*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Úc không có khái niệm gì với ngày tháng, dù sao anh có xuất hiện ở văn phòng hay không cũng không ai quản anh, chỉ cần đúng hạn nộp bản thảo thiếp kế đến là được rồi.

Anh đang làm việc trong công ty chi nhánh do Quốc tế Đỉnh Tường thành lập ở thành phố S, đảm nhiệm thiết kế chính, chủ yếu phụ trách thiết kế trang trí cho một số biệt thự, vườn hoa, nhà kiểu Tây, v.v.

Quốc tế Đỉnh Tường là công ty trang trí do bố anh và bác trai đồng sáng lập, cho tới nay đã trải qua hơn mười năm mưa gió, dù không thể nói oai phong một cõi, nhưng coi như có chút danh tiếng trong ngành.

Hậu trường dù cứng, nhưng trong công ty gần như không có ai biết thân phận của anh, cấp trên đối xử như nhau, đồng nghiệp cởi mở, tóm lại bầu không khí làm việc cũng được.

Hôm nay sáng tinh mơ anh đã nhận được tiết mục ngắn ngày Cá tháng tư đăng trong nhóm đồng nghiệp, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện còn có ba mươi nghìn tệ.

Anh mở tin nhắn điện thoại, xác định không nhận được bất kỳ tin tức tín dụng nào, chỉ có một cuộc gọi nhỡ của số lạ.

Chẳng lẽ là Cố Thanh Trì?

Anh thử gọi lại, kết quả là trung tâm bán cao ốc, giọng nữ ngọt ngào nói: “Một cửa hàng một két sắt, ba đời cây rụng tiền, bạn có cần tìm hiểu một chút về cửa hàng mới ở quảng trường đô thị Nam Trung không?”

Tống Úc thở hổn hển ném điện thoại qua một bên, anh thật sự không muốn tin chuyện Cố Thanh Trì đã lừa tiền anh, nhưng hiện thực làm cho anh đành phải nghĩ như vậy.

Anh thậm chí hơi suy đoán theo thuyết âm mưu, có phải khoảnh khắc Cố Thanh Trì lao ra, toàn bộ kế hoạch ăn vạ đã bắt đầu rồi không?

Chẳng qua lúc ấy Cố Thanh Trì không ngờ anh đang đổi radio, không thể kịp thời phanh lại, đâm mạnh rồi.

Cú điện thoại gọi cho Mắt Lé kia có phải chính là đang ám chỉ số tiền bắt chẹt không, nếu không thì sao Mắt Lé có thể chính xác không sai nói ra con số ba mươi nghìn tệ này.

Kẻ xướng người họa một cách ăn ý như thế, rõ ràng đã lên sẵn kế hoạch từ trước.

Hơn nữa quán mạt chược kia, là người đều có thể vào, ai nói chắc chắn là của nhà Cố Thanh Trì mở chứ?

Tống Úc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cảm giác khả năng to là mình bị lừa rồi.

Thẻ căn cước nói không chừng cũng là giả tạo, vậy thì tình huống này nghiêm trọng rồi.

“Tao đi mua chút gì đó để ăn, sữa bò sữa đậu nành bánh bao bánh quẩy, mày muốn ăn gì?” Cố Thanh Trì xách theo cái túi đồ ăn sáng đi về phía đầu bóng ngồi chờ dưới gốc cây.

“Có bánh bao canh không?” Đầu bóng xoa xoa hai tay, ngồi hóng gió hơn hai tiếng, há miệng cũng cảm thấy sẽ có vụn băng phun ra ngoài.

Cố Thanh Trì híp mắt một cái, giơ ngón giữa lên.

“Sữa đậu nành với bánh quẩy.” Đầu bóng vươn tay.

“Tao muốn ăn hai cái này, mày ăn bánh bao đi.” Cố Thanh Trì ngậm bánh quẩy chọc mở sữa đậu nành đưa những thứ còn lại qua.

Đầu bóng nhắm mắt hít một hơi, lại từ từ thở ra, cắn một miếng bánh bao, “Sao không có nhân bánh hả!?”

“Có lẽ… bác gái hoa mắt đưa nhầm rồi, ăn tạm đi, chẳng phải vẫn có sữa à.” Cố Thanh Trì cấp tốc nhét cái bánh quẩy còn lại vào miệng.

“Được rồi.” Đầu bóng phun một mồm vụn bánh ra, hút một ngụm sữa to.

“Lão hói tới rồi!” Cố Thanh Trì hơi kích động vỗ mạnh một cái lên lưng đầu bóng.

Đầu bóng còn chưa kịp nuốt ngụm sữa xuống, vội vàng bịt kín miệng, kết quả sữa bò trực tiếp sặc ra từ lỗ mũi.

Cố Thanh Trì bật rõ xa, phủi phủi bả vai, lại đi tới vỗ vỗ sau lưng đầu bóng.

Lão hói đến hẹn hò với tình nhân nhỏ, đương nhiên sẽ không có ai đi theo.

Cố Thanh Trình và đầu bóng không nhanh không chậu đi theo lão hói đến dưới lầu tòa nhà hai mươi bốn, cổng là khóa mật khẩu, lợi dụng thời gian lão hói móc thẻ ra vào, Cố Thanh Trì bước dài xông lên phía trước.

Lão hói nghe thấy tiếng bước chân cũng chưa kịp quay đầu đã cảm thấy mắt tối sầm, nửa gương mặt dán lên kính lạnh lẽo, cóng đến độ gã ta run một cái.

Chênh lệch hình thể giữa Cố Thanh Trì và lão hói không phải một tí tẹo, một tay là đủ để khống chế gã.

Trong lúc giãy giụa lão hói quay mặt qua, trước tiên nhìn thấy một cái cằm mang gốc râu cằm lún phún, cùng với khóe môi hơi hơi nhếch lên.

Trong lòng giật thót một cái, ngừng giãy giụa.

“Đã lâu không gặp, ông chủ Trương,”Cố Thanh Trì phun một tiếng “Hừ” từ trong lỗ mũi, “Mái tóc của ông có phải lại ít đi rồi không?”

Nhịp tim của lão hói nháy mắt tăng tốc, gã trốn trong nhà không dám bước ra khỏi cửa một bước nhiều ngày như vậy, không ngờ rằng vừa ra ngoài đã bị Cố Thanh Trì tóm được.

Mặc dù trên mặt Cố Thanh Trì treo nụ cười, ánh mắt lại rét lạnh, trong lòng lão hói thầm kêu không ổn, nhưng vẫn trưng ra một khuôn mặt tươi cười, “Đã lâu không gặp, hôm nay tìm tôi có chuyện gì?”

“Ông chủ Trương là người thông minh, tôi tìm ông có chuyện gì ông lại không biết hả?” Cố Thanh Trì hỏi ngược lại.

Toàn thân lão hói đều dán lên kính không thể động đậy, nhưng vẫn không chịu nhả ra, “Tôi không rõ lắm! Tiền nợ lần trước chẳng phải đã trả rồi sao?”

Cố Thanh Trì phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, lực khuỷu tay nháy mắt tăng thêm vài phần, xương sống lão hói bị chống ra âm thanh “rắc rắc”.

Lão hói “Á á” hai tiếng, tiếp tục cắn răng giả chết, “Rốt cuộc cậu có ý gì?”

Cố Thanh Trì vốn không muốn dùng đến tay phải bị thương, nhưng lão hói như này không cho biết tay rõ ràng sẽ không nhả ra, hắn cầm cổ tay lão hói dùng sức vặn ra sau một cái, tiếng hét như giết lợn vang vọng tiểu khu.

Đầu bóng cấp tốc nhét cái bánh bao đã cắn một miếng vào trong miệng gã.

Cố Thanh Trì híp mắt một cái, “Tôi cho ông ba mươi giây suy nghĩ về cuộc sống, hoặc là giao tiền, hoặc là gãy tay.”

Đồng tử lão hói giãn ra ngay lập tức.

“Ba.”

“Hai.”

Miệng lão hói bị nhét đồ, “Ư ư a a” cả buổi cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, cuống đến độ nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Lúc chữ “Một” của Cố Thanh Trì đi ra, gã cuối cùng cũng nhổ bánh bao trong miệng ra, khàn giọng quát: “Tôi giao tiền, tôi giao tiền!”

Cố Thanh Trì cũng không thả tay gã ra, “Ba mươi hai nghìn, một xu cũng không thể thiếu.”

“Không phải ba mươi nghìn sao?” Lão hói quay đầu, trông thấy ánh mắt của Cố Thanh Trì lập tức sửa lời, “Được được được, ba hai nghìn thì ba hai nghìn, nhưng bây giờ trong người tôi không có tiền, tiền đều ở chỗ người phụ nữ của tôi.”

“Bây giờ chúng tôi sẽ đi lên với ông.” Cố Thanh Trì liếc mắt ra hiệu với đầu bóng, đầu bóng móc thẻ ra vào trong túi lão hói ra.

“Dám giở trò thì cho ông liệt.” Cố Thanh Trì nới lỏng cùi chỏ, đẩy lão hói vào trong.

Sau khi Tống Úc ăn sáng xong dạ dày ấm áp dễ chịu, nhưng nghĩ đến ba mươi nghìn tệ kia khóe miệng lại lập tức rũ xuống.

Thật ra anh cũng không tính là người giàu lòng từ bi lương thiện, trên đường gặp phải ăn mày túm ống quần anh cũng phải nhìn rõ đối phương có thật sự thiếu tay thiếu chân hay không mới có thể cho tiền.

Anh rất ghét những người lợi dụng lòng trắc ẩn của người khác giả danh lừa bịp, chuyện này kéo dài càng lâu, hình tượng của Cố Thanh Trì trong lòng anh vốn đã không đẹp đẽ cho lắm sẽ càng sụp đổ.

Lúc này trên cơ bản anh đã cho rằng hắn là cao thủ ăn vạ cấp bậc vua màn ảnh.

Thật sự là người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi.

Sự kiện ba mười nghìn tệ cho anh lĩnh ngộ trọn vẹn được chân lý này.

Là một người đàn ông sức lực dồi dào.

Có thể chịu không?

Không thể!

Tống Úc định đến quán mạt chược xác nhận một lần cuối cùng, cho dù không phải vì số tiền kia, anh cũng muốn biết lúc trước có phải trong mắt mình thật sự dính phân ruồi hay không.

Ngộ nhỡ, Cố Thanh Trì thật sự có nỗi niềm khó nói gì thì sao.

Ví dụ như bị người ta đánh đến mức mất tay mất chân…

Anh đứng ở cửa thang máy gần hai phút, con số bên trên vẫn hiển thị dừng ở tầng bốn.

Bực bội một cách khó hiểu.

Giống như bị kẹt xe, vừa định bước xuống nhìn một cái, lại cảm thấy sẽ lưu thông ngay lập tức.

Anh lại đợi hơn một tiếng đồng hồ.

Vẫn là tầng bốn.

“Đệt.” Anh cau mày đi về phía lối đi an toàn.

“Cậu còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát, rốt cuộc còn có vương pháp hay không hả!” Tình nhân nhỏ của lão hói chỉ vào Cố Thanh Trì quát, nhưng nghe được giọng nói của cô hơi hơi run.

Cố Thanh Trì đứng sau lưng lão hói, vặn ngược hai cánh tay của gã, “Một giây này cô dám báo cảnh sát, một giấy sau tôi dám vặn cánh tay ông ta xuống.”

“Tôi đã nói tôi không có nhiều tiền như thế, rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào!” Tình nhân nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt đã rơi xuống.

“Chẳng phải tháng trước tôi mới cho em hơn năm mươi nghìn sao?” Lão hói hoảng sợ nhìn cô.

Người phụ nữ không nói lời nào, thừa dịp Cố Thanh Trì không có thời gian rút tay ra mà lao về phía cửa thang máy lại phát hiện có một người đang ông đang dựa ở cửa.

“Muốn chạy đi đâu hả?” Đầu bóng cười một tiếng, “Hôm nay không giao tiền ra đi ỉa cũng phải trong quần.”

“Các anh đang dọa dẫm tống tiền! Tôi lại không nợ tiền các anh!” Người phụ nữ dựa vào tường, chậm rãi di chuyển về phía lối đi an toàn, miệng rống to, “Cứu mạng với! Sắp giết người rồi!”

Lúc Tống Úc đi ngang qua tầng bốn, mấy chữ “Dọa dẫm tống tiền” “Tiền” “Giết người” này chui vào trong tai anh.

Anh vừa lấy điện thoại quay số vừa kéo cửa lối đi an toàn ra.

Trong nháy mắt ngẩng đầu đó, cả người anh đã hóa đá.

Một người phụ nữ nước mắt như mưa, một người đàn ông có kiểu tóc cosplay Tạ Quảng Khôn há miệng run rẩy cầu xin tha thứ với người đứng sau gã ta.

Mặc dù người sau lưng lão hói đội mũ lưỡi trai, còn bị che nửa bên mặt, nhưng anh liếc mắt một cái đã nhận ra đôi mắt kia.

Cố Thanh Trì!

Sao lại là cậu ta?

Đang làm gì đây!

Cướp bóc? Tống tiền?

“Mau cứu tôi mau cứu tôi!” Người tình của lão hói nhìn thấy một chút hy vọng, co cẳng nhào vào ngực Tống Úc, trở tay chỉ sau lưng, “Bọn họ muốn giết người!”

Một tia hy vọng ban đầu của Tống Úc tan vỡ ngay lập tức, không hề nghĩ ngợi nhấn vào phím quay số.

Cố Thanh Trì nhìn thấy động tác trên tay anh, lập tức kịp phản ứng, buông cánh tay lão hói ra đuổi theo Tống Úc, “Tống Úc! Tôi là Cố Thanh Trì!”

Không đuổi còn tốt, vừa đuổi theo Tống Úc liền dạt cô ả kia ra lao xuống lầu, vừa chạy vừa hô: “Con mẹ nó tôi biết! Quân lừa đảo!”

“Anh đừng báo cảnh sát, tôi không lừa anh!” Một tay Cố Thanh Trì chống lan can nhảy xuống, trực tiếp vượt qua hơn mười bậc cầu thang, thoáng cái đã đuổi kịp Tống Úc.

“Cậu đánh rắm à, đi nói với cảnh sát đi!” Tống Úc cho hắn một cùi chỏ, Cố Thanh Trì không phòng bị, ngực lập tức đau kinh khủng.

Tống Úc biết trán hắn có vết thương, thừa dịp hắn chưa kịp phản ứng nhấc mũ lưỡi trai của hắn lên một cái tát vung mạnh lên, Cố Thanh Trì lập tức “Shh” một tiếng, lùi lại một bước.

Tống Úc cảm thấy vẫn chưa đủ hả giận, tiến lên thêm một đấm rõ mạng vào bụng dưới của hắn, “Lừa đảo chết tiệt! Cặn bã bại hoại!”

Toàn bộ quá trình Cố Thanh Trì không đánh lại, bị hai lần đấm này làm cho mắt nổi đom đóm, một lúc lâu mới mở mắt ra, đuổi theo kéo cánh tay Tống Úc lại, khàn giọng nhỏ tiếng nói: “Tôi thật sự chưa từng lừa anh.”

bánh bao canh

tóc Tạ Quảng Khôn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play