“Ta hiểu rõ.” Cố Thanh Sơn lễ phép nói rồi vươn tay ra, đặt lên tay bà.
Bà lão dắt hắn đi vào trong, miệng vẫn lầm bầm:
“Tinh linh Thủy bị linh lực hệ Lôi trong người con hấp dẫn tới, nhưng vì khí tức Vực Sâu của con mà rời đi.”
“Con bé Tinh linh Hỏa thì thích những đồng bọn có khí tức Lôi linh mang tính hủy diệt mạnh mẽ kia, nhưng rồi lại rời đi vì khí tức Ma Long trên người con.”
“Đám vệ binh vì sợ sát khí của con nên cảnh giác, các quý phụ thì sợ hãi con... Thực ra cuộc sống của các nàng cũng chỉ tìm thú vui, thỉnh thoảng mới đáp lại lời kêu gọi của thế giới khác, ban sức mạnh nguyên tố cho người khác.”
“Thực ra các nàng đều không ý thức được, không phải các nàng chán ghét khí tức của con mà là thầm sợ hãi con.”
“Sợ hãi những thứ không biết?” Cố Thanh Sơn cười nói.
“Đúng, trên người con có khí tức còn vương lại của thế giới song song, các nàng căn bản không hiểu loại khí tức này, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được sức mạnh đáng sợ ấy.” Bà lão nói.
“Ngài nói đây là một loại sức mạnh đáng sợ.” Cố Thanh Sơn lại một lần nữa xác nhận nói.
“Đúng, con bây giờ quá chói mắt, một khi ở trong vài hoàn cảnh nào đó lập tức sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Vì trên người con xen lẫn nhân quả của rất nhiều thế giới song song, may mà những nhân quả đó chỉ là những đoạn ngắn thỉnh thoảng, vẫn còn có thể giải quyết được.”
“Ngài có thể trợ giúp ta không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Bà lão nháy mắt với hắn: “Đương nhiên ta có thể giúp con. Thực ra con vừa xuất hiện ở thế giới của chúng ta, ta đã phát hiện.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã xác định.
Có lẽ người tạo vật của Đất đưa mình tới thế giới này chính là vì chuyện này.
Ngoài điều đó ra, không thể nào giải thích được vì sao nó lại đặt mình ở một thế giới hoàn toàn không thể nào dung nhập được.
Hơn nữa, đối phương biết rõ về lai lịch của mình.
“Nếu như ngài có thể giúp ta xóa đi những khí tức này, ta sẽ vô cùng cảm kích.” Cố Thanh Sơn nói.
Bà lão cười cười, đưa tay vỗ vai Cố Thanh Sơn.
“Cái áo choàng này của con rất khá, dùng để che lấp các khí tức khác đã đủ rồi. Chỉ có khí tức đáng sợ của thế giới song song thì thật sự phải cần ta tiêu trừ.”
Bà cất giọng đọc một đạo chú ngữ:
“Thời gian không thể hỗn loạn, chỉ khi nào nó quay về quỹ tích nguyên bản, chúng sinh mới có thể an bình.”
Trong một thoáng, Cố Thanh Sơn cảm nhận được một làn sóng như dòng nước ấm chảy qua cơ thể mình.
Hắn cảm thấy cả người nhẹ nhàng.
Giống như có thứ gì đó nặng nề nhưng vô hình trong linh hồn mình đã biến mất.
Trong hư không trước mắt hắn lập tức xuất hiện hai hàng chữ đom đóm nhỏ:
[Vua của Tinh linh Nguyên tố thời cổ xưa - Tinh linh Thời Không đã hoàn toàn xóa đi khí tức thế giới song song trên người ngài.]
[Nhắc nhở: Bà ấy là Tinh linh Thời Không có từ thời xa xưa đến nay, là tồn tại vĩnh hằng, khi ngài nói chuyện với bà ấy phải thông minh cơ trí một chút.]
Hiếm khi giao diện Chiến thần lại đưa ra lời nhắc nhở như thế này, Cố Thanh Sơn lập tức biết nặng nhẹ.
“Nữ sĩ tôn kính, cảm tạ ngài đã giúp ta xóa đi khí tức của thế giới song song.” Hắn vội vàng nói lời cảm ơn.
Bà lão cười một tiếng, nói: “Người tạo vật của Đất trong Tứ Trụ là bạn của ta, hơn nữa, xóa đi sự ăn mòn của thế giới song song cũng là chức trách của Tinh linh Thời Không ta.”
Cố Thanh Sơn vịn bà lão, cùng đi về phía trước.
Sự ăn mòn của thế giới song song... chức trách...
Hắn thầm lưu ý lời của bà lão.
Nhớ lại lúc trước, người tạo vật của Đất cũng vì ngăn cản quái vật Vực Sâu cướp đoạt Thiên Địa song kiếm mà đã nói lời tương tự.
Có điều, lời mà người tạo vật của Đất nói là phải ngăn cản những quái vật Vực Sâu kia lấy được binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng, ngăn ngừa có người tiến vào thế giới song song… Chứ không đề cập chút nào đến sự ăn mòn.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, dứt khoát hỏi: “Nữ sĩ, ta có một hoang mang nho nhỏ.”
“Con nói đi.” Bà lão đáp.
“Ngài nói, chức trách của ngài là xóa đi sự ăn mòn của thế giới song song, nhưng ta chưa hề phát hiện thế giới song song có bất kỳ giao thoa gì với thế giới chúng ta. Chẳng lẽ… thế giới song song cũng là một loại uy hiếp?” Cố Thanh Sơn nói.
“Không phải uy hiếp.” Bà lão nhìn Cố Thanh Sơn, vào lúc lông mày hắn giãn ra lại bổ sung: “Mà là tận thế.”
“Tận... thế?” Cố Thanh Sơn hoang mang nói.
Đối phương là vua của Tinh linh Nguyên tố, là Tinh linh Thời Không tồn tại vĩnh hằng, Cố Thanh Sơn tin bà sẽ không tùy tiện nói dối những chuyện này.
Bà lão không nói gì, chỉ đưa tay vẽ một vòng trước mặt.
Hư không tản ra.
Tất cả cảnh tượng lập tức xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Yến hội long trọng đang chuẩn bị cử hành, hắn cùng bà lão đứng trên lễ đài vương đình rộng lớn như giáo đường, cùng nhìn chằm chằm những người đông đúc bên dưới.
Các Tinh linh Nguyên tố cảm nhận được vương giả tới liền dừng ca múa yến ẩm, cùng nhau cúi người hành lễ với bà lão trên đài cao.
“Không cần đa lễ, các ngươi chơi vui vẻ.”
Bà lão phất tay, cười híp mắt nói.
Bỗng nhiên một tiếng rít truyền tới:
“Thiếu niên kia, ban nãy ta đã gặp hắn!”
Đây là giọng của Tinh linh Thủy ban nãy.
Bà lão lộ ra vẻ chế nhạo, nói với Cố Thanh Sơn: “Trông nàng ta hơi hối hận kìa.”
Cố Thanh Sơn lễ phép nói: “Nàng chỉ kích động vì nhìn thấy ngài thôi.”
“Con cảm thấy nàng đẹp không?”
“Đẹp.”
“Đương nhiên, dung mạo dáng người của Tinh linh Thủy là xuất sắc nhất. Ừm... Ta đột nhiên phát hiện con còn cách Thiên Vương cảnh không xa lắm, có muốn ta ban tặng con một người vợ Tinh linh Thủy không?”
“... Hảo ý của ngài, tại hạ xin nhận. Nhưng ta đã có cô nương mà mình thương yêu rồi.”
Bà lão cảm thấy hào hứng, thấp giọng nói: “Tinh linh Thủy là Tinh linh Nguyên tố phù hợp với con người nhất, có thể giúp con sinh vài trăm con trai con gái, con hoàn toàn có thể cưới nàng về. Chuyện này thực ra ta có thể làm chủ.”
Cố Thanh Sơn cứng đờ cả người, miễn cưỡng nói: “Nhưng hiện giờ ngay cả bản thân ta còn không nuôi nổi, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
“Ừm, cũng đúng, con bây giờ đúng là không phù hợp lập gia đình.” Bà lão tiếc hận nói.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Bà lão mang theo hắn cùng nhau rời khỏi đài cao, chậm rãi đi về phía vương đình phía sau.
“Được rồi, cứ để bọn chúng chơi đi, chúng ta thảo luận một chút về vấn đề ban nãy của con.” Bà lão vừa đi vừa nói chuyện.
“Đúng vậy, nữ sĩ tôn kính, con khá hoang mang về thế giới song song, vì người tạo vật của Đất luôn ngăn cản đám yêu quái Vực Sâu thu hoạch Thiên Địa Song Kiếm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Con trai, trí nhớ của con như thế nào?” Bà lão bỗng nhiên đổi chủ đề, hỏi.
Cố Thanh Sơn giật mình, đáp: “Cũng không tệ lắm.”
“Vậy con có nhớ rỡ chuyện lúc còn nhỏ không?”
“Vậy thì xa quá rồi, ta chỉ nhớ được một ít.”
“Khi còn bé có phải có một thời gian con rất thích bơi lội không?”
“Ngài biết? Đúng vậy, đúng là như thế, đại khái là mùa hè lúc ta sáu tuổi.”
“Mùa hè năm đó còn có chuyện gì khiến con có ấn tượng sâu sắc không?”
Cố Thanh Sơn hồi tưởng lại, một hồi sau mới nói: “Ta nhớ hình như lúc đó có rất nhiều quốc gia ký công ước robot, trên màn sáng công cộng bên bể bơi ngày nào cũng phát nội dung này.”
Bà lão vỗ vỗ tay, cao hứng nói: “Để chúng ta xem thử tình hình mùa hè năm con sáu tuổi nào.”
Cùng với lời của bà, cả thế giới hoàn toàn tan thành cát sỏi, biến mất ở xung quanh hai người.
Hai người lại xuất hiện trong một cảnh tượng khác.
Mặt trời như lửa.
Khí trời nóng bức.
Cố Thanh Sơn nhìn bản thân hồi nhỏ cởi trần, mặc chiếc quần đùi bơi đáng yêu đang ngồi cạnh bể bơi.
Bên cạnh bể bơi là một màn sáng lớn, đang phát một trận đấu thể thao kịch liệt.
Bên bể bơi, không ít người đều nhìn chăm chú lên màn sáng, vừa uống bia vừa cổ vũ đội bóng mình thích.
Cố Thanh Sơn nhỏ tuổi cũng vừa dùng chân đá nước vừa nhìn trận đấu trên màn sáng.
Bà lão nói: “Hình như ta không nhìn thấy tin tức công ước robot gì cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT