"Ừm, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn." Cố Thanh Sơn lên tiếng.

Trật Tự không nói gì thêm.

[Bắt đầu tiến hóa.]

Mấy hàng chữ nhỏ màu máu dần dần biến mất.

Trật Tự bặt vô âm tín.

Cố Thanh Sơn đứng tại chỗ, lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát.

Tất cả đều phát triển thuận lợi.

Không chỉ riêng mình đang nhanh chóng tăng cao tu vi, Trật Tự cũng vượt qua phương thức tiến hóa thông thường.

Sau Ma Triều chính là Ma Vương Giáng Lâm.

Sắp rồi!

Thời gian cũng sắp đến rồi!

Khi mình tiến về thời khắc chân thực trong lịch sử, tất cả quái vật kinh khủng trốn ở phía sau màn đều sẽ xuất hiện.

Linh hồn Tiêm tiếu giả, Ma Long Vực Sâu, Chức mệnh giả Vực Sâu.

Bọn chúng đều muốn lấy được Thiên kiếm.

Ai có được Thiên kiếm sẽ được quyết định vào thời khắc kia.

Mình có thể thắng không?

Cố Thanh Sơn nghĩ đi nghĩ lại, chợt nhớ tới Địa kiếm.

"Ông bạn già à, chúng ta nhất định phải thắng!"

Trong bóng tối, hắn nhẹ giọng thì thầm.

Sau khi Ma Long chết, Cố Thanh Sơn ở lại Ma Giới trong chốc lát.

Hắn nhanh chóng củng cố một chút tu vi, đồng thời dò xét thân thể.

Sau khi trải qua Điệu múa Chúng Sinh Tế Mệnh trước đó, lực lượng Ma Long cũng không ăn mòn thân thể của hắn, ngược lại hóa thành từng tia lực lượng, không ngừng giúp hắn mạnh lên.

Cố Thanh Sơn nhớ lời của dặn dò của cường giả đệ nhất Nhân tộc, luôn luôn chú ý đến sự biến hóa của lực lượng Ma Long.

Lỡ như xuất hiện cái gì không đúng, hắn nhất định phải dùng Điệu múa Tế Mệnh để đối phó.

Áo choàng Tĩnh Lặng cũng giúp đỡ nhiều, để hắn có thể hành tẩu an toàn trong lãnh địa của ma quỷ, sẽ không lây nhiễm máu của Ma Long cho người khác.

Cố Thanh Sơn phát hiện cái áo choàng này có một tác dụng kỳ diệu.

Áo choàng Tĩnh Lặng có lực lượng che giấu hùng mạnh, có thể ngăn cách lực lượng Ma Long ở bên trong áo choàng.

Cho nên, áo choàng này cũng che đậy khí tức của Cố Thanh Sơn rất tốt, khiến hành động của hắn trở nên dễ dàng linh hoạt, huyền bí và yên tĩnh.

Đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Khi Trật Tự Ma Vương chưa tỉnh lại, Lạc Băng Ly đi vào Ma giới lần hai.

Bọn họ đứng trong một khu vực vắng vẻ ở Ma giới Tà Kỳ.

Lạc Băng Ly dường như có chút không yên lòng, thường đến tìm Cố Thanh Sơn nói chuyện.

"Ngươi nói là, Trật Tự lại tiến hóa lần nữa, có thể mở sức mạnh của Ma Vương?" Lạc Băng Ly hỏi.

"Đúng vậy, Trật Tự đã tiến hóa thành Ma Triều, bước kế tiếp chính là Ma Vương Giáng Lâm." Cố Thanh Sơn nói.

"Nói cách khác..."

"Đúng..."

Hai người đồng thời trầm lặng.

Bây giờ Trật Tự Ma Vương đã hóa thành Chư Giới Tận Thế Online: Ma Triều Giáng Lâm. Chỉ còn cách Ma Vương Giáng Lâm một bước nữa thôi!

Thời khắc quyết chiến từ từ tới gần.

"Ngươi có lòng tin không?" Lạc Băng Ly hỏi.

"Không, nhưng kiếm của ta không thể đợi thêm, ta phải đi thử một chút." Cố Thanh Sơn nói.

"Theo tin tức mà ngươi đạt được, Thiên Địa song kiếm là một bộ phận của binh khí ở Vực Sâu Vĩnh Hằng. Nếu hai thanh kiếm này có thể tạo thành binh khí uy lực lớn hơn thì ngươi sẽ làm thế nào?" Lạc Băng Ly hỏi.

"Ta đã xem qua một số tư liệu cổ đại, phát hiện mỗi binh khí chỉ có thể có một khí linh, cho nên nếu Địa kiếm bị cầm đi, tạo thành những binh khí khác, khí linh của nó dĩ nhiên là không còn, ta chắc chắn không cho phép chuyện như vậy xảy ra." Cố Thanh Sơn nói.

Đây là lời trong lòng của hắn, cũng là lý giải thích hợp nhất khi nói với người khác.

Mặc kệ Lạc Băng Ly là gì, một người chỉ cầu Địa kiếm sẽ là mối uy hiếp thấp nhất đối với nàng.

Có điều, Lạc Băng Ly rốt cuộc là gì?

Cách cư xử của nàng dù sao vẫn có chút kỳ quái.

Cố Thanh Sơn âm thầm nghĩ, đồng thời phóng thần niệm ra.

Cảnh giới Ba Ngàn Thế Giới, thần niệm đủ để bao trùm toàn bộ một mảnh nhỏ của Ma giới.

Thần niệm của Cố Thanh Sơn nhanh chóng xẹt qua đồng hoang, chợ phiên, quảng trường, sân thi đấu, tòa thành...

Quỷ vương Ác Cốt sống ở trong thành.

Còn là hai Quỷ vương Ác Cốt. Hai bên hùng hùng hổ hổ, xem ra dường như là lại muốn đánh một trận.

Cố Thanh Sơn im lặng, thầm tiếc thương cho Quỷ vương Ác Cốt chân chính kia một phen.

Chức mệnh giả ở đây.

Vậy thì chuyện Lạc Băng Ly là thế nào?

Vẻ mặt của Cố Thanh Sơn không thay đổi, duy trì thần niệm, lặng lẽ quan sát tất cả các biến động nhỏ.

Có điều, lúc này hắn cũng không quan tâm đến sự an toàn của mình.

Bởi vì chỉ có hắn mới có thể mở ra thời khắc cuối cùng để tiến về Thời đại Thượng Cổ.

Bây giờ không có bất kỳ Quái Vật Vực Sâu nào động đến hắn.

Bọn chúng đang lẳng lặng chờ đợi Cố Thanh Sơn mở ra thời khắc kia.

Lạc Băng Ly nói: "Quái Vật Vực Sâu cũng không giống ngươi nghĩ, bọn chúng nhất định sẽ lấy đi Thiên Địa song kiếm, tạo thành món binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng kia."

Cố Thanh Sơn thở dài: "Thật không biết món binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng kia rốt cuộc có công dụng gì mà nhóm Quái Vật Vực Sâu vất vả tâm sức sắp xếp như vậy, lợi dụng nhân loại để chế tạo song kiếm."

Lạc Băng Ly lặng lẽ lấy ra một vật.

Ngọc điệp.

Nàng nói: "Cái này là con đường thứ hai của Nhân tộc, là trang bị được tạo để phòng ngừa con đường thứ nhất xảy ra vấn đề, ngươi phải cất kỹ!"

Cố Thanh Sơn nhìn ngọc điệp, trong lúc nhất thời không đưa tay ra nhận chưa nhận.

Ở trong thành xa ngoài ngàn dặm, một vị Quỷ vương Ác Cốt đột nhiên nhẹ nhàng vung tay, nện ở phần gáy một vị Quỷ vương Ác Cốt khác, đánh cho nó nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Sau khi vị Quỷ vương Ác Cốt kia làm xong tất cả những chuyện này, bèn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm ứng gì đó.

"Cũng không phải là thần niệm, khẳng định là cảm ứng tâm linh." Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.

Thần niệm là lực lượng thần hồn chỉ Nhân tộc mới có, lúc Nhân tộc sử dụng với nhau có thể bị phát hiện.

Chủng tộc khác không phát hiện được loại dò xét vô hình này.

Ví dụ như Thần tộc, Quái vật Hoang Cổ, Quái vật Vực Sâu đều sẽ cảm ứng bằng tâm linh.

Hiệu quả của cảm ứng tâm linh gần giống thần niệm, nhưng thần niệm thì chỉ Nhân tộc mới có, hơn nữa Nhân tộc cũng có thể học cảm ứng tâm linh.

Cố Thanh Sơn vừa tiếp tục thả thần niệm ra ngoài quan sát Quỷ vương Ác Cốt, vừa nhìn về phía Lạc Băng Ly.

Chỉ thấy Lạc Băng Ly cắn môi, sắc mặt có chút kém đi.

Cái này lại càng kỳ quái.

Cố Thanh Sơn không nhận ngọc điệp kia.

"Cô cầm trước, chờ lúc nào chúng ta muốn đi thì đưa lại cho ta!" Hắn nói.

"Không được, ngọc điệp này cài đặt chướng ngại vật, ngươi nhất định phải bắt đầu chuẩn bị phá giải thật nhanh, nếu không đến lúc đó chúng ta không thể tiến về thế giới kế tiếp." Lạc Băng Ly nói.

"Phá giải?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.

"Đúng, để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, con đường thứ hai của Nhân tộc càng được thiết lập chặt chẽ hơn, nhất định phải là tu sĩ đến từ tương lai chân chính mới có thể biết khởi động cái ngọc điệp này như thế nào." Lạc Băng Ly nói.

Cố Thanh Sơn trầm tư, vẫn không tiếp nhận ngọc điệp.

Bên trong thần niệm của hắn, Quỷ vương Ác Cốt ở ngoài ngàn dặm đang dùng toàn bộ tinh thần để thi triển cảm ứng tâm linh.

Đây là vì sao?

Chẳng lẽ nó không biết làm sao mới có thể tiến vào con đường thứ hai của Nhân tộc?

Vậy thì Lạc Băng Ly là sao?

Một ý nghĩ hiện lên trong lòng, Cố Thanh Sơn không nhịn được giật cả mình, tranh thủ thời gian nặn ra nụ cười, nói: "Ngọc điệp này vô cùng quan trọng, vì để tránh cho Hình Nhân Ánh Sáng đem lòng sinh nghi, phá hư tất cả kế hoạch, ta nghĩ hay là sau khi đến Thiên Giới Nguyên Thủy lại nghiên cứu tiếp cũng không muộn."

"Cũng được, ngươi suy xét cũng khá chu đáo!"

Lạc Băng Ly nhìn lên trời, nhẹ nhàng thở ra, thu ngọc điệp lại.

Ở ngoài ngàn dặm, Quỷ vương Ác Cốt mở mắt ra.

Hắn không thay đổi sắc mặt, nhìn Quỷ vương Ác Cốt khác đang nằm trên đất một chút, nhẹ nhàng đặt chân trên đầu đối phương, chậm rãi đạp nát đầu lâu.

Rất rõ ràng, tâm tình của nó cũng không tốt.

Nhưng tâm tình của Cố Thanh Sơn khá hơn chút.

Cuối cùng hắn cẩn thận thăm dò, phát hiện một chân tướng của Thời đại Viễn Cổ:

Con đường thứ hai của Nhân tộc, rơi vào trong tay Chức mệnh giả Vực Sâu rồi!

Ngay cả Nhân tộc Cực Cổ trước đây còn không có cách nào bắt được Chức mệnh giả, huống chi là các tu sĩ Thiên giới?

- ----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play