽ có giao diện Hỗn Loạn duy nhất, chỉ thuộc về riêng mình.

“Giao diện Chiến Thần, mối quan hệ giữa Hỗn Loạn và Trật Tự rốt cuộc là thế nào?”

Cố Thanh Sơn không nhịn được nữa bèn hỏi.

Giao diện Chiến Thần đáp: [Chúng đó tranh đấu với nhau. Vừa nhận mười điểm hồn lực.]

Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.

Nếu để tay lên ngực tự hỏi, thì thật ra Hỗn Loạn càng hợp khẩu vị hắn hơn.

Bởi vì giao diện có tính chất riêng biệt, Hỗn Loạn cao cấp kỳ thực rất thần bí. Chỉ cần mình không nói, bất luận kẻ nào cũng không cách nào biết được thông tin về mình.

Nhưng Trật Tự cũng có ưu thế riêng.

Trật Tự có thể đồng thời tuyên bố nhiệm vụ lớn cho rất nhiều người, tập trung sức mạnh của tất cả mọi người để hoàn thành một việc.

Vì dụ như ban đầu, khi ở thế giới mà Triest cất giấu, hai triệu Nhập ma giả đồng thời nhận được nhiệm vụ tiêu diệt Trật Tự Ma Vương.

Chỉ có thể nói, chúng nó đều có những đặc điểm riêng.

Âm thanh của Giao diện Chiến Thần lần nữa vang lên:

[Cố Thanh Sơn, ngài đã thu được sức mạnh Hỗn Loạn đặc biệt thuộc về ngài, hiện tại ngài có thể mở nó.]

Cố Thanh Sơn suy tư nói: "Ta nhớ ngươi đã nói với ta, chỉ cần ta làm thử, lúc muốn thoát khỏi nó, nhất định phải bỏ ra tất cả hồn lực mà ta có?"

[Chính xác.]

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nói: "Vậy bây giờ ta trả lại hàng."

[... Ngài có ý gì.] Giao diện Chiến Thần hỏi.

Cố Thanh Sơn khoanh tay lại, nói: “Ngươi thấy đấy, ta cũng không muốn hao tốn hồn lực đi mở nó. Hiện tại ta đã hiểu đại khái sức mạnh đặc biệt của Hỗn Loạn là gì, ta không cần xem thêm nữa, xin cho ta bảo lưu một chút hồn lực.”

Giao diện Chiến Thần trầm mặc một chút, nói: [Nói như vậy, ta có thể lưu lại một chút hồn lực cho ngài, nhưng làm như vậy không có chút ý nghĩa nào.]

"Vì sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Giao diện Chiến Thần nói: [Cho dù ngài không kích hoạt sức mạnh mà Hỗn Loạn dành riêng cho ngài, mặc cho ta loại bỏ nó ra, nó vẫn sẽ không diệt vong, ngược lại sẽ rải rác ra các nơi khác. Nói chung, nó không thể rời khỏi thế giới này.]

“Đây chẳng lẽ không phải chỉ là một thế giới ảo thôi sao? Lẽ nào Hỗn Loạn này là chân thật?”

[Đúng vậy, đây là Hỗn Loạn ẩn chứa trong hài cốt của thế giới song song. Nó không chỉ thực sự tồn tại mà còn hủy diệt toàn bộ thế giới này... Cho nên, ngài nhất định phải chiến thắng Hỗn Loạn, như vậy ý chí còn sót lại của thế giới song song này mới có thế nghe theo mệnh lệnh của ngài, theo ngài rời đi.]

“Thì ra là thế, chẳng trách ta cứ có cảm giác lực lượng của giao diện này không giống như mấy thể loại hư ảo.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.

Hắn đứng một mình trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra không gian xung quanh.

Thế giới đầy sức mạnh siêu phàm và có tiền đồ rộng mở này đã bị Hỗn Loạn hủy diệt triệt để.

Chính vì thế, ý chí thế giới còn sót lại mới không cam lòng.

Thế nhưng...

Không có cách nào giết chết Hỗn Loạn.

Hỗn Loạn vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn bất diệt.

Giao diện cá nhân “Người giết chết Ma Long” trước mắt mình chính là đối tượng mình phải đánh thắng.

Nên làm như thế nào mới có thể chiến thắng nó?

Cố Thanh Sơn yên lặng nghĩ.

Màn đêm dần dần buông xuống.

Ánh bình minh dần ló dạng.

Mặt trời mọc, rồi lại lặn.

Thế giới lại trở về với màn đêm đen tối.

Đêm thứ hai qua đi.

Tia nắng ban mai chiếu xuống.

Cố Thanh Sơn cứ như vậy đứng hai ngày hai đêm, dường như không hề di chuyển nửa bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play