Đột nhiên, bên trong lòng đất truyền đến một tiếng côn trùng kêu vang.

Cái này dường như là mệnh lệnh nào đó.

Côn trùng khổng lồ nghe thấy tiếng kêu to này, lập tức đánh về phía quái vật phía dưới.

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi nổ ra một chùm sáng còn chói mắt hơn so với mặt trời.

Ở thời khắc mấu chốt này, binh sĩ bắn tỉa ra tay!

Ầm!

Quái vật bị một phát súng đánh bay lên giữa không trung, lại bị côn trùng khổng lồ bắt lấy.

Trong cơ thể con côn trùng sắt thép khổng lồ đột nhiên xuất hiện mấy cái tay dài, nắm lấy quái vật rồi xoay tròn không ngừng.

Từng tầng từng tầng tơ mỏng màu trắng bắt đầu bao lấy quái vật.

"Muốn chết! Các ngươi căn bản không thắng được ta."

Quái vật phẫn nộ quát.

Nó bỗng nhiên huy động trường mâu bảy màu!

...

Một bên khác.

Trong thông đạo được tạo ra từ ánh sáng thuần chất, Cố Thanh Sơn được một lực lượng đẩy bay về phía trước.

Hắn lặng lẽ hỏi thầm: "Hệ thống, ngươi có biết thân phận của quái vật kia hay không?"

Âm thanh của Hệ thống Chiến Thần vang lên: "Qua tin tức ghi lại ở Thương khố của Thần tộc, ta đã biết quái vật kia là Vĩnh Hằng Chân Thần của thời đại cực cổ: Linh hồn Tiêm tiếu giả."

Cố Thanh Sơn cau mày nói: "Tại sao lại là thần linh?"

"Hoàn toàn không giống! Những Hồn khí chiến đấu một mình đã qua kỳ kiểm tra bảo đảm chất lượng kia, chẳng qua là lợi dụng sự sợ hãi tự nhiên của nhân loại đối với thần linh để mạo danh thay thế mà thôi."

"Linh hồn Tiêm tiếu giả cũng không phải là tên giả mạo Thần tộc, mà là Thần linh Kinh Khủng sinh ra ở bên ngoài cơn gió Loạn Kiếp." Hệ thống Chiến Thần nói.

Cố Thanh Sơn nhớ lại phương thức giết người của quái vật kia, đúng là thông qua một tiếng rít để hấp thụ linh hồn chúng sinh.

Cái tên này hết sức chính xác, nhưng mà...

"Quái vật Vĩnh Hằng như này cũng có thể gọi là thần sao?" Cố Thanh Sơn khó hiểu nói.

Hệ thống Chiến Thần nói: "Đúng vậy, Linh hồn Tiêm tiếu giả có Thần tính của Vĩnh Hằng."

Chẳng biết tại sao, Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới Hắc Ám Quang Nhân.

Lời thoại như vậy dường như đã xảy ra...

Lần thứ hai mình xuyên qua thời gian, bị quái vật trong Thời Không Mê Vụ ăn hết.

Lúc ấy mình trở lại trong phong ấn, lập tức bèn đưa ra nghi vấn tương tự.

"Quái vật bên trong Thời Không Mê Vụ, cũng coi là thần linh của các ngươi, một loại Thần linh nào đó. Nó đã ăn ngươi!" Hắc Ám Quang Nhân giải thích.

" Cái này chẳng lẽ cũng coi như thần linh?" Hắn lẩm bẩm.

Hắc Ám Quang Nhân nói: "Chúng sinh luôn luôn sùng bái những đồ vật không giải thích được, luôn luôn như thế."

...

Cẩn thận nghĩ kĩ lại nghĩ kĩ lại Hắc Ám Quang Nhân dường như cũng sinh ra ở bên trong Vĩnh Hằng, bởi vậy bị Thần tộc sợ hãi, một mực phong ấn nó.

Biểu lộ của Cố Thanh Sơn dần dần trở nên nghiêm nghị.

"Thần tính là gì?" Hắn đột nhiên hỏi.

Hệ thống Chiến Thần nói: "Là một tính chất đặc thù mà nhân loại bó tay toàn tập, không có cách gì để giải thích, không có cách gì dự đoán được."

Cố Thanh Sơn nói: "Nói như vậy, nhân tộc hoàn toàn không đối phó được?"

Hệ thống Chiến Thần nói: "Vậy cũng không phải, nhân tộc cực cổ đã xua đuổi chúng về Vực Vĩnh Hằng bên ngoài Loạn Kiếp."

Nó bình tĩnh nói: "Thời đại cực cổ, nhân loại không thể nào hiểu được sự tồn tại vĩnh hằng vô cùng mạnh mẽ này, cho nên nhất trí gọi là Thần linh."

Cố Thanh Sơn nói: "... Ta vừa mới triệu hoán ra hai binh sĩ sơ cấp, mặc dù sát thương mà lính bắn tỉa gây ra không cách nào làm trọng thương trọng thương, nhưng lại có thể khống chế hành động của nó hiệu quả."

Hắn suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Nếu như thực lực của Linh hồn Tiêm tiếu giả chỉ vẻn vẹn như thế này, vậy nhân tộc thời đại cực cổ hẳn là đã sớm giết chết nó."

Hệ thống Chiến Thần nói: "Ngươi sai rồi, Linh hồn Tiêm tiếu giả không ở nơi này, bản thể của nó ở trong Vực Vĩnh Hằng bên ngoài thế giới, ở sâu trong ngọn gió Loạn Kiếp, nhân loại không cách nào đến được."

"Đó là thế giới mà cho dù có đi cực cực xa cũng không thấy. Sự tồn tại vừa rồi chúng ta nhìn thấy chẳng qua là Thể Phân liệt loại nhỏ của Linh hồn Tiêm tiếu giả thôi."

Cố Thanh Sơn nghe xong đoạn giải thích không thể tưởng tượng nổi này, trong lòng lại tăng thêm mấy phần lo lắng.

Hắn hỏi: "Bên trong tư liệu mà ngươi đạt được ở Thương khố của Thần tộc, phải chăng đã ghi chép cuộc chiến giữa nhân tộc cực cổ và Linh hồn Tiêm tiếu giả? Kết quả là gì?"

Hệ thống Chiến Thần nói: "Mới vừa nói qua rồi, thủ cùng thủ, đánh cùng đánh nhân loại có thể đuổi đám chân thần này chạy trở về."

Cố Thanh Sơn nói: "Đuổi về? Cái này có dùng được không?"

"Luôn có thể quản lý một quãng thời gian, nếu như vị Vĩnh Hằng Chân Thần này muốn tới nữa, cần tốn hao tinh lực một lần nữa, chịu lấy một đợt chúng bò lên từ Vực Vĩnh Hằng lên cơn gió Loạn Kiếp."

Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới một bức tường thành nhìn không thấy điểm cuối mà mình nhìn thấy trước đó.

Đó là tường thành kiên cố nhất.

Lấy đá từ núi Đại Thiết Vi, Hoàng Tuyền đạo dựng nên mà thành.

Ngay cả trường mâu bảy màu cũng không cách nào gây thương tích với bức tường thành như vậy.

Giờ khắc này, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hiểu ra một chút lý do mà nhân tộc thời đại cực cổ muốn xây dựng tường thành như thế rồi.

Hệ thống Chiến Thần đột nhiên hỏi: "Cố Thanh Sơn, hiện tại ta hỏi ngươi, tại sao ngươi phải đi tìm Tạ Cô Hồng?"

"Bây giờ khó mà nói được."

"Ngươi nhất định phải nói cho ta, bây giờ ta nhất định phải bắt đầu chuẩn bị."

Cố Thanh Sơn trầm mặc.

Rất rõ ràng, hệ thống cũng rất gấp gáp.

Nói cách khác...

Mình và hệ thống đang đứng trước sinh tử chi kiếp chân chính.

Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Nhìn vào sức mạnh của Linh hồn Tiêm tiếu giả, nó đủ để khống chế tất cả, ngay cả Lục Đạo Luân Hồi mà thần linh âm thầm sáng tạo nó cũng có thể đến tra xét."

"Cho nên, việc Tạ Cô Hồng có thể lấy đi phương pháp rèn đúc Thiên Địa song kiếm ở ngay dưới mắt nó chẳng lẽ không kỳ quái sao?"

Hệ thống Chiến Thần trầm mặc.

Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Đây là một sự việc nói không thông, cho nên chúng ta nhất định phải tận mắt thấy tình huống thật của sự việc, bằng không mà nói, cho dù tương lai chúng ta đi được đến bước nào, đều sẽ bị mơ mơ màng màng bởi vì bỏ lỡ cái tình báo quan trọng này, cuối cùng rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục."

Hệ thống Chiến Thần nói: "Hiểu rồi, ngươi quyết định đi chứng kiến tận mắt quá trình Tạ Cô Hồng lấy phương pháp rèn đúc Thiên Địa song kiếm."

"Đúng. Chờ đã, sao ta không thấy được Thủy thần?" Cố Thanh Sơn lại hỏi.

"Sự thoái hóa của nàng thật ra là một loại tổn thương, hiện tại đã sa vào trạng thái ngủ say, đợi đến khi chúng ta trở lại thế giới thật, mới có thể nghĩ biện pháp đánh thức nàng." Hệ thống Chiến Thần nói.

Cố Thanh Sơn thở dài một tiếng.

Phía trước con đường thời gian đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Cố Thanh Sơn bay vào trong cửa.

Hắn xuất hiện ở bên trong một thế giới thuần màu trắng vô biên vô tận.

Thế giới này chẳng có cái gì cả, chỉ có một lôi đài.

Cùng lúc đó, một thanh âm vang lên ở trong thiên địa:

"Hoan nghênh tiến vào Thế giới Tu Hành Trắc Bảo Khố, ở đây cất kỹ rất nhiều pháp thuật tu hành và binh khí giáp cụ Thời đại Cực Cổ.

"Xét thấy thế giới này đã mất đi người khống chế, cho nên ngươi nhất định phải đứng trên lôi đài, chứng minh thân phận nhân tộc của mình xong mới có thể vào."

Nghe xong âm thanh này giải thích, Cố Thanh Sơn lập tức nhớ tới Thủy thần ngủ say.

Nàng đã không cách nào khống chế thế giới này, cho nên thế giới này mới khởi động biện pháp phòng ngự?

Cố Thanh Sơn không khỏi một chút một chút.

Hắn hỏi: "Nếu ta không phải nhân tộc thì sao?"

"Ngươi chỉ cần chứng minh thân phận Nhân tộc của mình liền có thể vào."

"Quái vật Hoang Cổ và Thần tộc có thể đi vào không?"

"Ngươi chỉ cần chứng minh thân phận Nhân tộc của mình liền có thể vào."

"... Được rồi."

Cố Thanh Sơn bèn đi lên lôi đài, đứng vững.

Một ngọn sóng vô hình đảo qua toàn thân hắn.

"Hoan nghênh, tu sĩ pháp thuật thủy linh băng sương, thân phận Nhân tộc của ngươi đã được nghiệm chứng, hiện tại có thể trả lời vấn đề của ngươi."

"Nếu ngươi không phải là Nhân tộc, liền sẽ bị không gian pháp tắc đánh ra, căn bản là không có cách tiến vào thế giới hệ thống của ta."

"Bây giờ mời vào thế giới này!"

Vù vù...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play