Nếu là người bình thường sau khi biết được nguyên nhân cái chết của cha mẹ nhất định sẽ tiến hành điều tra, nhưng Nhai Nhi thì không. Cô chỉ lẳng lặng chờ đợi. Sống cùng bầy sói sáu năm, các cuộc săn thú đều yêu cầu sự kiên nhẫn. Lan Chiến nghi ngờ cô, y từ trước tới nay làm việc luôn ổn thỏa, nếu không lo lắng cô sẽ rút kiếm phản lại, vậy thì nhất định là đang nghĩ biện pháp thật tốt để đối phó cô rồi. Mâu Ni Thần Bích, hết thảy đều là vì nó mà nên. Cô rất tò mò thứ đồ kia rốt cuộc là thứ gì, nghe nói sau khi cha mẹ chết, thứ đồ đó cũng biến mất theo. Nhưng từ hành động hôm nay của Lan Chiến cho thấy, Thần Bích này hoặc ít hoặc nhiều đều có liên hệ với cô. Có lẽ là ở trong thân thể cô, tới thời điểm được ăn cả ngã về không, Lan Chiến rất có khả năng sẽ băm cô thành từng đoạn, để chứng minh suy đoán của y.

Cô đưa tay chạm vào bội đao của mình, tạm thời cô chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc Lan Chiến không có mười phần nắm chắc, không dám mạo hiểm giết cô. Bởi vì cô vừa chết, người duy nhất trên đời này có thể dẫn ra Thần Bích cũng sẽ không còn nữa. Không tìm thấy Mâu Ni Thần Bích, đừng nói giao cung cô sơn, ngay cả đảo tiên long y cũng từng mong qua được. Đôi bên tựa như đều rất có kiên nhẫn, một phen mưa gió thu lại, lại là thêm bốn năm nữa.

Nhai Nhi thật sự không làm Lan Chiến thất vọng, cô dựa vào mục tiêu mà y nhiều năm trước định ra cho cô mà nhanh chóng trưởng thành, có đôi khi phát ra lực lượng khiến ngay cả bản thân cũng thấy kinh hãi. Trong Ba Nguyệt Các đã không còn thầy nào có thể tiếp tục dạy võ công cho cô, tứ đại hộ pháp bên cạnh Lan Chiến cô cũng đã từng chiến, lấy một chọi một đều có thể chiến bình rồi. Tuy nói bốn người liên thủ cô không thể địch lại, nhưng giả lấy thời gian, muốn thắng cũng không phải là việc khó. Mấy năm nay cô lặng lẽ tinh tiến, Tô Họa đều nhìn thấy hết. Về phương diện võ học sẽ còn tiến xa, đáng mừng nhất là bỗng nhiên thông suốt không còn lạnh lùng sắc bén đối với đàn ông nữa. Ở thời điểm quan trọng cũng biết suy xét kỹ càng mà xử lý chu toàn.

Một mỹ nhân, có thủ đoạn đứng đầu, tâm tính chấp nhất, xướng niệm trong sạch, dung hợp những cái này đúng là không chê vào đâu được, ngay cả ánh mắt Lan Chiến nhìn cô càng ngày càng lộ vẻ si mê. Một nụ cười có thể thiên kiều bá mị, nhưng cô không phong trần, mà vĩnh viễn duy trì vẻ diễm lệ ngây thơ xuân sắc. Trời mưa ngồi dưới cây ô cữu làm quạt cho Tô Họa, cổ tay trắng tinh vung vẩy theo gió, khuấy mưa thành tơ, ai có thể nghĩ tới đôi tay đẹp đẽ nhường đó sớm đã uống đủ máu người rồi.

Sợi tơ đan từ mưa xuân tên là băng hoàn, băng hoàn tạo quạt, mùa hè có thể xua tan cái nóng, đây là cơ duyên xảo hợp Nhai Nhi học được từ một người phương ngoại. Quạt của Tô Họa tinh tế đẹp dẽ, hai người hợp tác, chế ra cây quạt có thể nói là nhất tuyệt.

– Phu nhân của Thương Linh Khư muốn một cái, nhờ người ta chuyển lời, muốn lấy xe bắt mây để đổi, tôi còn chẳng đồng ý.

Cô cười nói, cúi đầu cắn đứt sợi tơ, vải tơ màu xanh lá mạ làm nổi bật chiếc cổ thon dài, sạch sẽ tinh khiết như hoa lan vậy. Vừa nói, vừa ngoái lại hỏi:

– Sư phụ lần trước nói muốn đổi một chiếc xe, xe bắt mây là như nào ạ?

Xe bắt mây, đương nhiên không phải thật sự là bắt mây. Mây chỉ là ý đồ, mây khói lượn lờn xoay chuyển, người ngồi trong làn mây lơ lửng, đó là đồ mà nửa tiên nửa người trên Thương Linh Khư mới sử dụng được.

Tô Họa không lưu tâm, chỉ hỏi lại Nhai Nhi:

– Ngươi thích cuộc sống hiện tại không?

Nhai Nhi cười tươi lên, trong mắt tĩnh lặng như sương khói. Cô nói:

– Thích ạ. Chờ tôi hoàn thành việc cần làm, tôi sẽ càng thích chốn hồng trần này hơn. Thật ra Ba Nguyệt Các có nhiều người vận mệnh chông gai, chịu tội càng lớn thì càng nên hưởng thụ phồn hoa thế gian này. Tôi là một tục nhân, vinh hoa phú quý gì tôi đều thích, những thứ mà khiến người ta yêu thích tôi càng thích. Con người tồn tại không thể chuốc khổ, chẳng phải lúc trước sư phụ dạy tôi như thế mà?

Tô Họa nghe xong mỉm cười thong thả:

– Nhưng giờ ta không còn gì để tiếp tục dạy ngươi nữa.

Cô im lặng, khoảng lặng kéo dài giữa hai người, ánh nắng ban mai phía đông đã mờ mờ, màu xanh xác cua đã dần dần tán đi, cô a một tiếng,

– Trời sáng rồi.

Sau đó cô đi tìm Lan Chiến, nói thẳng ra với y:

– Tôi không muốn ở lại Nhược Thủy môn nữa, nơi đó không hợp với tôi.

Lan Chiến có vẻ như đã sớm đoán được ngày này, bình thản hỏi cô:

– Muốn vào đâu?

Cô đáp:

– Tôi muốn vào Sinh Tử môn, nếu Các chủ ân chuẩn, nguyện đi theo Các chủ, dốc hết sức vì Các chủ.

Lan Chiến nhướn mắt lên:

– Ngươi không sợ ta bắt ngươi hầu hạ ta à?

Trên mặt cô hiện lên ý cười mê ly:

– Các chủ ở trong lòng Nhai Nhi, giống như phụ thân vậy.

Lúc cô nói câu phụ thân, giống như hoàng thượng đóng ấn, dĩ nhiên là để Lan Chiến không thể đề hứng thú với cô. Nhưng cô đã có ý ở lại tổng môn, ngược lại cũng không phải không thể. Tung tích của Mâu Ni Thần Bích không rõ, đã hai mươi năm rồi, không có người nào có thể chịu đựng được hai mươi năm, lúc này tựa như thích hợp, người trong giang hồ đều đã quên rồi, y nuôi quân ngàn ngày chung quy không thể chờ đợi trong bất tận được. Nhưng một bảo vật như thế, đập nát đi thì quá phí phạm của trời. Là một người đàn ông, dầu gì cũng có chút tâm tư khác, cô càng cự tuyệt khéo léo thì càng dẫn lửa bóng tay.

Y đồng ý:

– Ta sẽ sắp xếp cho ngươi một vị trí trong hộ pháp, nhưng vị trí càng cao, trách nhiêm càng nặng. Ngươi có đảm nhiệm được không?

Cô nói có thể.

– Thuộc hạ nguyện máu chảy đầu rơi vì Các chủ.

Nhiệm vụ kế tiếp, đích xác khó giải quyết hơn trước kia rất nhiều. Cô phụng mệnh ám sát đại tướng Bạch Địch, đó là một tộc quần từ thú biến đổi thành, tập quán ra vào thành đoàn, sức chiến đấu kinh người. Cô ẩn náu ở trong quân bảy ngày, cuối cùng cũng chờ được lúc đại tướng Bạch Địch ra khỏi doanh, mang theo một đội ngũ nhỏ, ước chừng mười bảy mười tám người. Chờ họ cách doanh trại năm dặm rồi, nơi đó vừa hay là một bình nguyên núi vây ba mặt, thời tiết tuyệt hảo, địa hình tuyệt hảo, là lúc cô đại khai sát giới.

Về chiến đấu, cô chưa từng lui bước. Cô không cần bất kỳ kẻ viện trợ nào, chiếu theo sự đánh giá của tứ đại hộ pháp đối với cô thì chính là quá kiêu ngạo, thích giết chóc, quá tự đại. Bởi vì tự tin, cho nên tự đại. Cô chưa bao giờ cho người khác thêm phiền toái, đồng thời cũng hy vọng người khác không gây thêm phiền toái cho mình.

Con đường hiểm cảnh dẫu là sinh tử, thì sống chết hãy mặc cho số phận đi, không gặp được hợp tác tốt, tình nguyện một mình chiến đấu cũng không muốn hao phí tinh lực để cùng chung an nguy với người khác. Lưỡi đao tung hoành trên cánh đồng bát ngát, trên người còn mặc áo giáp khi ẩn núp. Bạch Địch thân hình cao lớn, máu dư thừa, một đao chém xuống, quả thực như chém vào túi nước, tránh không kịp máu bắn đầy mặt đầy người.

Rốt cuộc cuối cùng vị tướng quân khó chơi kia cũng đã ngã xuống, cô đứng giữa đống thi cốt chồng chất, máu như hạt châu từ mảnh giáp uốn lượn rơi xuống, một con hùng ưng từ trên đỉnh đầu xẹt qua, đập mạnh hai cánh khỏe cứng, vút thẳng lên chín tầng mây, tiếng thét gào vẫn quanh quẩn dưới ánh tà dương. Cô cầm kiếm nhìn chung quanh, toàn bộ dần dần rơi vào trong bóng tối. Thi thể đại tướng Bạch Địch nằm ngửa mặt lên trời, cô cúi người xuống, tay chụp lên mặt ông ta, khẽ dùng sức, Tàng linh tử từ trong thân thể ông ta bị ép ra, một chùm quang thể cao tới ba tấc lơ lửng giữa không trung, nhưng lại tỏa ra ánh sáng chói mắt, là đèn kình thất dạ quỷ.

Rất ít người như Bạch Địch sau khi chết có thể luyện ra Tàng linh tử. Mà Tàng linh tử lại có chia sáu đêm và bảy đêm. Bảy đêm là phẩm cao, sáu đêm là phẩm thấp. Cụ thể là cái gì, đại khái là thứ kiểu như hồn phách. Người bình thường sau khi chết hồn phách sẽ tan tác, nhưng Bạch Địch thì ngưng tụ lại, chỉ cần người có năng lực rèn nó, nó sẽ biến thành cờ dẫn hồn, thậm chí là có linh tính, là vũ khí tinh thuần nhất.

Chim ưng mà Lan Chiến dùng để giám thị cô có tính quá nôn nóng, trận chiến đấu vừa kết thúc nó vội vã quay về báo tin, bỏ qua một tin tức tình báo quan trọng kia. Cô cảm thấy mỹ mãn thu Tàng linh tử vào lòng bàn tay, đang định rời đi, bỗng chung quanh mình có sự chấn động kỳ lạ, trong mắt bỏng cháy lên, càng ngày càng nóng, càng lúc càng nóng….Tận đến khi cuồn cuộn lên như dung nham. Cô che mắt lại, kinh hoảng ngã ngồi xuống, cảm thấy hốc mắt có gì đó giãy giụa rồi trực lủi ra ngoài. Chờ khi cô nhìn kỹ, thì đó là hai mảnh ngọc bích hình âm dương ngư, một là thanh bích, một là tử kim. Ban đầu thì gào thét vui vẻ, chờ đã đời rồi thì trở lại bên cô, lưu luyến bịn rịn, cứ đảo quanh người cô.

Nhai Nhi ngẩn ra nhìn, vết thương năm xưa tựa như bị xé toạc ra, lòng không chỗ nào để trở về, cuối cùng đã ráp lại nguyên vẹn. Cô mím môi, hai mắt đẫm lệ nhìn quầng sáng nhấp nháy chưa tắt trong bóng tối, đó là cha mẹ mà chưa từng gặp mặt, uyển chuyển nói lời tạm biệt với cô.

Cô không thể ngờ rằng, Tàng linh tử có thể bức Thần Bích ra ngoài được. Từ hôm nay trở đi, cô đã kế thừa di chí từ cha, di vật của cha cũng sẽ do cô tiếp quản.

Một trận chiến kinh thiên động địa với Bạch Địch xong, trở lại Vương Xá Châu, Lan Chiến hết sức tán thưởng năng lực của cô. Cô vẫn như cũ không chút gợn sóng, những gì trải qua trên cánh đồng bát ngát kia, cũng như cơn mưa rào rơi vào biển, không chút hiển lộ ra ngoài.

– Bạch Địch tướng quân là người rất khó đối phó, thuộc hạ bị thương nguyên khí, chỉ e phải bế quan dưỡng tức một thời gian. – Cô cười gượng, sóng mắt mờ đi, – Các chủ cho phép tôi nghỉ ngơi mấy ngày được không ạ?

Trên đời không có chủ nhân không có tình người, Lan Chiến tuy rằng đa nghi, nhưng chung quy không tiện nói thêm gì, thông cảm dặn dò vài câu, rồi cho phép cô lui ra.

Ở Ba Nguyệt Các làm gì cũng đều có tai mắt, may mà mấy năm qua cô dò thấu địa hình chung quanh, nếu vực nước Như Thủy có một hang động không một ai biết, vượt qua bức màn nước thật dầy nghịch dòng đi lên, hang động cao hơn mặt nước có một cửa vào ở dưới nước, ở đó luyện Tàng linh tử, có thể yên tâm không bị người nào nhìn trộm.

Đăng kình thất dạ quỷ, tên như ý nghĩa yêu cầu luyện bảy đêm, thành cũng là bảy đêm này, mà bại cũng là bảy đêm này. Người bình thường muốn luyện tạo rất khó, nhưng với Nhai Nhi bởi vì có Bích Thần tá trợ, hiển nhiên là làm ít nhưng thành công nhiều. Đến giờ cô mới hiểu, vì sao mình lại khác người bình thường. Người khác không nhìn thấu yêu mị cô lại có thể nhìn thấu, người khác tinh luyện không ra tinh phách cô lại có thể dễ dàng hấp thu, hết thảy đều nhờ vào khối Thần Bích này. Càng nghĩ nghĩ, lại càng thấy bi thương, Thần Bích có thể thức thiên địa quỷ thần, nhưng duy nhất không thể thức nhân tâm. Những môn phái giang hồ kia toàn lực cướp đoạt, phụ thân mang theo thê tử đang mang thai, sợ không chu toàn được, đành phải giấu Thần Bích đi. Nếu như lúc ấy chỉ có mình cha, đám ô hợp kia sao là đối thủ của cha được?

Truy kích ngàn dặm, hiệp khách hơn trăm, cô thu thập cảnh ngộ của cha mẹ từng chút một, và hiểu thêm hơn về nỗi đau đớn của xương thịt. Đêm thứ bảy, cô trong căm hận luyện ra đôi kiếm linh, khi hóa hình thành thiếu nam thiếu nữ cúi đầu với cô, cô nghĩ thời điểm sắp tới rồi. Chỉ đợi một thời cơ thích hợp, cô muốn giết sách hết tất cả những kẻ trong Ba Nguyệt Các đã tham gia trận đuổi giết trước đây, đòi lại công bằng cho cha mẹ.

Sau khi xuất quan, Lan Chiến có vẻ như cố ý không dùng đến cô, y muốn giết Tả Minh chủ đài chúng đế Quan Sơn Việt, chỉ tính toán phái Phá Quân và Tham Lang xuất mã.

Đương kim minh chủ phân Tả Hữu minh chủ võ lâm, Tả minh chủ hơi yếu, cũng là nhân vật xếp thứ hai trong Thần Binh phổ. Hai vị hộ pháp căng da đầu tiếp lệnh, trên mặt ít nhiều có vẻ khó xử, yên lặng một lúc lâu Nhai Nhi bỗng cất tiếng:

– Quan Sơn Việt không phải kẻ đầu đường xó chợ, một khi thất thủ, Ba Nguyệt Các nguy cơ ngập đầu. Thuộc hạ chờ lệnh, cùng hai vị hộ pháp đi trước, hoặc là chỉ cần phái một mình thuộc hạ, cũng có thể ạ.

Lời nói này lập tức khiến cho hai vị hộ pháp bất mãn, đều nhăn mày lại, quát lên:

– Nhạc Nhai Nhi, ngươi đừng quá càn rỡ!

Cô chớp chớp mắt, ấm ức lẩm bẩm:

– Người ta chỉ muốn hỗ trợ thôi mà.

Hai vị hộ pháp khịt mũi coi khinh cô giả heo ăn thịt hổ, Lan Chiến lại bật cười, trong giọng nói rất có hương vị dung túng:

– Ngươi mới xuất quan, sức khỏe hồi phục chắc cũng ổn. Lần này cùng Tham Lang, Phá Quân đi trước….Cũng được, nhiều người càng bảo đảm hơn. Nhưng đây là lần cuối cùng phái ngươi xuất chiến đấy, dẫu gì cũng là một cô nương, bao năm nay khiến cho nhiều người thương xót, ta cũng không đành lòng.

Hai vị hộ pháp thầm trao đổi ánh mắt cho nhau, nghĩ lòng thương hoa tiếc ngọc của Các chủ lại phát tác rồi. Nhưng mà duyên cớ trong đó chỉ có Nhai Nhi biết, sau lần này, Lan Chiến sẽ hạ quyết tâm động đao lên đầu cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play