Ký túc xá cuối hành lang là tạm thời sắp xếp ra.

Bên trong cũng chỉ để hai cái giường tầng, cái đệm cũng chỉnh tề hoàn toàn không lệch.

Vốn chính là đã sắp xếp ký túc xá tốt, cũng tính toán tốt số người, nhiều ra một gian đương nhiên là để đó không dùng, Đan Kì Diệp bị thương ở chân là ngoài ý muốn, đi đứng không tiện nên mới chọn ký túc xá ở lầu một này.

Tần Dĩ Mục khiêng người đặt vào trên giường, sau đó bắt đầu sắp xếp quần áo, không nói chuyện cùng Đan Kì Diệp.

Đan Kì Diệp nắm nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, cho dù tự mình đè tay trái của mình run lên cũng kiên quyết không buông tay, hùng  hổ nhìn chằm chằm Tần Dĩ Mục.

Ánh mắt kia hận không thể xông lên cắn Tần Dĩ Mục một cái.

Thế nhưng đánh tôi.

Cho dù cậu không muốn buông tôi xuống, thế nhưng còn đánh tôi!

Đan Kì Diệp lại lặng lẽ liếc hắn một cái, thật ra cũng không đau, nhưng là—- ngồi cùng bàn hơi quá đáng!

Không cần để ý tới hắn.

Hừ!

Tính cách Tần Dĩ Mục chính là không thích nói chuyện, bình thường cũng là Đan Kì Diệp đuổi theo quấn quýt lấy hắn nói chuyện, hắn mới có thể ngẫu nhiên nói một hai chữ, hiện tại Đan Kì Diệp trầm mặc, Tần Dĩ Mục chỉ lo bận rộn chuyện trên tay, cẩn thận tỉ mỉ vuốt thẳng mỗi một nếp gấp bỏ vào trong tủ quần áo, sau đó tiếp tục sửa sang bộ tiếp theo.

Trình tự cũng giống như trước, làm cho người ta có cảm giác máy móc thực cứng nhắc.

Đan Kì Diệp vừa tức giận vừa nhìn hắn, tức giận lại không khỏi cảm thán, ngồi cùng bàn của hắn sao lại nhìn đẹp như vậy?

Rõ ràng mới là một học sinh cao nhất, cả người lại giống như tinh anh giới thương nghiệp,  đặc biệt gương mẫu.

Thành tích tốt, còn cẩn thận, còn có thể chăm sóc người khác…. Chỉ là chăm sóc cũng không thích hợp, nhưng mà đây cũng coi như là một ưu điểm.

Này, Tần Dĩ Mục vĩ đại cũng là bình thường, cũng không nhìn xem ai ngồi cùng bàn với hắn.

Ngay khi suy nghĩ của Đan Kì Diệp đã bay xa, lúc đang oán thầm Tần Dĩ mục, đột nhiên có một túi khăn xuất hiện ở trước mặt mình.

“Nước miếng.”

Gì?!

Tay Đan Kì Diệp vừa động, chờ phản ứng lại, đầu ngón tay đã chạm vào khóe miệng… nước miếng gì?!

Không nên là nước miếng!

Suy nghĩ cẩn thận lời nói của Tần Dĩ Mục, Đan Kì Diệp vùi đầu vào chiếc chăn được xếp vuông như miếng đậu hũ ở một bên, buồn buồn nói: “Ngồi ~ bàn—-!”

Hơi quá đáng hơi quá đang!

Sao có thể nói tôi nhìn cậu tới chảy nước miếng chứ!

Tôi chỉ mơ ước sắc đẹp anh tuấn của cậu, tôi cũng không có chảy nước miếng!

Thất gia không có mặt mũi nhìn người khác nữa rồi.

Khi ôm khối đậu hũ lăn lộn liền nghe thấy bên giường có thanh âm, vừa ngẩng đầu, không biết Tần Dĩ Mục từ khi nào đã đứng ở bên giường, hắn hừ nhẹ một tiếng, từ chối nói chuyện với hắn, trực tiếp lãnh khốc vô tình xoay người đi, để lại cho hắn một cái ót hờ hững.

Hắn đã tức giận, ngồi cùng bàn khẳng định sẽ dỗ hắn.

Dỗ hắn khẳng định sẽ nói lời hay!

Cái gì mà tiểu điềm điềm tiểu khả ái là không có khả năng thoát ra từ trong miệng Tần Dĩ Mục, nhưng nói một câu ôn nhu hẳn là không thành vấn đề đi, đúng không?!

Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, dỗ người khác hẳn là nên dỗ như vậy.

Đan Kì Diệp đắc ý ôm khối đậu hũ, chờ Tần Dĩ Mục chủ động đi qua dỗ hắn.

Kết, quả!

Không có nghe thấy thanhh âm giải thích, nhưng mà nghe được tiếng bước chân rời đi!

Đế giày huấn luyện quân sự và gạch men tạo lên tiếng vang tương đối lớn, hắn muốn mặc kệ cũng không được.

Lúc ấy liền có một cỗ căm tức lao thẳng lên lồng ngực, phẫn nộ giống như có thể dấy lên ngọn lửa.

Đan Kì Diệp nổi giận đùng đùng trở mình, hướng về bóng dáng Tần Dĩ Mục la to: “Ngồi cùng bàn!” lời vừa ra khỏi miệng, ban đầu tức giận sắc bén biến thành giọng mũi nồng đậm, trên tay còn hơi cẩn thận móc chăn, “Cậu đang định đi đâu?”

Tần Dĩ Mục mở ra cơm đã đi mua ở căn tin, một chữ cũng không nói đưa cho hắn.

“Cám ơn ngồi cùng bàn!” một chút tức giận của Đan Kì Diệp nháy mắt tan thành mây khói, nửa chống thân mình ngồi dậy, lúc đụng tới hộp cơm lòng bàn tay còn cảm thấy ấm áp, là cơm vừa mới lấy, mở ra vừa thấy, đồ ăn giống như giữa trưa, chỉ là không có tiêu xanh như giữa trưa.

— cơm trưa của hắn phía trên có tiêu xanh xào.

Đan Kì Diệp không biết là vừa lúc căn tin không có món này, hay là….

Đan Kì Diệp nhẹ giọng cười, dùng thìa đem cơm và đồ ăn quấy đều, ‘ngao’ ăn một miếng đầy, hạnh phúc kinh khủng.

Rau xanh vẫn rất mềm, nhai còn rất giòn, không biết vì cái gì, ăn cơm cũng không có thanh âm chẹp miệng, thanh âm tinh khiết nhai nuốt, nghe cũng rất yên bình.

Đan Kì Diệp đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, liếm liềm môi cánh hoa hỏi: “Ngồi cùng bàn cậu ăn rồi à?”

Tần Dĩ Mục: “Ừ.”

“Ngồi cùng bàn….”

“Ăn cơm.”

“hả, ăn cơm không ảnh hưởng đến nói chuyện.” Đan Kì Diệp cắn cắn thìa, “Buổi tối cậu có tham gia cái tiệc tối kia không?”

“Không.”

“Không đi sao? Nhưng mà hình như yêu cầu học sinh mới phải có mặt.”

—- căn bản không có yêu cầu này.

Hoặc là nói, Đan Kì Diệp đối với chuyện này cho tới bây giờ cũng không biết chuyện này sao lại thế này, hắn chỉ là muốn… mượn cơ hội này đàn ghi ta.

Tuy rằng cũng chưa nói với huấn luyện viên, nhưng cũng may là chưa nói.

Nếu Tần Dĩ Mục hạ quyết tâm không đi, hắn lại đi báo muốn độc tấu đàn ghi ta thì hơi xấu hổ.

Tần Dĩ Mục: “Hả.”

Đan Kì Diệp: “….”

“Xin chào ngồi cùng bàn lãnh đạm.” Đan Kì Diệp chọc chọc cơm, ăn một ngụm, “Không đi thì không đi, chúng ta ở ký túc xá nói chuyện cũng tốt.”

“Đi.”

“???”

Ý của cậu là như thế nào!

“Ngồi cùng bàn!” Đan Kì Diệp thở phì phì vỗ giường, rất có cảm giác cậu không giải thích rõ ràng tôi sẽ bắt đầu ầm ĩ.

Tần Dĩ Mục cũng không giải thích gì, chỉ nói: “Ăn cơm.”

Đan Kì Diệp còn muốn nói cái gì, kết quả Tần Dĩ Mục trực tiếp đứng dậy đẩy cửa ra rời đi.

Đi rồi!

Dưới ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú của Đan Kì Diệp, cũng không  hề ngừng lại chút nào, tiếp tục thoải mái đi ra ngoài!

“Ngao!” Đan Kì Diệp cắn thìa, rõ ràng đem thìa trở thành Tần Dĩ Mục, đánh không được người, tôi còn không thể tìm vật thay thế để phát tiết sao?!

Tốc độ ăn cơm của Đan Kì Diệp không chậm, lúc trước là ăn một miếng liền nói chuyện trời đất, hận không thể nói ra tám mươi vạn chữ tiểu thuyết với Tần Dĩ Mục, hiện tại Tần Dĩ Mục không ở, tự hắn ăn cơm, tốc độ ăn cơm đương nhiên là không cần phải nói.

Chờ Tần Dĩ Mục trở về, Đan Kì Diệp đã ăn xong một hộp cơm.

Đan Kì Diệp mở khăng giấy ra lau miệng, đem hộp cơm bỏ vào thùng rác đặt bên giường, thuận miệng hỏi: “Ngồi cùng bàn, cậu đi làm gì….?”

Giọng nói dần dần tiêu tan, Đan Kì Diệp hơi ngốc nhìn thứ trên tay Tần Dĩ Mục cầm.

Đó là một cái hộp màu đen.

Cái hộp rất tinh xảo, hoa văn ở bên trên rõ ràng tuyệt đẹp.

Bên trên còn viết tên đơn giản.

Đan Kì Diệp đối với đàn ghi ta chỉ là hiểu biết đơn giản, hơn nữa có thể chơi, nhưng không có tìm hiểu tinh hoa ở trong đó, đương nhiên cũng không biết nhãn hiệu này, nhưng là, nhìn bên ngoài hộp, thứ này nhất định không phải là bình thường.

Tần Dĩ Mục đem hộp đàn ghi ta đặt lên bàn, mở ra móc ở hai bên, đem đàn ghi ta nằm im ở bên trong lấy ra, sau đó đưa cho Đan Kì Diệp.

“Thử xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play