“Ngồi cùng bàn, ai ngây thơ?” Đan Kì Diệp đứng lên, không nghe theo không từ bỏ cùng hắn đoạt khăn mặt.

Tần Dĩ Mục hình như lười cùng hắn ầm ĩ, thấy hắn đến đây đoạt, liền thuận tiên đưa khăn mặt cho hắn.

Nhưng mà mục tiêu của Đan Kì Diệp chính là cái này, hắn trực tiếp đem khăn mặt vứt sang  một bên, lại giữ lấy tay áo của Tần Dĩ Mục, “Ngồi cùng bàn cậu nói xem, ai ngây thơ?”

“Cậu.”

“Không phải tôi đâu.” Đan Kì Diệp nhảy lên tại chỗ, một tay ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục muốn kéo người xuống, “Là cậu mới đúng.”

Tần Dĩ Mục đứng sừng sững: “Là cậu.”

“Không phải!” Đan Kì Diệp nhếch môi cười, “Phải….”

“Chúng ta.”

Đang nói chợt dừng lại, lời đang muốn nói đến bên miệng, Đan Kì Diệp đặc biệt không có tiền đồ mà cười đến không thấy mắt, “Đúng, chúng ta.”

Đều ngây thơ.

Hai người mười sáu mười bảy tuổi.

Ngây thơ giống như hai đứa trẻ đi nhà trẻ, ngây thơ đấu võ mồm với nhau.

Tần Dĩ Mục vỗ vỗ vai, “ngủ.”

“Không ngủ.” Đan Kì Diệp không muốn dừng lại trả lời, “Lúc này mới mấy giờ.”

Đan Kì Diệp không hề buồn ngủ, càng không cần nói vừa rồi còn ngủ, hiện tại hắn thế nào cũng không ngủ được.

Nhưng hắn cũng là người lí lẽ rõ ràng, hắn chơi đùa ầm ĩ cả ngày, nhưng Tần Dĩ Mục lại bận rộn một ngày, tuy rằng không biết bận rộn cái gì, nhưng hẳn là cũng rất mệt, Đan Kì Diệp buông tay ra, hỏi hắn: “Ngồi cùng bạn cậu mệt sao?”

Tần Dĩ Mục tiện tay cầm lấy sách thuốc, tựa vào đầu giường đọc.

Dựa vào hành động thực tế cho thấy, hắn không  mệt mỏi như vậy.

Ánh mắt Đan Kì Diệp xoay hai vòng, cười hì hì đi qua, ở trên chiếc giường đơn hẹp, cứng rắn vì mình tìm một chỗ nhỏ ngồi xuống.

Tần Dĩ Mục nhìn không chớp mắt, cẩn thận lật xem sách thuốc, Đan Kì Diệp thấy thế, hai ngón tay lén lút bắt chước động tác đi đường, từ trên nệm giường đi tới bên người Tần Dĩ Mục.

Từ trên đùi đi về phía trước một chút, đầu ngón tay mát xa quần ngủ mỏng manh, từ từ đi về phía trước, mỗi một tấc di chuyển rất là chậm.

Lại đi lên trên, chính là….

Tần Dĩ Mục ôm lấy tay hắn, Đan Kì Diệp hoảng sợ, trừng mắt, nhìn thấy cơ bụng gần trong gang tấc hắn hận không thể cắn răng khóc thành tiếng.

Chỉ, kém, một, chút, mà, thôi !

Thế nhưng đã bị tóm được, Đan Kì Diệp cũng không để ý tới những cái này, ngẩng đầu muốn cùng Tần Dĩ Mục trao đổi một chút về chuyện đêm nay, trắng đêm nói chuyện vui vẻ, « Ngồi cùng bàn, dù sao cậu cũng không phiền, chúng ta chơi chút gì đi. »

Tần Dĩ Mục buông tay hắn ra, một tay lại lật một trang sách.

Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều không rời khỏi cuốn sách.

Đan Kì Diệp nhịn không được than thở, « Ai nha, ngồi cùng bàn, tôi rất nhàm chán. »

« Đọc sách. »

Đan Kì Diệp : « Không có sách, không muốn xem. »

Trong buổi tối là nam nhân nên vung tay chơi bời !

Nhìn sách cái gì chứ ?

Đan Kì Diệp nhớ tới máy tính trò chơi trong nhà mình muốn chết.

Đan Kì Diệp dựa vào một chân cong lại của Tần Dĩ Mục, nghiêng mặt đặc biệt ngoan ngoãn nhìn hắn, « Ngồi cùng bàn cậu chơi với tôi một lát đi. »

Trong hai tròng mắt lóe ra ánh sáng khẩn cầu, không tự giác mang theo cái chân kia cùng lắc lư.

Lạt mềm buộc chặt sao.

Tần Dĩ Mục trở tay cầm một cuốn sách thuốc khác ở trên đầu giường, lời ít mà ý nhiều nói : « Xem. »

Cuốn sách thuốc này so với cuốn ở trên tay Tần Dĩ Mục còn dày hơn nhiều.

Đại khái có hai cuốn sách vừa dày vừa nặng như vậy, Đan Kì Diệp một tay nhận lấy thiếu chút nữa không cầm được mà rơi xuống, hoàn hảo là tay kia của mình đón kịp.

« Ngồi cùng bàn ! » Đan Kì Diệp nhịn không được kêu rên, « Tôi không muốn đọc sách. »

« Ừ. »

« ….Ừ ? » Ánh mắt Đan Kì Diệp lập tức sáng lên vài phần, « Ý của cậu là tôi có thể không xem sao ? »

Tần Dĩ Mục nhìn hắn, lấy ra một xấp giấy, còn lấy ra một cái bút đen.

Đan Kì Diệp lật qua lật lại xem : « Này ? làm gì vậy ? »

« chép. »

« ??? »

Hơn nửa đêm ngài còn muốn tôi làm gì sao ?

« Tôi không…. »

« Ba. »

« Cậu, cậu cho là cậu đếm tôi sẽ khuất phục sao ? »

« Hai. »

« Tần Dĩ Mục, cậu đừng muốn khi dễ tôi thì khi dễ, cậu muốn thăm dò liền thăm dò—-« 

« Một. »

Ngực Đan Kì Diệp kìm nén khí thế anh dũng không sợ, ‘rắc’ một chút, giống như khí cầu dùng châm nhọn đâm thủng, nháy mắt nhụt chí, cười cười lấy lòng, hắn liên tục nói : « Chép chép chép, ngồi cùng bàn thân ái của tôi muốn tôi chép trang sách nào? tôi lập tức chép. »

« Toàn bộ. »

« Hả ? » Đan Kì Diệp thiếu chút nữa đem sách thuốc đập vào mặt hắn. dày như vậy ? dày như vậy !

Tần Dĩ Mục : « Trang thứ nhất. »

Đàn Kì Diệp mở ra nhìn, chi chít toàn là chữ nhỏ, là loại liếc mắt một cái là làm cho người ta choáng váng, thế nhưng trang thứ nhất kia cũng hoàn hảo.

« Được, trang thứ nhất thì trang thứ nhất. » Đan Kì Diệp  ôm sách thuốc cùng giấy và bút đi tới bàn, « ai kêu tôi cưng chiều cậu chứ ? »

Haiz.

Thất gia tốt như vậy ngồi cùng bàn đi đâu tìm.

Đan Kì Diệp nhịn không được cảm khái, nếu là tôi gặp phải loại ngồi cùng bàn này, vậy nếu không yêu cầu hôn nhẹ ôm một cái nâng lên cao là không được.

Thật là rất hoàn mĩ.

Ngay khi trong lòng Đan Kì Diệp nói thầm mình thật là tốt, phía sau truyền tới thanh âm của Tần Dĩ Mục : « Lại đây. »

Đan Kì Diệp vừa mới đem sách thuốc, giấy và bút đặt lên bàn, nghe tiếng liền quay đầu, Tần Dĩ Mục đã không biết từ khi nào đặt một cái ghế ở bên giường.

Rất là nhỏ, còn không cao tới nửa giường.

Chính là vừa lúc ngồi lên trên, coi giường là bàn để chép sách.

Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, tốt thì tốt, nhưng mà…. Cái này cũng quá thấp.

Tuy rằng hắn không cao tới 180 cm, nhưng cũng cao 173 cm, hai chân dài mà ngồi như  vậy thật uất ức bản thân.

Hơn nữa cái ghế nhỏ kia vừa nhìn liền không thoải mái, ngồi khẳng định sẽ khó chịu.

Tần Dĩ Mục vỗ vỗ một vị trí nhỏ ở trên nệm, « Tới. »

« Được ! » lúc này Đan Kì Diệp mới ôm một đống đồ vật chạy tới.

Uất ức ?

Có cái gì mà uất ức ?

Vừa chép sách vừa nhìn mĩ nam còn uất ức sao ?

Hì hì.

Đẹp quá đi mất.

Mở ra sách thuốc, đặt giấy bút thật tốt, Đan Kì Diệp bóp bóp ngón tay trái phải, nghe thanh âm ‘răng rắc’ của những đốt ngón tay, còn có một sức mạnh học tập.

Nhưng mà, sức mạnh này không thể duy trì được bao lâu.

Thậm chí là còn chưa chép được hai hàng đã mệt mỏi.

Đan Kì Diệp nằm bò lên giường, tay trái cầm bút tùy ý viết ẩu, nhỏ giọng nói : « bạn học tiểu Tần. »

Khi Tần Dĩ Mục nhìn qua, Đan Kì Diệp tủi tủi giấu đi nửa khuôn mặt, nhỏ giọng nói : « Tôi mệt quá đi. »

Tần Dĩ Mục liếc mắt mới chép được tổng cộng hơn trăm chữ, thản nhiên nói : « Ngủ. »

« Tôi muốn cùng cậu chơi. »

« Chép. »

« …. »

Cậu lãnh khốc cậu vô tình.

Bên này hắn tùy ý chép, nhưng Tần Dĩ Mục thực chuyên chú xem sách thuốc.

Nếu không phải hắn ở một bên nhích tới nhích lui ý đồ khơi mào lực chú ý của Tần Dĩ Mục, để hắn cùng mình nói chuyện, ký túc xá này thực im lặng tựa như đang ngủ.

Tuy là như thế, hắn cũng không chăm chú viết.

Viết được hai chữ liền len lén đưa tay chọc chọc chân Tần Dĩ Mục, hoặc là chọc cơ bụng một chút, khi Tần Dĩ Mục chú ý bên này, hắn lại vội vàng cúi đầu, làm bộ rất chăm chú chép sách.

Ngụy trang đơn giản như vậy, Tần Dĩ Mục khẳng định liếc mắt một cái là đã nhìn ra.

Đan Kì Diệp tự mình nghĩ như vậy.

Hắn muốn Tần Dĩ Mục nói với mình hai câu, nhưng mà, hắn vẫn coi thường sự khoan dung của Tần Dĩ Mục, liền ồn ào như vậy, ngay cả ý tưởng đánh hắn cũng không có sao ?

Trong lòng Đan Kì Diệp thở dài sâu sắc.

Cậu đánh với tôi một trận cũng tốt.

Vậy nhàm chán chép thêm mấy chữ vậy.

Hắn lại chạm ngón tay, thăng cấp lên sờ sờ tay, Tần Dĩ Mục cũng không có cảm giác gì, để ý cũng không thèm để ý.

ầm ĩ đến mức bản thân mệt mỏi.

Dù sao hắn mơ mơ màng màng không biết sao lại như vậy, từ từ ghé vào bên giường, hai tay đặt cùng một chỗ, để mặt ở bên trên ngủ.

Ngày kế.

Đan Kì Diệp bị ánh mặt trời làm tỉnh.

Rèm cửa ở ký túc xá là sau khi có người vào ở mới được đưa tới.

Bởi vì vội vàng, chỉ có thể che khuất phía trên, phía dưới để lộ ra một lỗ lớn, căn bản không che được ánh mặt trời.

Đan Kì Diệp vừa mới mở mắt còn hơi buồn ngủ, nhìn thấy miếng lót trên đỉnh đầu nháy mắt mấy cái, tôi…. Tối hôm qua trở về như thế nào ?

Trí nhớ trước khi ngủ từ từ trở về, Đan Kì Diệp mơ màng nhớ rõ mình ghé vào bên giường Tần Dĩ Mục ngủ.

Nhưng khi thức dậy thì lại đã về giường.

Đan Kì Diệp ngáp một cái, ngó qua đã không thấy Tần Dĩ Mục.

Hắn mơ màng chạy vào buồng vệ sinh, dùng nước lạnh tắm rửa.

Lúc đi ra, cả người cũng đã có tinh thần hơn nhiều.

Tần Dĩ Mục giống như là có ma thuật ngồi ở bên giường, ôm sách thuốc ngày hôm qua còn chưa xem xong tiếp tục đọc.

Đan Kì Diệp hỏi : « Ngồi cùng bàn cậu đi đâu vậy ? »

Tần Dĩ Mục không nói một lời, nâng ngón tay chỉ cái bàn một bên.

Đan Kì Diệp theo tay hắn nhìn lại, trên bàn đặt hai cái hộp.

Đều là hộp thủy tinh, bên trong có thể là đựng gì đó rất nóng, có khói mỏng bay xung quanh bình thủy tinh, nhìn không thấy vật gì ở bên trong.

Đan Kì Diệp đi qua mở ra, là bánh bao và cháo gạo kê.

Bánh bao có cỡ lớn cỡ nhỏ, sắp xếp thành hai bên mỗi bên năm cái.

« Cậu đi ra ngoài mua đồ ăn sáng sao ? » Đan Kì Diệp trực tiếp cầm một cái cắn một miếng, « Ngồi cùng bàn cậu ăn rồi à? »

Tần Dĩ Mục : « Ừ. »

« Hôm qua cậu ngủ mấy giờ ? sao mỗi ngày cậu đều dậy sớm như vậy ? » Đan Kì Diệp bưng một hộp bánh bao qua, ngồi ở trên ghế nhỏ đêm qua, ngửa đầu nhìn hắn.

« Ăn cơm. »

« Đang ăn, không  để lỡ nha. » Đan Kì Diệp dùng thực lực của bản thân để thể hiện cái gì là ăn cơm không ảnh hưởng tới nói chuyện, miệng nhét bánh bao vẫn như cũ có thể nói chuyện rõ ràng.

Hôm nay hai người đều thức dậy sớm.

Cách thời gian huấn luyện còn nửa tiếng nữa.

Từ từ ăn xong đồ ăn sáng, cũng gần tới giờ đi tập hợp.

Đan Kì Diệp sửa sáng xong xuôi, thấy Tần Dĩ Mục còn tập trung tinh thần nhìn sách, hắn cẩn thận từ sau lưng tới gần, đột nhiên nhảy lên phía trước, đoạt lấy quyển sách, nghiêng thân mình qua, cùng Tần Dĩ Mục mặt đối mặt, « Ngồi cùng bàn, chúng ta đi tập hợp đi. »

Đôi mắt Tần Dĩ Mục từ từ nhìn xuống dưới, tới khi gần sát vào người thì dừng lại.

Đan Kì Diệp cười cong mắt.

Tần Dĩ Mục nâng tay.

Đan Kì Diệp rất nhanh giơ tay ngăn cản: “Đừng, đừng đánh vào mặt.”

Ngay sau đó, Tần Dĩ Mục lấy tay phủi đi đồ ăn ở bên miệng hắn.

“Đi tập hợp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play