"Đúng vậy, ta biết, đây là hơi thở của Lục Đạo Luân Hồi, Hoàng Tuyền đạo."
Lão già nói, đột nhiên dùng hai tay nắm lấy Quỷ Vương trượng, muốn làm ra phương pháp ứng phó gì đó."
Nhưng hai tay của lão lập tức nổ thành sương máu, cả người phát ra tiếng kêu càng thê thảm hơn.
Cái này là Quỷ Vương quyền trượng, tượng trưng cho một trong ba loại quyền lực vô thượng của Hoàng Tuyền đạo, há một người chết hèn mọn lại có thể đụng vào nó sao?
Cố Thanh Sơn cầm quyền trượng, cúi đầu xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú lên người chết trước mắt.
"Muốn sống không?" Hắn hỏi.
"Muốn." Lão giả tóc trắng gật đầu nói.
Trên thực tế, nếu không phải ham sự sống Vĩnh Hằng, làm sao lão lại phản bội quá khứ của mình?
"Muốn sống? Rất tốt!"
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng xoay quyền trượng.
Lão già bị quyền trượng đâm thủng ngực, lần này lập tức cảm nhận được sự đau đớn vô cùng mãnh liệt.
"A a a a a a! Tha cho ta, cầu xin ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được!" Lão già lên tiếng.
Cố Thanh Sơn ngừng động tác, hơi thoải mái một chút.
"Từ Tạ Cô Hồng mà nhìn lại, Vũ tu kia chết là thật, tình báo trong gương cũng thật. Ngay cả ta cũng không thể tìm được bất kỳ sơ hở nào từ tính chân thực của những tin tình báo kia, sau đó cái chết của ngươi vẫn là thật."
"Khó trách Tạ Cô Hồng có thể tìm được thẻ ngọc rèn Thiên Địa song kiếm, cũng cố gắng rèn song kiếm ở trong cuộc sống sau này..."
"Khó trách bất kể tại thời gian nào, Hoang Cổ nhất tộc đều chưa ra tay ngăn cản Nhân tộc rèn Thiên Địa song kiếm."
" Bất kỳ ở thời gian nào?" Lão giả tóc trắng nghe không hiểu chút nào.
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Tiếng nói của hắn dần dần trở nên trầm thấp: "Được rồi, bây giờ xin mời nói cho ta, Thiên Địa song kiếm rốt cuộc là cái gì?"
Lão già nằm trên mặt đất, bởi vì bị Trấn Ngục Quỷ Vương trượng xuyên qua mà rên rỉ thống khổ không ngừng.
Lão cố gắng khống chế giọng nói, nói:
"Ngươi muốn biết bí mật của Thiên Địa song kiếm?"
Cố Thanh Sơn nói: "Đương nhiên, ta tới chính là vì cái này."
Lão già nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, cắn răng nói: "Chân Thần Vĩnh Hằng bày mưu tính kế rất lâu rồi mới làm đến bước này, bây giờ ngươi lại muốn cho sự việc hoàn toàn bị hủy đi trên tay của ta, sau đó tất nhiên ta sẽ bị Chân Thần ăn hết."
Trấn Ngục Quỷ Vương trượng dâng lên màu tối tăm và đỏ tươi, bọn chúng đan vào một chỗ, hòa hợp thành một chùm sáng kỳ dị ánh sáng, theo quyền trượng chậm rãi lan ra trên người lão giả.
Đây là lực lượng đánh tan linh hồn của quyền trượng.
Người chết bị Quỷ Vương trượng ăn chỉ có thể hóa thành chất dinh dưỡng của trượng, cũng không có cách nào sống lại.
Ha ha ha.
Bên trong Quỷ Vương trượng truyền đến một hồi tiếng động, dường như nó đang chuẩn bị ăn.
Lão già run lẩy bẩy.
Thân là người chết, đối mặt Quỷ Vương trượng, căn bản là không có cách khắc chế sự sợ hãi trong lòng mình.
Đột nhiên, lão già dường như sụp đổ, lên tiếng khóc lớn: "Ta chỉ là tên lâu la thôi, làm sao có thể biết rốt cuộc Chân Thần muốn làm gì, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng, về sau ta làm người hầu của ngươi cũng được."
Cố Thanh Sơn mặt không thay đổi, nói: "Ta có thể thấy Linh hồn Tiêm tiếu giả rất coi trọng chuyện này."
"Trách nhiệm của Vũ tu kia chỉ là ngăn chặn ta, mà người thật sự khởi động câu chuyện là ngươi. Nếu ngươi không thu hoạch được sự tín nhiệm của tầng lớp cấp cao, cũng sẽ không được bố trí làm sự tình trọng yếu như vậy."
"Cho nên ngươi cũng không phải là lâu la, chớ nói láoở trước mặt ta."
Lão già ngẩn ngơ.
"Ta không chấp nhận bất kỳ cầu xin gì..." Cố Thanh Sơn hờ hững nói: "Một lần cuối cùng, nói cho ta, hoặc là chết."
Sát khí trên người hắn dày hơn.
Lão già nhìn chăm chú lên hai con ngươi không có bất cứ tia cảm tình nào kia, trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, lại không tìm ra bất kỳ cơ hội sống sót nào cho mình.
Lão thở dài một tiếng, không thể không nói: "Nói cho ta biết trước, ngươi làm sao phát hiện được chân tướng? Như vậy ta mới dám nói cho ngươi chuyện Thiên Địa song kiếm."
Cố Thanh Sơn nói: "Đây là giao dịch?"
"Không sai, nếu như nguyên nhân sự việc thất bại là sự sắp xếp của Chân Thần có vấn đề, nó sẽ không dễ dàng ăn hết những tên thủ hạ chúng ta." Lão giả nói.
"Ta nhất định phải bảo đảm mình có thể sống sót, mới có thể thổ lộ sự tình ngươi muốn biết không phải bằng không thì ta hà tất vẽ vời thêm chuyện."
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ một chút, nhân tiện nói: "Giao dịch là quy tắc được chấp nhận ở chỗ ta, cũng được, ta có thể nói cho ngươi, nhưng nếu sau đó ngươi đổi ý, vậy ta liền trực tiếp cho ngươi tiêu tan khỏi thế giới vĩnh viễn."
"Một lời đã định." Lão giả nói.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Kỳ thật chuyện này quá đơn giản, cho nên ta không cần nghĩ liền phát hiện sơ hở của các ngươi."
Lão già nhịn không được, hỏi: "Có ý gì?"
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói:
" Bởi vì ta vừa tới thế giới này thì bị người ngăn cản. Thần của các ngươi tạm thời còn đang ở một Tử Thế Giới khác, đang bị người của ta cuốn lấy vô kế thoát thân, nhưng nó lại sợ ta phá hỏng sự tình nó đã bố trí, cho nên cũng phái người đến chờ ta, muốn tạm thời ngăn chặn ta..."
"... Nếu nó phải ngăn chặn ta, dĩ nhiên là bởi vì nó đang tiến hành bố trí sự tình nào đó ở cái thế giới này..."
"Sau khi thoát khỏi sự ngăn chặn của các ngươi, ta đuổi kịp ngươi và Tạ Cô Hồng..."
"Phương pháp loại trừ đơn giản nhất: Trong hai người các ngươi, nhất định có một người chuẩn bị làm gì đó, tóm lại không phải ngươi có vấn đề thì là Tạ Cô Hồng có vấn đề..."
"Ta chỉ cần đi theo xem tiếp là được..."
"Sau khi ngươi chết, kẻ có vấn đề còn lại chính là Tạ Cô Hồng..."
"Thời điểm như thế này, muốn tìm đến mấu chốt của vấn đề, chỉ cần tiến hành một lần phân biệt đơn giản..."
"Nhìn xem ngươi giả chết hay là chết thật..."
"Quả nhiên là ngươi giả chết, như vậy vấn đề chính là ở những chuyện ngươi làm."
"Từ đầu tới cuối, ngươi chỉ làm một việc: Ngươi nói cho Tạ Cô Hồng, Thiên Địa song kiếm quan trọng như thế nào đối với vận mệnh của Nhân tộc..."
"Ngươi đã có vấn đề, vậy thì những chuyện ngươi làm cũng có vấn đề..."
"Cho nên Thiên Địa song kiếm nhất định có vấn đề."
Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Loại này trẻ con nhà nào cũng suy đoán được, sau này ta cũng lười nói lần thứ hai."
Lão giả tóc trắng giật mình trong chốc lát.
Lão suy nghĩ trước trước sau sau, nhịn không được hỏi: "Ngươi cũng là sự tồn tại đến từ Vực Vĩnh Hằng?"
Cố Thanh Sơn không trả lời.
Tiếng nói của hắn chuyển sang lạnh lẽo, lộ ra một sự tàn nhẫn: "Đừng quản thân phận của ta, bây giờ đến lượt ngươi hoàn thành giao dịch của chúng ta."
"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi cố ý giao thẻ ngọc rèn Thiên Địa song kiếm cho Tạ Cô Hồng là vì cái gì?"
Lão già nhìn Cố Thanh Sơn một chút, lại nhìn cây Quỷ Vương trượng một chút, hồi tưởng lại những lời trước đó, vẻ mặt dần dần chán nản.
Lão già nói: "Đúng, cụ thể là cái gì thì ta cũng không rõ ràng, nhưng nó cần dùng vật liệu trân quý nhất bên trong Vực Vĩnh Hằng. Đối với Nhân tộc mà nói, tuy rằng chế tạo ra Thiên Địa song kiếm có thể làm kiếm để sử dụng, nhưng kỳ thật bọn chúng chỉ là bộ phận cấu thành quan trọng của món binh khí kia thôi."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Lúc đó ngươi bảo Tạ Cô Hồng hòa hai chiếc thẻ ngọc vào Thiên Địa song kiếm, là bởi vì bản thân thẻ ngọc là vật liệu bên trong Vực Vĩnh Hằng ư?"
"Đúng là như thế, ngươi phản ứng quá nhanh." Lão già thở dài.
"Vì sao Linh hồn Tiêm tiếu giả không tự mình chế tạo?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão già do dự một chút, cắn răng nói: "Thiên Địa song kiếm nhất định phải dùng kỹ thuật vô cùng tinh tế, liên tục rèn đúc mấy năm mới có thể hoàn thành..."
"Bản thể của Chân Thần vẫn còn đang ngủ say, chỉ có một cái Thể Phân liệt thức tỉnh..."
"Giá trị sự tồn tại của Thể Phân liệt là vận chuyển dinh dưỡng cho bản thể, nó giỏi về chiến đấu nhưng không quen chế tạo binh khí..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT