“Bà đem chí nguyện của Đất phó thác cho hắn, sau đó lại chỉ rõ đường cho hắn. Nhưng thực lực của hắn lại quá yếu, làm vậy có ổn không?”
Bà lão hỏi ngược lại: “Nếu như ngay cả điểm này ta cũng không làm thì còn là vua Tinh linh gì đó không? Hoặc có thể nói, ngươi đang lo lắng điều gì?”
Giọng nói kia giải thích: “Ta lo hắn quá ỷ vào sức mạnh cường đại bà ban cho, sau đó đánh mất ý chí chiến đấu, không cố gắng nâng cao thực lực bản thân.”
Bà lão không thèm để ý mà nói: “Không sao, hắn xứng đáng.”
Giọng kia khó hiểu nói: “Nữ sĩ, vì sao bà đánh giá cao thằng nhãi đó như vậy?”
“Bởi vì trước khi hắn tới, ta đã đặc biệt trở về dòng sông thời gian của quá khứ, nhìn những chuyện hắn từng làm. Ta cảm thấy... Người tạo vật của Đất không hề chọn nhầm người.”
Xung quanh tối tăm.
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu.
Cái nắp của rương lớn bị hắn phá tan.
Trong gian phòng bày ngổn ngang những cái hòm rỗng, ngoài đó ra, chẳng có gì cả.
Đây là mật thất trên sao Song Tử.
Cố Thanh Sơn trở về từ thế giới Tinh Linh Nguyên Tố.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong tay có thứ gì đó đang giãy giụa.
Cúi đầu nhìn lại thì thấy là cái chân của con búp bê gỗ kia.
Thả lỏng tay, cái chân của búp bê gỗ trượt khỏi tay hắn rơi vào trong rương, gắn trở lại người con búp bê gỗ đang chờ sẵn.
“Mệt quá đi, ta phải về nghỉ ngơi một lúc, nếu ngươi lại đi cái thế giới dưới đó có thể đến căn nhà gạch gọi ta một tiếng.” Búp bê gỗ mệt mỏi nói.
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, ôm quyền nói: “Vất vả rồi, không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào?”
Con búp bê gỗ vốn định rời đi nghe thấy câu này khẽ do dự một chút.
“Ngươi là người tu hành?” Nó hỏi.
“Đúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi có linh thạch không? Chỉ cho ta nhìn một chút cũng được, vì ta sưu tầm rất nhiều đá nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy linh thạch.” Búp bê gỗ thấp thỏm nói.
Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, lấy ra một khối linh thạch đặt trước mặt búp bê gỗ.
Hắn cố ý chọn một viên linh thạch chất lượng tốt nhất, trông lấp lánh như thủy tinh.
Khối linh thạch cực phẩm này vừa lấy ra liền tản ra sương trắng mờ mịt không ngừng bốc quanh linh thạch.
Những sương trắng này là linh khí linh thạch tản ra, người thường chỉ cần khẽ ngửi sẽ cảm thấy toàn thân sảng khoái.
“Đây chính là linh thạch à, đẹp quá.” Búp bê gỗ nhẹ nhàng sờ linh thạch, vui vẻ nói.
“Cho ngươi đấy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cho ta? Thật sự được chứ?” Búp bê gỗ ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ mơ ước.
Cố Thanh Sơn thẳng thắn nói: “Đương nhiên là được, ta có rất nhiều linh thạch, bỏ một khối linh thạch với ta mà nói chẳng là gì cả. Ngươi hãy nhận đi, nó đại diện tâm ý của ta.”
Búp bê gỗ cực kỳ vui mừng, reo hò nói: “Tốt quá, đá ta sưu tầm lại nhiều thêm một loại rồi, chỉ còn cách mở triển lãm một bước nữa thôi.”
Nó gật đầu với Cố Thanh Sơn, ôm linh thạch, biến mất trong hư không.
Cố Thanh Sơn bị lây niềm vui của búp bê gỗ, cũng cười cười.
Bỗng nhiên một rung động khó hiểu ập tới.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng nguyên tại chỗ bất giác lắc lư người.
“Công tử?” Giọng Sơn Nữ căng thẳng.
Cố Thanh Sơn hít một hơi, lấy lại tinh thần, nói: “Không sao, đại khái là Lượng kiếp sắp tới rồi.”
Gác lại tất cả những chuyện về thế giới của Đất, nấp dưới sa mạc nghiêm túc tu hành suốt quãng thời gian dài dằng dặc, giờ cuối cùng sắp đến lúc thu hoạch rồi.
Lượng kiếp, ước chừng còn mấy ngày nữa sẽ đến.
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu.
Hả?
Ban nãy hình như mình vừa nhớ ra gì đó.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, cố tranh thủ níu lại suy nghĩ kia.
“Công tử, giờ vẫn còn chút thời gian, mau giải quyết chuyện Chức mệnh giả Vực Sâu kia đi.” Giọng Sơn Nữ truyền tới.
Mạch suy nghĩ của Cố Thanh Sơn bị cắt ngang, đành nói tiếp: “Nhưng đối phương là tồn tại vĩnh hằng, chúng ta phải nghĩ cách rồi hẵng nói.”
Nói xong câu đó, suy nghĩ vừa rồi lập tức biến mất, nhất thời không thể nhớ ra được.
Cố Thanh Sơn đứng dậy khỏi rương, đi ra khỏi mật thất, đến đáy giếng cổ.
Quả thật, đúng như Sơn Nữ nói, nên một lần nữa đối mặt với Chức mệnh giả Vực Sâu.
Nhưng suy nghĩ trước đó của mình hình như cũng rất quan trọng.
Hắn đang nghĩ ngợi bỗng nhiên lại bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý.
Đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Giếng cổ mặc dù không cao, nhưng vách tường bóng loáng, không có nơi có thể tựa lực.
Trên sao Song Tử, tất cả sức mạnh của chúng sinh đều trong trạng thái phong ấn. Thân là một người bình thường, giờ Cố Thanh Sơn không thể trèo lên được.
Cho nên hắn lại một lần nữa từ bỏ việc nhớ lại suy nghĩ ban nãy, không thể không giải quyết chuyện trước mắt trước.
Muốn leo lên, không phải không có cách khác. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể...
“Sơn Nữ?”
“Công tử, ta đây.”
Sơn Nữ nhanh nhẹn xuất hiện.
“Cái đó...”
“Công tử yên tâm, cứ để ta là được.”
Sơn Nữ cười nhấc Cố Thanh Sơn lên, sau đó bế ngang eo, bay lên trên.
Lúc này trên sao Song Tử đêm đã trôi qua, ánh bình minh vừa ló dạng. Từng ánh hào quang xuyên qua những tầng mây chiếu xuống dòng suối, mặt đất, cả thế giới hóa thành sắc màu ấm áp mông lung.
Trong ánh hào quang, một cô gái thanh tú ôm một thiếu niên trong lòng bay ra từ giếng cạn, vững vàng đáp xuống mặt đất.
“Haizz, cái tinh cầu này. Haizz, loại phong ấn này. Haizz… ta chẳng thích chút nào.”
Cố Thanh Sơn tằng hắng một cái, bứt rứt nói.
Hắn nhanh chóng rời khỏi lòng Sơn Nữ, một lần nữa đứng vững.
Đôi mắt Sơn Nữ cười cong như vầng trăng khuyết, im lặng đứng bên, không tiếp lời.
Cố Thanh Sơn không thể không tự nói tiếp: “Giờ chúng ta phải tranh thủ thời gian, cô xem thử Chức mệnh giả Vực Sâu đang ở đâu?”
Sơn Nữ thả thần niệm ra, rà quét toàn bộ tinh cầu.
“Nàng ta đang ở hạ du dòng suối, đang đi khắp nơi tìm kiếm tung tích ông cụ chỉ đường.”
“Rất tốt, chúng ta đi gặp nàng, xem thử rốt cuộc nàng có bí mật gì.”
“Chúng ta làm thế nào?”
“Chúng ta...”
...
Hạ du dòng suối.
Cô gái cao gầy nhắm hai mắt, đứng trên một tảng đá lớn, không nhúc nhích.
Bắt đầu từ sáng nàng ta đã đi dọc dòng suối hai lần nhưng không hề phát hiện tung tích ông cụ chỉ đường.
Ông cụ này thật sự quá thần bí, căn bản không cách nào nắm được hành tung của ông.
Chẳng lẽ ông chính là chủ nhân sao Song Tử?
Giờ, nàng ta không thể không ỷ vào khứu giác của mình cảm nhận các loại khí tức.
Lần trước tìm được ông cụ chỉ đường thật ra là dựa vào mùi của mì truyền ra trong gió nên mới tìm được đối phương.
Tốc độ của mình hơn Cố Thanh Sơn rất nhiều. Một khi ông cụ chỉ đường gặp một người, bắt đầu nấu mì, chắc chắn mình có thể ngửi được mùi mì ngay.
Chỉ có thể cầu nguyện, hôm nay người đầu tiên gặp ông cụ chỉ đường không phải là Cố Thanh Sơn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Gió khẽ thổi.
Cô gái cao gầy vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, một mùi mì rất nhẹ ập tới.
Cô gái cao gầy đột nhiên mở mắt, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh bay về một phía nào đó.
Nàng ta dốc sức chạy ngược dòng suối, không ngừng đẩy tốc độ của mình lên thật nhanh.
Nhanh!
Nhanh hơn chút nữa!
Nhất định phải đuổi đến trước Cố Thanh Sơn, ăn mì của ông cụ chỉ đường.
Cô gái cao gầy chạy thẳng đến trung du suối nước, dọc theo con suối rẽ qua một ngã rẽ, một hình ảnh bỗng xuất hiện trước mắt nàng ta.
Cố Thanh Sơn đang đưa tay nhận cái bát lớn trong tay ông cụ chỉ đường.
Trái tim cô gái cao gầy chìm xuống.
Đáng chết, bị cướp trước một bước.
Cuối cùng ai thắng vẫn chưa chắc đâu!
Cô gái cao gầy nhanh chóng cúi người đi nhặt vài hòn đá.
“Hây!”
Cô gái hét lên, ném một viên đá ra.
Viên đá như đạn pháo mang theo kình phong bắn về phía Cố Thanh Sơn lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Ông cụ chỉ đường trừng mắt nói: “Này cô bé, cô làm gì vậy, không được quấy rầy người khác nếm mì của ta!”
Trong lúc nói, Cố Thanh Sơn đã bưng bát lên ăn miếng đầu tiêng.
“Ngon!”
Hắn tán dương, còn đắc ý nhìn về phía cô gái cao gầy một cái.
Tim cô gái cao gầy chợt lạnh rồi lại bị lửa giận lấp đầy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT