Cái mà Lan Chiến gọi là nhận tổ quy tông, chẳng qua là để bé con quay về họ Nhạc mà thôi. Họ Nhạc trên đời này rất nhiều, ai dám nói bé con
chính là hậu nhân của Trường Uyên Nhạc gia? Nhỡ một ngày nào đó dẫn tới
sự hoài nghi của các môn phái khác, người vô năng sợ trở thành đối tượng đả kích, Ba Nguyệt Các hung có vạn cổ trường đao, sự tồn tại của Nhạc
Nhai càng giúp y hiệu lệnh quần hùng. Đến lúc đó y sẽ leo lên đài chúng
đế, nếm thử mùi vị của võ lâm minh chủ.
Nhưng việc trước mắt cần kíp, là dạy đứa bé này như thế nào. Bé con
lớn lên trong bầy sói, quy luật sống của bầy sói khác với thế giới nhân
gian, nhưng có một điểm giống, chính là phục tùng. Y dẫn bé con vào
Nhược Thủy môn, giao cho Tô Họa:
– Dạy dỗ nhóc con thật tốt, ta muốn nhóc con ngoài như dương liễu,
trong thì sắc bén. Nó không cần có quá dư tình cảm, nhưng phải biết phục tùng.
Tô Họa nghe xong cười lên:
– Làm khó tôi à nha, một cô gái không có tình cảm, nhưng tư thái lại mềm mại à.
Lan Chiến thân mật nhéo má cô ấy:
– Ta biết em có cách mà.
Trong mắt Tô Họa hiện lên tia lạnh lẽo, y xoay người định đi, nàng ta vội vàng kêu “ái” một tiếng, tựa cửa trêu chọc:
– Ngài thường không hay đến chỗ chúng tôi, đứa bé này không phải là con riêng của ngài đấy chứ?
Lan Chiến không trả lời nàng ta, mắt liếc nàng ta một cái, chắp tay đi.
Lúc này Tô Họa mới chuyển tầm mắt lên người đứa bé, cẩn thận quan
sát, quần áo rách bươm, chả khác gì ăn mày. Nhưng ngũ quan thì lại rất
đẹp, nhất là cặp mắt kia sâu như bích đàm. Còn có làn da trắng như
tuyết, đôi môi đầy đặn như cánh hoa, tương lai nếu như được chăm sóc
tốt, phong thái ắt sẽ rất khoáng đạt khí thế.
Nàng ta thấy hứng khởi, gặp phải một hạt giống tốt không dễ dàng.
Nhược Thủy Môn là nơi dịu dàng nhất đồng thời cũng là nơi âm độc nhất
của Ba Nguyệt các, hằng năm các bé gái được đưa vào đây không ít, nhưng
trong môn trừ nàng ta ra thì vĩnh viễn chỉ chừa lại bốn người khác. Bốn
người này là giết hết đồng bạn mới sống sót, là những người cực kỳ xuất
sắc, số người có hạn, việc thay thế không bao giờ ngừng nghỉ, còn sống
thì toàn dựa vào thực lực cả. Đứa bé này là đích thân Lan Chiến đưa tới, lời dặn dò cũng khác biệt, chắc hẳn lai lịch không đơn giản rồi.
Dẫu sao cũng phải nể mặt các chủ, nhìn tóc của đứa bé cứng đơ bết vào nhau, nàng ta khua tay áo:
– Ngươi…bẩn quá cơ.
Tiếng nói vừa dứt, đứa bé kia đã nhe răng gầm gừ giận giữ, nếu không phải rút tay về nhanh, e rằng đã bị nó cắn cho rồi.
Mỹ nhân lòe loẹt diêm dúa thốt nhiên giận giữ, ra tay đánh vào huyệt
thiên trung của bé con. Đứa bé ngã xuống đất, nàng ta mới có thời gian
quan tâm đến sự thô ráp ở đầu ngón tay của nó.
Gảy gảy, vỡ ra bột màu nâu sẫm, là máu ư? Đứa bé nhỏ thế kia, lại
hung hãn thế kia, lại không biết nói chuyện, chả khác gì dã thú cả. Nàng ta cau mày, tắm đi tắm đi, bẩn đến mức chả ra hình người rồi.
Lần tắm này, mất ba thùng nước mới hoàn toàn sạch sẽ. Người hầu gái
bận rộn, cho bé con mặc đồ mới, tóc được vén lên. Tô Họa khoanh tay
trước ngực đứng xem, bởi vì một đòn công kích lúc trước nên bé con không đề được sức lực gì nữa, tuy không dùng được chân tay nhưng ánh mắt lại
đằng đằng sát khí, nàng ta lại chẳng để trong lòng, chỉ cảm thấy cái xác này đủ tiêu chuẩn để vào Nhược Thủy Môn, nhưng phần dũng mãnh kia cũng
khiến người ta nhức đầu.
Sự thật chứng mình quả thật như vậy, hơi có năng lực hành động là
không khách khí dùng miệng, cắn cho tỳ nữ của nàng ta đang buộc váy túa
cả máu thịt.
Nàng ta vốn chẳng có mấy sự kiên nhẫn, lập tức cảm thấy chẳng có ý nghĩa nữa, dặn dò:
– Nhốt nó vào ám thất, dạy nó tuân quy củ trước.
Vậy là Nhạc Nhai bị kéo vào trong một cánh cửa đá, nhốt vào trong căn phòng đá lạnh như băng.
Ám thất là nơi tối tăm, đưa tay cũng không thấy năm ngón, nhưng trên
đỉnh có một lỗ thủng nho nhỏ, khi mặt trời lên, một luồng sáng nhỏ từ lỗ thủng đó bắn vào, chiếu ánh sáng cực mảnh cực nhỏ vào ám thất.
Bởi vậy suốt đêm, vừa lạnh vừa cô độc, bé con nghẹn ngào khóc, thanh
âm tràn ngập mùi vị thê lương hoảng hốt, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà
cuộn tròn dưới chùm sáng kia, trong giấc ngủ mơ gặp được sói mẹ, đứng ở
bên ngoài bìa rừng, nhưng bất luận bé con có chạy thế nào cũng không
đuổi kịp sói mẹ, cuối cùng kiệt sức, tứ chi co quắp, nước mắt tuôn rơi
đầy mặt.
….
Tô Họa sau đó trở thành sư phụ của bé con, nói thì là sư phụ, nhưng
bảo là người quản lý thì đúng hơn. Thân thủ, chiến thuật, và trù mưu của bé con đều do cao thủ đứng đầu Ba Nguyệt Các truyền thụ, thậm chí lúc
Lan Chiến tâm tình tốt cũng sẽ dạy bé con bí quyết chế địch.
Bé con rất thông minh, là trời sinh tập võ, điểm này có thể ỷ lại căn cốt của võ học thế gia, cộng thêm lực lượng không thể nói được trong cơ thể. Năm mười ba tuổi, bé con đối chiến với Tứ Tinh Túc Nhược Thủy môn, Tất Nguyệt Ô, Tâm Nguyệt Hồ, Nguy Nguyệt Yến, Trương Nguyệt Lộc lúc ấy
có đủ, chỉ có giết được một trong đó, bé con mới có thể được ở lại Nhược Thủy Môn. Cuối cùng trận chém giết đó, bé con một trận thành danh, Tất
Nguyệt Ô đứng đầu trong Tứ tinh đã chết dưới kiếm của bé con, còn bé con dễ dàng trở thành người đứng đầu Tứ tinh Nhược Thủy Môn.
Luận võ chiến, không ai làm gì được bé con, để cho cô bé gặp khó là
Tô Họa yêu cầu không đánh mà thắng. Ba Nguyệt Các luôn luôn làm việc cho người giang hồ, chỉ cần ra tiền đủ nhiều là có thể thỏa mãn tất cả yêu
cầu của người ủy thác. Có lúc dùng võ lực đơn thuần không giải quyết
được vụ mua bán, thì càng vận dụng Nhược Thủy Môn. Trên đời này nguy
hiểm nhất chính là mỹ nhân rắn rết, nàng ta trăm phương ngàn kế tiếp cận ngươi, yếu đuối là sự yểm hộ tốt nhất. Một khi ngươi hơi thiếu phòng bị một chút thôi, ngay sau đó đao của nàng ta sẽ cắt đứt yết hầu của
ngươi.
Tô Họa làm môn chủ, lời nói và việc làm đều hết sức mẫu mực tận
trách. Trước tết Thượng Tị nhận một nhiệm vụ, đó là ám sát Phó giáo chủ
Ngũ Dương. Địa vị của Ngũ Dương trên giang hồ cực cao, Phó bang chủ dũng mãnh thiện chiến, một đôi thiết tí đồng hoàn được xếp vào hạng thứ tám
trong Thần binh phổ của Lang hoàn động thiên.
Người như vậy, đối chiến một cách quang minh chính đại là không dễ,
ông ta không mê rượu, không háo sắc, tật xấu duy nhất là thích đánh bài. Ba Nguyệt Các đáng sợ ở chỗ là am hiểu cách khai thác điểm yếu của kẻ
địch, hơn nữa còn từ miệng vết thương mà khoét vào, bào mòn xương cốt
đến ba thước. Mục tiêu lần này khó giải quyết, nên Tô Họa đích thân ra
trận. Trận chiến này không đơn thuần chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, mà
là còn để làm mẫu cho Nhai Nhi. Nhai Nhi mấy lần trước xuất chiến đều
dùng vũ lực để thắng, về vận dụng tiền vốn của nữ nhân như nào, bé con
thật sự không biết chút nào.
– Ngươi có biết vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân là gì không? Là thân
thể. Có người không háo sắc, thật ra là vì người đó chưa gặp phải người
hợp vị mà thôi. Đàn ông trên đời này chỉ có vài loại, anh hùng giành
thiên hạ sẽ không bài xích mỹ nhân hầu kiếm, kẻ kiến tạo ao rượu rừng
thịt luôn luôn tốn tâm tư tìm kiếm một vài tuyệt sắc để tô điểm cho bối
cảnh, họ đều không thiếu phụ nữ được. Mà ngươi phải làm, là gãi đúng chỗ ngứa. Nữ nhân hành sự thường dễ dàng hơn nam nhân, tới thời điểm mấu
chốt, có thể hóa thành thanh chủy thủ sắc bén hơn cả nam nhân, cho nên
Nhược Thủy môn chúng ta từ lúc lập nên đến nay vẫn luôn là phụ tá đắc
lực nhất cho các chủ.
Nhai Nhi nhướng mắt lên,
– Các chủ là loại nam nhân nào? Ông ta thích kiểu nữ nhân nào ạ?
– Y ấy à, y là kẻ có dã tâm, thích nữ nhân lại không yêu nữ nhân.
Tô Họa dạy nàng nhảy múa dưới tán cây hoa lê, cánh tay trắng như
tuyết và eo thon mềm mại lộ ra ngoài, uốn éo như linh xà, vừa múa vừa
nói:
– Có một số nam nhân ngươi có thể tiếp cận, nhưng không thể bước vào
tim của hắn được, nhưng với chúng ta mà nói, như vậy là đủ rồi. Trong
vòng ba thước là thiên hạ của chúng ta, càng tiến vào gần phần thắng
càng lớn. Ngươi phải nhớ kỹ, lúc tiếp cận nam nhân, không thể một lòng
chỉ nghĩ làm cách nào giết hắn, ngươi phải học cách được hưởng thụ, hắn
sung sướng, ngươi cũng sung sướng. Chỉ có sát cơ nảy lên bất ngờ mới có
thể làm kẻ khác khó lòng phòng bị, trước khi giết hắn, ngươi thậm chí
hãy làm cho mình yêu hắn….Ta dạy ngươi như vậy là vi phạm mệnh lệnh của
các chủ rồi, nhưng mặc kệ, nếu y chỉ muốn rèn ngươi thành thanh đao sắc
bén, thì lúc trước nên đưa ngươi vào Sinh Tử môn.
Buổi tối cùng ngày, Tô Họa biến thành nhà cái của quán Lục Bác Ô Tào.
Giang hồ nhi nữ cũng không câu nệ tiểu tiết như thế. Trên chiếu bạc
nhiệt tình như lửa, đúng như câu “hầu kiếm mỹ nhân luận” mà nàng ta nói, bất luận nam nhân có gần nữ sắc hay không, lúc này đều sẽ si mê đôi tay đang lắc xúc xắc kia.
Tô Họa rất đẹp, đẹp từ trong xương cốt chứ không phải vẻ bề ngoài.
Nàng ta có thể che lại gương mặt, chỉ dựa vào đôi cánh tay ngọc nâng lên đã thu hút vô số ánh mắt đàn ông. Phong tình đương nhiên càng lộ càng
tốt, Nhai Nhi dịch dung trà trộn trong đám đông, quan sát chị ta một
chân đạp trên bàn, nửa bộ ngực sữa và vùng đùi lộ ra, trở thành cảnh thu hút nhất cho người khác. Tay định mua vừa rời, tiếng hét to nổi lên bốn phía. Phó Bang chủ Ngũ Dương ngồi dưới tà váy của Tô Họa, làn váy phất
phơ lúc nào cũng chọc vào mắt ông ta, trên đầu ông ta điểm trắng, giờ
phút này càng quan trọng hơn so với tính mạng. Ông ta hai mắt đỏ ngầu,
răng cắn chặt, cắn đến cơ bắp ở cằm bạnh ra nhô lên. Mười lần đánh bạc
thì chín lần thua, nhưng hôm nay vận có vẻ đang lên, liên tiếp thắng bốn trận rồi. Vị phó bang chủ kia vô cùng đắc ý, cười như chuông lớn, đợi
ván bài tan, bắt lấy nhà cái chia bài, nhét xúc xắc vừa mới ngầm nhận
được vào tay chị ta.
Ngửi ngửi đóa hoa sơn trà trên mái tóc nàng ta, khóe miệng nhướng lên luôn tỏ dáng vẻ trào phúng giờ phút này cũng nhướng lên:
– Đa tạ mỹ nhân tương trợ.
Tô Họa không nói gì, sóng mắt long lanh đảo qua mặt ông ta, rồi lại
quay vào chiếu bạc khác. Chiêu từ chối rõ ràng này không phải là vô
dụng, chờ đến lúc canh tư khi tan cuộc, Tô Họa ra khỏi quán Lục Bác Ô
Tào, vị Phó bang chủ kia còn chờ nàng ta ở đầu phố, sau đó rất bình thản đi vào trướng uyên ương của Tô Họa.
Tô Họa nói, đàn ông chỉ vào những lúc lên tiên thì mới có thể buông
bỏ binh khí mất cảnh giác. Nếu ngươi nắm chắc trước khi hắn cởi áo ngươi ra mà làm thịt hắn được, vậy thì nhanh chóng quyết định tránh bị thua
thiệt. Nếu không nắm chắc thì đành để “hắn sung sướng, ngươi cũng sung
sướng” thôi. Sau đó thì chọn thời cơ ra tay bất ngờ.
Dựa vào thân thủ của Tô Họa, một khi đã tiếp cận được người ta thì
không vòng vo, nhưng nàng ta nhẫn nhịn để mặc vị Phó bang chủ kia khinh
bạc mình, động tác thả chậm, dường như biểu diễn để cho người ta xem.
Nhạc Nhai Nhi mười sáu tuổi dốt đặc cán mai về chuyện hoan ái nam nữ. Sự dạy dỗ của Tô Họa ban đầu làm cô không hiểu, tận đến khi cô từ trên
giới chỉ kéo ra Thiên Tàm Ti, một trận giết chóc máu tanh chân chính kéo toạc màn che, cô mới nhấm nháp hiểu rõ được huyền diệu trong đó.
– Lúc y chạm vào người, sư phụ không thấy ghê tởm ạ?
Tô Họa cười cười,
– Quen rồi.
– Tôi vĩnh viễn sẽ không vì nhiệm vụ mà bán thân đâu.
Cô bé quật cường, đối mặt với tương lai không rõ biến số mà kiên quyết như thế.
Tô Họa ờ một tiếng, biết bé con coi khinh cách làm của mình, chỉ cười lạnh lùng nói:
– Đó là bởi vì ngươi chưa gặp phải người thật sự muốn giết, nhưng lại không muốn giết. Chờ đến ngày đó, ngươi tự sẽ hiểu rõ lời hôm nay ta
nói. Không tin chúng ta cùng chờ xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT