Cấm địa Lang Hoàn này cô đã từng tới, con đường đá hẹp dài này cô cũng đã từng đi qua, ngoái lại nhìn, mây mù bao phủ mười hai cung, còn có là đài Bích Mai bên ngoài Cửu Trọng môn nữa, những nơi này đều từng có dấu chân của cô. Tính toán thì cũng mới qua tám tháng thôi, nhưng trong tám tháng này xảy ra quá nhiều chuyện, từng chuyện từng chuyện một, giờ một lần nữa đứng ở đây, có một cảm giác như kiếp trước kiếp này.

Ánh trắng dừng ở trong mắt cô, đôi Thần Bích lắng đọng trong đáy mắt, làm đôi mắt kia càng thanh sạch như tiên hoán. Nhai Nhi đưa tay chỉ:

– Khi đó em quét rác ở kia, quét từ đầu này tới đầu kia, nhưng ở Lưu Ly cung chỗ nào cũng sạch không nhiễm một hạt bụi, em có tốn sức bao nhiêu thì một hạt bụi cũng không có. Cái hót rác em cầm lúc nào cũng trống không, làm tạp dịch ở Cửu Trọng môn đúng là rất nhàn. Em cứ nghĩ cả đời này của em không còn có cơ hội đặt chân lên đây nữa, không ngờ lại có ngày trở về.

Một cái ôm ấm áp từ phía sau vòng qua, kề sát sống lưng cô, cằm đặt lên bờ vai, dịu dàng nói bên tai cô:

– Nếu sớm biết em là mệnh của ta, thì ta sẽ không để em làm tạp dịch.

Nhai Nhi cười nói:

– Người phàm không được lên Cửu Trọng môn, em không làm tạp dịch thì không có lý do ở lại Lưu Ly cung.

Tử Phủ quân nói chưa chắc,

– Làm người hầu hương cũng được, khi ta thiền định thì em sẽ điểm hương, khi mệt thì ngủ trên đùi ta.

Nhai Nhi nhớ lại, đó là ngày đầu tiên cô vào điện thứ nhất, anh đả tọa chuyên chú, cô dụ dỗ anh mãi mà không được, bèn ngủ trên đùi anh một canh giờ. Giờ nghĩ lại thấy buồn cười.

– Em trăm phương ngàn kế cám dỗ chàng, có phải chàng thấy em rất ngốc không?

Giọng của anh như nước suối trong vắt, mang theo nụ cười ngọt ngào, quanh quẩn bên tai cô:

– Ta sống hơn một vạn năm, thực ra cái gì cũng đều nhìn thấu. Khi đó cũng không hề thấy em ngốc hay đáng ghét, chỉ mừng thầm thôi.

Nói vậy tiên quân động lòng cũng không phải một hai ngày, tiếc là trên dưới Tử phủ không có nữ đệ tử, anh lại lười xuống núi, cho nên mới trì hoãn tới hôm nay.

Cô trêu ghẹo:

– Vậy chàng nói đi, nếu đổi là cô nương khác, có phải chàng cũng sẽ bị dụ dỗ không?

Tay anh khẽ vuốt ve trên eo cô, từng tấc một, trả lời không chút do dự:

– Ta không thích tạm chấp nhận, sớm một khắc hay muộn một khắc đều không được. Từ rất lâu rồi ta mơ một giấc mơ, mơ thấy trên đỉnh có một đóa hoa bay lơ lửng, dừng trên vạt áo của ta. Giấc mơ này không thể giải nghĩa, nhưng ta biết nhất định sẽ ứng trên người ta. Đợi bốn mươi tám năm, cuối cùng em đã xuất hiện. Vì yêu một người mà phải đợi lâu như thế, bốn mươi tám năm thật không dễ dàng, dù em không tới dụ dỗ ta, thì ta cũng sẽ đi dụ dỗ em.

Nhai Nhi vừa mừng vừa sợ:

– Chàng tới dụ dỗ em, thật không?

Tay anh chậm rãi di chuyển lên trên, chui vào bên trong:

– Em không tin bản lĩnh của ta?

Nhai Nhi thở hổn hển, suýt nữa thì quên mất, trên đời chỉ có anh lười đi làm, chứ không có chuyện gì mà anh không làm được.

Cách một lớp vải mỏng, cô đặt tay lên mu bàn tay anh:

– Chàng nói có người từng nói về tình yêu với chàng, em cho rằng đề tài đó bị cấm chứ.

Anh ừ một tiếng, giọng mũi có hương vị biếng nhác:

– Cũng không đến mức bị cấm hẳn, là không thể nghị luận công khai thôi. Nhưng trên đời này dẫu là tiên hay là người, thì luôn có người có tính tình quái dị, ỷ vào bản thân quyền cao chức trọng, cho rằng đứa trẻ không rành thế sự mà cứ rót tư tưởng không đứng đắn vào.

Nhai Nhi hỏi:

– Quyền cao chức trọng, là Thiên Đế ạ?

– Hắn à? Tử Phủ Quân cười khẽ, – Hắn ra vẻ đạo mạo, nhưng chưa bao giờ lại chuyện tự hạ thân phận này…

Đôi môi xinh xắn chạm nhẹ lên lòng bàn tay anh, anh nhắm mắt lại, ngửi mùi hương ở cổ cô, mùi hương này giống như ngón tay ngọc gẩy trên dây đàn, như có như không cào nhẹ vào đáy lòng anh.

Lục Hào thuẫn từ từ xoay tròn, tốc độ vạn năm bất biến, mỗi một vòng xoay tròn, kim hoàn liền phát ra chùm ánh sáng rực rỡ. Tử Phủ quân ở trong ánh sáng lộng lẫy kia nói với cô:

– Em cho rằng trong Thiên giới này Thiên đế là lớn nhất, muốn trừng trị ai thì trừng trị người đó ư. Không phải đâu, trên hắn còn có một người, hàng năm không làm gì, bởi vì lập nên Hồng Mông, công lao đã trên mười vạn năm.

Có thể lớn hơn cả Thiên đế, đó là một tôn thần khó lường như nào! Cô không ngừng hỏi:

– Người đó là ai?

Tử Phủ quân cười khổ:

– Lúc này là lúc cứ nói chuyện về người đó hay sao?

Thấy cô kiên quyết thì cung khai:

– Cha ta, Trinh Hoàng Đại Đế.

Khó trách anh nói trên còn có người, cô cứ nghĩ anh chỉ an ủi cô, nào ngờ là sự thật. Nhai Nhi còn nhớ khi nói cho anh nghe chuyện cha mẹ đã mất, anh nói cha mẹ anh cũng không khác gì đã vong, kết quả là hai vị đó không những không chết, mà còn sống đến vô thượng.

Nhưng nghe nói anh còn có thể thảo luận chuyện tình yêu với người cha chưa từng gặp mặt thì có vẻ rất lạ,

– Chàng vẫn qua lại với họ ạ?

Tử Phủ quân nói có,

– Khi còn nhỏ từng gặp, họ sẽ biến ảo thân hình đi Thi Lâm gặp ta. Nhưng ta chỉ là một đứa con tư sinh, không thể công khai nhận cha mẹ, hôn sự của họ không thể giải quyết, ta không thể nào đường hoàng gặp họ được.

Thế nhân thường cảm thấy thân ở địa vị cao có thể muốn làm gì thì làm, nhưng sự thật thì không phải vậy. Càng là ngôi sao sáng, thì thứ cố kỵ lại càng nhiều, giống như cha mẹ anh, không ai có thể từ bỏ tín ngưỡng của mình mà chuyển sang một hệ thống khác, cho nên mâu thuẫn của họ không thể điều hòa. Nhưng tuy mâu thuẫn gay gắt, đôi khi còn đập bàn đập ghế, thì họ vẫn duy trì ba ngàn năm lén gặp nhau một lần, chứ không phải như bên ngoài đồn đại là cả đời không qua lại với nhau. Về câu chuyện tảng đá mang thai đương nhiên cũng là giả. Ngồi trên cùng một tảng đá là có thể mang thai, vậy thì con trai của Trinh Hoàng Đại Đế chẳng phải khắp thiên hạ à? Muốn có con thì phải “bỏ ra lao động”, lười nhác như Trinh Hoàng Đại Đế trong chuyện này cũng rất chuyên cần, bản thân mình cuối cùng cũng có chút giống ông ấy.

Nhưng đạo sống chung của đôi oan gia đối đầu đó cũng rất lạ, lúc thì mắng lúc thì cãi thậm chí còn đánh nhau, nhưng cãi nhau xong thì lại ngọt ngào, chia tay đầy lưu luyến, lần sau gặp lại lại tranh cãi đánh nhau, rồi lại tiếp tục ngọt ngào, lại chia tay lưu luyến…Dù sao bao nhiêu năm qua họ vẫn luôn như vậy đấy. Mẫu thân của anh đương nhiên cũng không bỏ mặc anh, tình yêu của người mẹ dồn hết vào công đức, bà là một người tỉnh táo và thực tế. Khi người con trai lớn hơn một chút, lúc gặp mặt phụ thân, tới thời điểm lựa chọn con đường nhân sinh của anh, Trinh Hoàng Đại Đế mượn cơ hội lôi kéo, nói hôn nhân trong hệ thống của họ tương đối tự do, không giống như mẫu thân anh tất cả đều là chủ nghĩa không kết hôn. Kết quả giờ sự thật bày ở trước mắt, cái gọi là hôn nhân tự do, thực ra cũng không phải tự do thật sự, khi anh lên làm cha giống ông ấy.

Không đề cập tới thì thôi, đề cập tới thì tình yêu của thế hệ trước không có giá trị ca công tụng đức, đều là những con người ích kỷ. Anh không thích cách sống chung của họ, bởi vậy khi bản thân rơi vào tình yêu thì đã thật sự nghiêm túc hơn họ rất nhiều. Chịu một chút khổ cực, đường đường chính chính để ai ai cũng biết, không lén lút giống như họ, cuộc sống đó không biết sẽ còn phải duy trì bao lâu.

Tử Phủ quân quay người cô lại, dưới bầu trời đầy sao, anh rẽ trăng sao hỏi một câu không đầu không cuối:

– Là ở chỗ này, hay quay về điện thứ nhất?

Nhai Nhi đỏ mặt:

– Thời gian không còn nhiều…

– Hai canh giờ hơi gấp, nhưng vẫn đủ….- Nói xong, khẽ liếm lên thùy tai của cô, – Quay lại mất công lắm, ta thấy cứ ở chỗ này đi.

Cứng rắn xông pha giang hồ, một khi lọt vào tay anh, thì sắt thép cũng có thể hòa tan thành nước. Đầu óc cô hỗn loạn, bên tai là tiếng gió thét gào, đứng không vững không nghe rõ anh nói gì. Không biết từ khi nào anh đã đè cô lên Lục Hào thuẫn rồi.

Tim đập kịch liệt , còn nhớ rõ lúc ấy đầu ngón tay động nhẹ vào thì đã kích phát kết giới hủy thiên diệt địa . Giờ toàn thân đè lên nó, Lục Hào thuẫn hình như không có ý cắn nuốt cô, cả người như ngã vào trong dòng hồng thủy, bị hãm trong đó, mơ hồ tiếp xúc với một tầng kim sắc.

Cô quay đầu lại nhìn, đầy lo lắng, Tử Phủ quân lại trấn an:

– Yên tâm, nó nhận ra em, trên người em có hơi thở của ta.

Lục Hào thuẫn đúng là một bảo vật, nó có thể điều chỉnh theo tâm ý của anh. Đứng quá mỏi, vậy thì nằm xuống. Vòng lớn hơn bao lấy vòng nhỏ, chậm rãi xoay tròn dưới thân thể, bên trên cô là hơi thở tinh thuần, thân thể lơ lửng, nhưng rất an toàn.

Chắc không ai nhìn thấy sự hoang đường của họ đúng không, Nhai Nhi mơ mơ màng màng nghĩ. Trên đỉnh bịt kín một tầng màu lam nhạt, là tấm chắn mà Tử Phủ quân thiết lập nên. Cô bất giác căng thẳng cơ thể, qua khóe mắt thấy mặt thuẫn kích khởi vạn điểm kim mang, Lục Hào thuẫn là một mặt trống, anh là tay trống giỏi nhất, mỗi một lần chùy gõ mạnh liệt, kim hoàn liền bật lên, bắn về phía trước thật cao, tóe lên như đốm lửa, tổ hợp sau đó lại rơi xuống, vòng đi vòng lại, không ngừng nghỉ.

Anh ở trên người cô, chống hai cánh tay nhìn cô, tóc dài buông xuống, đôi mắt sáng quắc. Nhai Nhi như thiêu thân hướng về ngọn đèn, hôn môi anh, hôn mũi anh, hôn lên ấn ký trên ấn đường của anh. Cũng không biết chạm vào cơ quan ở đâu, ấn ký chớp mắt nở rộ như cánh hoa, gương mặt anh vốn nhờ ấn ký đọa tiên mà càng trở nên quyến rũ vô hạn.

Cô nhìn đến phát ngốc,

– Đẹp quá…

Có lẽ tà vật trên thế gian đều có sở trường phong tình vạn chủng, trước kia Tiên quân từng khoe khoang, anh không quen so đo, vạn sự tùy duyên, ánh mắt luôn ôn hòa bình lặng. Giờ anh càng tỉnh táo hơn, cương phong và đao việt luyện hóa tiến vào trong mắt anh, anh đã hoàn toàn không còn giống anh nữa.

Lại một cú đâm mạnh mẽ:

– Em phân tâm.

Tử Phủ quân híp mắt, cười xấu xa. Nhai Nhi rên lên, giống như ngọn cỏ yếu ớt trong gió mạnh đổ rạp xuống, vòng eo cong lên không có chỗ để bám víu, bị anh lật qua lật lại, bất chợt phát hiện ra mình đã không còn là đối thủ của anh nữa:

– Em già rồi phải không?

Tử Phủ quân nâng mắt lên, lại là dáng vẻ đơn thuần, vừa cử động vừa hỏi cô:

– Em không thích?

Làm sao lại không thích cơ chứ, anh như nào cô đều thích. Cô rên rỉ đáp lại, tay trái của anh duỗi theo cánh tay mảnh khảnh của cô, tìm được, mười ngón tay đan vào nhau:

– Bé con, đây là mẫu thân của con…

Nhai Nhi không biết anh nói vậy là có ý gì, chỉ thấy bàn tay anh nóng bỏng. Muốn xem kỹ, lại bị một đợt va chạm mới của anh làm cho mất phương hướng.

Xong việc hỏi lại, Tử Phủ quân mới đầu còn xoắn xít không chịu nói thật, sau đó bị cô đè xuống, bẻ tay ra sau hỏi dồn:

– Chàng vừa nãy lẩm bẩm cái gì, trong tay giấu gì? Không phải chàng hạ mị cổ cho em chứ.

Xương cốt anh đã bị cô làm cho gãy rời rồi, nữ nhân mạnh mẽ đúng là không dễ chọc. Anh kêu lên:

– Gãy…gãy mất…Em muốn ta bị gãy xương à. Được rồi được rồi, cho em xem…

Vì thế hai người ngồi xếp bằng trên Lục Hào Thuẫn, Nhai Nhi nhíu mày, nhìn Tử Phủ quân xòe bàn tay ra. Bàn tay mở ra, bên trong có điểm sáng như hạt gạo, cô nghi hoặc hỏi:

– Đây là gì?

Tử Phủ quân đầy kiêu ngạo:

– Em không nhận ra à? Nhìn kỹ xem.

Nhai Nhi để mắt sát hơn nữa, là một vật nhỏ xíu, đôi mắt to tròn của cô đã bị làm cho hoảng sợ hồn vía lên mây.

Tiên quân dặn dò:

– Thở khẽ thôi, kẻo thổi bay mất đó.

Nhai Nhi vội che mũi, ra sức nhìn, rốt cuộc đã thấy rõ, bên trong là một đứa trẻ sơ sinh cuộn tròn, đầu nhỏ xíu, tay chân đầy đủ. Cô hoảng hồn nhìn Tử Phủ quân:

– Nguyên Anh của chàng à, giờ mới lớn như này à?

Tử Phủ quân bắt đầu ngộ đạo, thì ra nữ nhân từng mang thai thật sự sẽ trở nên ngốc nghếch. Anh xòe tay ra đưa lên cao hơn:

– Em xem đi, mắt nó giống ta không?

Nhai Nhi nói:

– Còn chưa mở, nào có thấy giống chàng?

Tiên quân buồn bực lườm cô:

– Nhìn mũi với cái miệng kia đi, có phải giống ta không? – Anh nói rất đắc ý, nụ cười lại rất hiền từ: – Con của ta, dĩ nhiên là giống ta rồi.

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào vật bé xíu kia lập tức chuyển lên mặt Tử Phủ quân:

– Con của chàng? Chàng có con từ lúc nào?

Càng nghĩ càng không đúng, cô nhảy dựng lên:

– Chàng có con với ai?

Giọng quá lớn, làm Tử Phủ quân giật mình nắm tay lại.

– Em nghi ngờ ta?

Anh thấy cô đúng là ngốc không thể trị được,

– Ta chỉ có một người phụ nữ, còn có thể là con của ai?

Nhai Nhi nghĩ nghĩ nửa ngày mới chỉ vào mình:

– Em?

Thật đáng sợ, con của cô mà cô lại chẳng hề biết, thế này là thế nào? Có phải sai rồi không? Nhai Nhi cứng họng,

– Con của em…không ở trong bụng em, sao lại chạy đến lòng bàn tay của chàng? Thần tiên còn có công năng này cơ à? Đàn ông sinh con á? Nếu con muốn bú sữa thì sao? Chàng cũng có thể làm được à?

Sắc mặt Tiên quân tức thì biến đổi,

– Ta…không thể. Ta chỉ tạm giữ con thôi, sau này sinh con nuôi con đều phải nhờ em cả. Em còn nhớ ngày tháng ở Tuyết Vực ta vẫn luôn bắt mạch cho em không? Ta đã dự tính đi nhận tội với Thiên đế, nếu không thể ở bên em, để lại con cho em sẽ liên lụy em, cho nên ta đưa con đi cùng…

– Muốn rũ bỏ mọi thứ với em đúng không? – Nhai Nhi đau đớn trong lòng, – Chàng còn mong em tìm người đàn ông thứ hai phải không?

Tử Phủ quân gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới nói:

– Ta cho rằng đây là an bài tốt nhất.

Nhai Nhi buồn bực:

– Tốt cái quỷ ấy, ai cho phép chàng làm thế?

Chỉ là niềm hạnh phúc có con đã hoàn toàn triệt tiêu sự trách móc với anh, cô vội giữ chặt tay anh:

– Để em ngắm con lần nữa.

Tiên quân lại mở lòng bàn tay ra, hai người thành kính nhìn chăm chú đứa bé nhỏ xíu kia. Nhai Nhi vừa nhìn vừa thì thầm:

– Con của em, sao lại chẳng giống em chút nào thế? Nếu con lớn lên trong bụng em, có phải sẽ giống em không?

Thông tin này chợt làm cô khó có thể tiêu hóa nổi, cô càng ngắm nhìn, nhìn rất lâu, bỗng bưng kín mặt, nước mắt rơi như mưa.

Tử Phủ quân hiểu nỗi đau của cô, nhìn hai vai cô run rẩy, như thấy một bé gái nhỏ tuổi một mình quỳ gối trong bùn đất. Cô từ nhỏ không cha không mẹ, bị ngã, không có ai quan tâm cô. Cô có bao nhiêu ấm ức, mười ngày mười đêm cũng không nói hết, bởi vì thiếu hụt mà vô cùng quý trọng, khi cô cũng có con của mình, thì những chua xót này mới lan rộng.

Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô.

– Được rồi được rồi…Có nhà có con rồi, sau này trách nhiệm của em càng lớn.

Nhai Nhi khóc một trận thỏa thê, dần dần bình tĩnh lại trong khuỷu tay Tử Phủ quân, trân trọng nâng tay anh lên, đặt lên bụng mình:

– Làm thế nào để trả con lại cho em? Như vậy à? Hay là…

Thẹn thùng mở hai chân ra,

– Như này?

Trái tim lại nhảy nhót, Tử Phủ quân nhìn đến si mê, lắc đầu:

– Muốn trả lại rất đơn giản, nhưng khi đã trở lại bụng em rồi thì con sẽ lớn nhanh, không tới mấy tháng, em sẽ chẳng nhìn thấy mũi chân của mình nữa, như vậy được không? Nếu em nghĩ kỹ rồi, thì ta đưa con trở lại. Em không cần phải lo lắng, mọi thứ có ta rồi, em chỉ cần an tâm đợi sinh con thôi.

Nhai Nhi lại do dự, người trong lâu còn đang lăn lộn trong cảnh nước sôi lửa bỏng, cô lấy đâu ra đường sống để sinh con đây. Là một người mẹ, trước mắt cô còn chưa đủ tư cách. Cô xấu hổ mở miệng, ngập ngừng:

– Tạm thời em…không thể để con trở về được. Để con ở với chàng mấy ngày đi, đợi lấy được bản đồ vảy cá rồi, đến lúc đó sẽ yên ổn nuôi con khôn lớn.

Tiên quân nghe thế nhướng mày:

– Để con ở bên ta không có vấn đề gì, lúc khó khăn nhất con vẫn luôn ở bên ta. Nhưng con nhỏ ảnh hưởng bởi cảm xúc của cha mẹ, ta gần đây hỉ nộ vô thường, em phải đối xử tốt với ta thật nhiều, không được để ta bị đả kích gì đấy.

Nhai Nhi gật đầu như gà mổ thóc, hệt như người đàn ông hứa hẹn với kiều thê mang thai, không chút phát giác mục đích xấu xa của Tử Phủ quân với mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play