Hai tên Thần tộc quỳ một chân lên đất, cung kính nói: “Thần chủ, xin sai bảo”
Ma Long nói: "Đi đi, mang theo thủ hạ các ngươi, bao vây cả thế giới. Chỉ cho phép vào, không cho phép ra."
Một tên Thần tộc nói: "Nếu gặp người kia..."
Ma Long nói: "Giết hắn, bây giờ hắn cũng không phải đối thủ của các ngươi."
"Vâng!"
Hai tên Thần tộc nhận lệnh rời đi.
Một mình Ma Long Vực Sâu đứng trong thần điện.
Hắn ta chờ một hồi nữa.
Cho đến khi trên bầu trời không còn xuất hiện bất kì người hoặc phi thuyền hạ xuống, hắn ta mới bắt đầu hành động.
Cả cơ thể của Ma Long Vực Sâu bắt đầu biến đổi, hóa thành da rồng màu xám tro rắn chắc.
Chỉ với một hơi thở, thân hình của hắn ta đã bao trùm cả thần điện.
Hai hơi thở, cả cơ thể của Ma Long đã to bằng núi lửa.
Ba hơi thở, trên người Ma Long đã bùng lên ngọn lửa trắng cháy rực, thân thể cao lớn đã vượt qua cả con sông.
Nó xuất hiện ở tầng bên ngoài của thế giới, chiếm mất phạm vi mấy trăm km.
Ma Long Vực Sâu khẽ cử động cơ thể, đột nhiên hướng lên trời cao bay đi.
Nó chăm chú nhìn mảnh đất mênh mông bao la phía dưới, cùng với những cường giả vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cường giả?
A!
Ma Long Vực Sâu bật cười dữ tợn.
"Cố Thanh Sơn, bất kể ngươi biến thành ai, cũng không cần biết ngươi núp ở chỗ nào. Chỉ cần ngươi biết được tin tức rồi đến cứu người đó, vậy thì đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy thoát."
"Ta sẽ giết chết tất cả sinh mệnh của thế giới này, trong đó nhất định sẽ có ngươi."
"Ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi còn trốn kiểu gì!"
Ma Long gầm thét, há miệng phun ra một ngọn lửa màu xám.
Đùng!!!!!
Ngọn lửa màu xám đánh xuyên mặt đất, cuộn lên từng tầng dung nham ở tận sâu dưới lòng đất xông lên trời.
Thế giới bắt đầu rung chuyển, sụp đổ.
...
Thời gian quay về trước đó một lúc.
Hai giờ trước.
Quán bar Bóng Đêm của thế giới Ven Biển.
Trong mật thất quán bar, Cố Thanh Sơn cất tượng gà trống nhiều màu đi.
Vật này đã được giao diện Chiến Thần giao phó tin tức, mỗi ngày sẽ tiết lộ một tin tức có liên quan đến mình.
Nhưng Cố Thanh Sơn lại không kiểm tra tin tức có liên quan ngay.
Dù sao cũng đã có được vật này, tạm thời cũng không gấp.
Hắn bắt đầu nhìn tài liệu của Trương Anh Hào.
Dù sao cũng đã sắp phải đi cứu Trương Anh Hào, nên kết hợp với tình huống chi tiết để lên kế hoạch.
Trên tài liệu, đặc điểm chiến đấu của Trương Anh Hào, những lần đuổi giết cùng bị đuổi giết, đường lối hành động của toàn bộ quá trình đi đến đây, sự truy nã của thần linh, tất cả tình hình của thế giới Núi Lửa… trong tài liệu đều ghi chép vô cùng chi tiết.
Hai người ra khỏi mật thất, rời quán bar, trở lại trên đường chính.
Lâm đi theo Cố Thanh Sơn một hồi, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cố Thanh Sơn, sao ngươi lại đi về phía khách sạn?" Cô hỏi.
"Đặt phòng đó." Cố Thanh Sơn thản nhiên đáp.
"Ta nói muốn cùng đi cứu người với ngươi." Lâm bình tĩnh nói.
"Không đi, chúng ta trở về khách sạn."
"Hử? Bởi vì khó cứu được, cho nên ngươi từ bỏ hắn ta sao?"
"Không phải."
Cố Thanh Sơn truyền niệm cho cô nói: "Ta đã xem bản đồ của chư giới, nơi đó cách sao Song Tử không quá xa, cách chúng ta cũng rất gần, cho nên chúng ta không đi nữa."
Lâm ngẩn ra, không nhịn được nói: "Cậu nghi ngờ đó là cạm bẫy? Cũng bởi vì nguyên nhân này?"
Cố Thanh Sơn nói: "Đương nhiên vẫn còn lý do khác, ví dụ như, chúng ta vừa mới tách khỏi Ma Long, ở đây đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa."
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười đầy ý trêu đùa: "Cô không cảm thấy rất trùng hợp sao?"
"Trên đời có rất nhiều chuyện trùng hợp." Lâm nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Chuyện giết người này, bất kì một sự trùng hợp nào cũng là sự bố trí vụng về, chỉ khiến cho các cao thủ cười nhạo."
Lâm không hiểu nói: "Cũng bởi vì quá gần và quá trùng hợp, cho nên ngươi không đi?"
"Nguyên nhân rất nhiều, ví như... Vừa rồi ông chủ quầy rượu nói, thế giới kia chỉ cho phép vào, không cho phép ra."
“Đây là chuyện rất đương nhiên, nếu không ai có thể bắt được hắn ta chứ?” Lâm lại nói.
"Nhưng người có năng lực phong toả thế giới kia, cấm chỉ sự ra vào của tất cả mọi người không hề nhiều." Cố Thanh Sơn nói.
Lâm hơi run sợ.
Đúng vậy, có năng lực phong tỏa không gian, có thể buộc tất cả mọi người phải dừng lại thì chỉ có những nhân vật lớn lao như thần điện.
Những tổ chức có quyền thế khác... căn bản không làm ra loại chuyện chọc giận mọi người này, bởi vì sau lưng bọn họ không có sự tồn tại đáng sợ như Ma Long Vực Sâu chống đỡ.
Bây giờ bảy thần điện lớn đã thuộc về Ma Long.
Lâm im lặng, không nhịn được lại nói: "Vậy ngươi không định cứu Trương Anh Hào?"
Cố Thanh Sơn từ từ nói: "Ngoài việc tự chui đầu vào lưới ra, tôi vẫn còn rất nhiều cách để tìm được anh ta."
Hắn sải bước đi về phía quán bar.
Sắc mặt Lâm phức tạp nhìn theo bóng lưng hắn.
"... Quá xảo quyệt..."
Cô lầm bầm đuổi theo.
.......
Thế giới Ven Biển.
Khách sạn.
Cố Thanh Sơn bố trí mấy chục pháp trận ở bên trong phòng.
Trước kia hắn vốn định đi theo lộ trình mà Người tạo vật của Đất đã sắp xếp, để xem vị đại lão này đã để lại thứ gì.
Nhưng bây giờ, vết thương của Lâm khôi phục rất chậm.
Ma long Vực Sâu không ngừng theo sát.
Trương Anh Hào bị mất đi liên lạc, chẳng biết đi đâu.
… Đã đến lúc thay đổi kế hoạch rồi!
Đầu tiên, phải có được một vài thông tin.
Nét mặt Cố Thanh Sơn ngưng trọng, lấy con gà trống màu sắc sặc sỡ ra.
Lâm nhìn biểu tình của hắn, lại nhìn sang con gà trống nhiều màu, nói: "Biểu cảm của ngươi không hợp với con gà này lắm."
“Thứ này rất hữu dụng.”
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Chức năng tình báo của Chiến Thần được gắn lên gà trống nhiều màu, sẽ bảo đảm được mỗi lần đều nói ra tin tức có liên quan đến Cố Thanh Sơn.
Nhưng chuyện này có liên quan đến giao diện Chiến Thần, không thể tùy tiện nói ra.
Hắn vươn tay đặt lên đầu gà trống, kéo mào gà một cái.
Cố Thanh Sơn nói: "Xin lỗi, ta cần tin tức của ngày hôm nay."
Gà trống mở một bên cánh ra, ngẩng cao đầu nói: "Mau mang chút hồn lực ra đây."
"Còn phải hồn lực?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi.
Gà trống làm vẻ đương nhiên nói: "Dĩ nhiên, với tình hình hiện giờ, chẳng mấy chốc là đến ngày tận thế rồi, ai còn cung cấp dịch vụ miễn phí nữa?"
Cố Thanh Sơn xoa xoa trán.
Vốn dĩ thứ đồ này không hề cần bất kì hồn lực nào hết.
Có thêm hệ thống Chiến Thần vào nên quả nhiên không bình thường, thay đổi luôn cả phong cách xử sự của nó.
"Còn dám nói điều kiện." Lâm nói.
Cô cử động ngón tay, phát ra tiếng rắc rắc.
Một luồng khí tức đáng sợ toả ra từ trên người cô.
Gà trống lớn giật mình nhìn Lâm, lẩm bẩm nói: "Đây chính là trên cả bá chủ..."
Nó lập tức nhảy lên bả vai Cố Thanh Sơn, lớn tiếng kêu:
"Cô muốn làm gì? Dáng đẹp là có thể tuỳ tiện đánh người sao?"
"Đúng vậy thì đã sao?"
Lâm nghiêng đầu, nhìn nó nói.
Gà trống oán giận: "Ta nói rõ cho cô biết, một nhân vật anh hùng, mỹ nữ tuyệt thế, cao thủ người người kính nể, người con gái thiên hạ vô song như cô, chỉ cần dám ra tay với ta, ta nhất định sẽ không đánh trả!"