Trong quán rượu đều là ma quỷ thông thường, không có thực lực xuất chúng, nhưng lão bản quầy rượu lại là một vị ma quỷ thực lực cường đại, cho nên nguyên một quầy rượu đều rất an tĩnh, không ai dám làm ầm ĩ.
Cố Thanh Sơn vừa uống rượu vừa tự hỏi.
Hai tên Quỷ vương Ác Cốt xuất hiện rất đúng lúc.
Trên thế gian có rất nhiều sự trùng hợp, nhưng chuyện trước mắt này không thể nào chỉ đơn giản là trùng hợp.
Cho nên khi Lạc Băng Ly hỏi, mình phải nói tránh đi vấn đề của nàng.
Hiện tại, căn bản Cố Thanh Sơn không thể tin tưởng bất kì kẻ nào.
Lạc Băng Ly đặc biệt đến đây chỉ để nói cùng mình mấy câu.
Nhìn theo hướng tích cực, Lạc Băng Ly lo lắng cho mình, lo lắng cho tương lai của Nhân tộc.
Nhưng nhìn lại theo một góc độ khác, cũng có thể lí giải theo một cách khác.
Nàng đang thử thăm dò xem mình có thật sự đang ở Ma giới Tà Kỳ hay không.
Nàng đang thử thăm dò xem mình có biết chuyện Chức mệnh giả Vực Sâu hay không.
Nàng đang thử thăm dò xem mình có biết dùng ba đồng tiền để thoát đi hay không.
Nàng chỉ đang chứng minh một việc: Nếu như mình đã biết sức mạnh của Chức mệnh giả Vực Sâu, như vậy nàng có thể thông qua lần hiện thân này để xác nhận nàng không phải là Chức mệnh giả... Bởi vì nàng và Quỷ Vương Ác Côt đồng thời xuất hiện.
Cho nên rốt cuộc Lạc Băng Ly là địch hay là bạn.
Cố Thanh Sơn rót một ly rượu, trong lòng không có đáp án.
Hắn lại nhớ tới một vấn đề khác.
Về biện pháp giết chết Ma long...
Kỳ thực biện pháp tốt nhất bây giờ chính là trở lại Thiên giới nguyên thủy, đến bảo khố truyền thừa của Thần vương nhìn một chút.
Chỉ có mười hai món hồn khí có tính công kích mới có thể kích hoạt mệnh lệnh trại tạm giam Vực Sâu, giết chết linh hồn Ma long.
Cố Thanh Sơn nhấp một ngụm rượu, tâm tư không ngừng chuyển động.
Chuyện này, tuyệt không thể dùng đến những thần linh còn sống kia.
Bất luận là mười hai vị thần linh đồng thời xuất động, hay bọn hắn đồng thời bị bắt được, đều sẽ gây nên động tĩnh vô cùng lớn.
Nếu như xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, thì dù là bị Chức mệnh giả hay Ma long chú ý tới, cũng đều sẽ dẫn đến cục diện không thể vãn hồi.
Cho nên phải đến bảo khố truyền thừa tìm biện pháp khác.
... Thế nhưng, hiện tại mình không thể đi.
Chính mình vừa mới nói muốn đi Ma giới, sau đó lại đổi ý, trở lại Thiên giới lần nữa, thay đổi thất thường như thế nhất định sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng, sự do dự và bối rối trong lòng càng cuộn trào mạnh mẽ.
Mình vẫn ở chỗ này làm gì?
Tầm mắt hắn trơi vào Chư giới tận thế online: Giao diện Cách Mạng.
Theo sự tiến hóa không ngừng của Trật Tự Ma Vương, càng ngày càng đến gần tới thời khắc cuối cùng.
Thiên kiếm.
Thiên kiếm đang đợi mình ở thời khắc cuối cùng.
Các loại quân cờ kinh khủng đều mai phục xung quanh Thiên kiếm và Bóng Chồng thời đại, dệt thành hàng dài, cùng chờ đợi thời khắc cuối cùng của Nhân tộc kia bị bại lộ.
Điều này rất rõ ràng.
Nhân tộc cực cổ đã rời đi, không một ai có thể đối đầu những kẻ kinh khủng ấy.
Đối với chúng nó mà nói, sinh mệnh toàn bộ Thiên giới và Ma giới chỉ như con kiến hôi.
Chúng nó hoàn toàn có thể trực tiếp tiêu diệt cả Nhân tộc lẫn thế giới ma quỷ.
Nhưng chúng nó lại không làm như vậy.
... Vì sao?
Cố Thanh Sơn uống hết hớp rượu mạnh này đến hớp rượu mạnh khác, mặc cho vị cay lan tràn trong miệng.
Đáp án duy nhất, có lẽ chúng nó đang chờ đợi một điều gì khác.
Nhân tộc làm ra song kiếm Thiên Địa.
Nhân tộc giấu song kiếm Thiên Địa đi, chúng nó không thể tìm được.
Mà hắn, một tu sĩ đến từ tương lai, lại là chìa khóa mở ra một khắc cuối cùng.
Hắn cảm giác mình lại đi vào con đường hẳn phải chết.
Lúc này tuyệt đối không thể gấp, phải mưu tính rồi mới hành động.
Nhưng vì phải cứu Địa kiếm, một khắc cũng không thể đợi thêm.
Nếu như thuật pháp trì hoãn thời gian trên Địa kiếm biến mất...
Cố Thanh Sơn bỏ chén rượu xuống, trực tiếp cầm bình rượu lên dốc một ngụm lớn.
Rượu do ma quỷ cất đặc hơn rất nhiều, tựa như một con dao đang không ngừng cắt vào cổ họng và dạ dày Cố Thanh Sơn.
Nhưng so với khốn cục hắn đang phải đối mặt lúc này, một chút rượu mạnh như thế này chẳng thấm vào đâu.
Cố Thanh Sơn một hơi uống hết bình rượu, rốt cục cũng đưa ra quyết định.
“Ngươi cần tiến hóa một lần nữa.”
Hắn nhìn giao diện màu đỏ máu trước mắt, mở miệng nói.
Nói ra những lời này, có nghĩa rằng hắn lại tới gần Thiên kiếm thêm một bước.
Cũng tiến gần nguy hiểm thêm một bước.
Trên giao diện màu máu lập tức xuất giện mấy hàng chữ nhỏ:
[Hình thức tiến hóa tiếp theo: Ma Triều.]
[Dựa theo quy tắc tiến hóa, ngài đã chọn hình thức tiến hóa từ trước, bởi vậy nhiều chức năng của Trật tự cũng sẽ không mở ra.]
[Trước khi Trật tự tiến nhập quá trình tiến hóa tiếp theo, ngài cần hoàn thành một nhiệm vụ tương ứng, đây là trình tự cần thiết.]
Cố Thanh Sơn nói: “Tuyên bố nhiệm vụ.”
[Được. đang chuẩn bị nhiệm vụ.]
Toàn bộ hàng chứ nhỏ màu máu thu lại.
Trên giao diện xuất hiện nhiệm vụ mới.
[Nhiệm vụ nói rõ: Chúng ta cần thi thể Ma long.]
Trên giao diện màu máu, dòng chữ nêu nhiệm vụ liên tiếp xuất hiện:
[Nhiệm vụ nói rõ: Vì lo lắng cho tình cảnh trước mắt, chúng ta cần thi thể Ma Long.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Hoàn thành các quá trình cần thiết của Trật tự, bắt đầu tiến hành giai đoạn tiến hóa kế tiếp.]
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào giao diện màu máu, vẫn không hề nhúc nhích.
Giây lát sau.
Hắn búng ngón tay một cái.
“Ngài muốn cái gì?” Một gã hầu rượu tới hỏi.
“Loại rượu mạnh nhất các ngươi có ở đây.” Cố Thanh Sơn nói.
“Chờ!”
Một cái chén nho nhỏ đặt xuống trước mặt Cố Thanh Sơn, bên trong có một đóa bông tuyết được điêu khắc thành hình một bông hoa.
Gã hầu rượu nói: “Đây là hoa Ác Linh, là sản phẩm đặc biệt hàng đầu của tiệm chúng ta. Loại rượu này chỉ có thể uống một chén, nếu uống quá nhiều sẽ rơi vào trạng thái điên loạn, phải giết đủ hai trăm cái mạng mới có thể giảm bớt cảm giác say.”
Cố Thanh Sơn bưng ly rượu lên, một ngụm uống đóa hoa tuyết nhỏ vào trong miệng.
Chất rượu lạnh băng trong nháy mắt hóa thành một ngọn lửa sôi trào mãnh liệt.
Vị giác đột ngột chuyển từ cực lạnh đến cực nóng khiến cho người ta sinh ra một cảm giác sung sướng không nói nên lời.
“Rượu ngon, đây là thưởng thêm cho ngươi.”
Cố Thanh Sơn bỏ lại mấy viên huyết hồn ma toản, sải bước ra khỏi quán rượu.
Hắn đi đến cửa hàng chuyên môn phụ trách chuyên chở ma quỷ.
Nếu Lạc Băng Ly đã rời khỏi đây, còn mình thì không thể trực tiếp lên Thiên giới.
Vậy thì lại đi trại tạm giam Vực Sâu thêm lần nữa.
Đúng là hao tốn nhiều công phu.
Cố Thanh Sơn lại lần nữa đi đến một vùng tối tăm sâu thẳm rộng lớn.
Hắn ngửa đầu, nhìn lên vò trời ảm đạm chỉ có vài ngôi sao lóe sáng.
“Ta có một nghi vấn.” Hắn nói.
Theo tiếng nói của hắn vang lên, âm thanh khô khốc như máy móc lại vang lên lần nữa:
“Thiếu niên nhân tộc duy nhất trong hàng nghìn vạn năm qua, ngươi có thể đặt câu hỏi.”
“Ta muốn biết, ở thời viễn cổ, Nhân tộc có từng tạo ra các loại hồn khí trong trại tạm giam Vực Sâu hay không?”
Thanh âm kia im ắng một hồi rồi nói: “Nơi này là nơi trông coi quái vật Vực Sâu Vĩnh Hằng, đợi ở đây vô cùng khô khan buồn chán, cho nên có vài người đã từng chế tạo vài loại hồn khí để giết thời gian.”
“Có bản vẽ nào không?”
“Không có, những thứ này đều là do bọn họ hứng thú mà làm nên, không có liên quan gì đến các chức năng của trại tạm giam, cho nên hệ thống chỉ huy sẽ không ghi lại sinh hoạt riêng tư của bọn họ.”
“Một vấn đề cuối cùng, muốn giết chết linh hồn của Ma Long cần mười hai món hồn khí có tính công kích, như vậy có yêu cầu nào đối với uy lực hồn khí không?”
“Không có, mười hai món hồn khí có tính công kích ấy chỉ có tác dụng tuyên bố mệnh lệnh mà thôi.”