Đã ngủ với thần tiên rồi, trong khi đó cô vào Lưu Ly cũng cũng chỉ có mười ngày mà thôi.
Đừng bao giờ đánh giá thấp quyết tâm của sát thủ, họ thường để đạt
được mục đích thì bất chấp hậu quả. Nhất là nữ nhân, đối với những người đã từng được Nhược Thủy môn huấn luyện thì trinh tiết đối với họ mà nói chỉ là một công cụ có tác dụng phụ trợ khi cần dùng đến mà thôi…Nhưng
anh ta vẫn cho là cô không giống, giết các chủ tiền nhiệm rồi thay thế,
ít nhất sẽ không cần tiếp tục phải bán linh hồn nữa, kết quả là quan
niệm và tư tưởng kia vẫn tồn tại sâu trong linh hồn cô.
Tung Ngôn cảm thấy vô cùng thất vọng, không bởi vì cô mất đi trinh
tiết, mà là hận cô trao đổi quá dễ dàng. Còn cả vị Tử Phủ quân kia nữa,
không nhập cõi trần, lại yêu thích nữ nhân cõi trần, khinh địch mà ngã
khỏi thần đàn như thế, rốt cuộc nên nói Nhai Nhi thủ đoạn cao hay là nói Tử Phủ quân kia uổng là tiên sư nhưng thực tế lại là tu không đủ lục
căn không sạch đây?
Trong lòng anh ta nghẹn uất, chạy như điên trong không trung, cộng
thêm không gian hẹp, ép người ta đến nghẹt thở. Anh ta mấy lần quay lại
muốn trò chuyện với cô, nhưng nhìn thoáng qua mép váy cô thì tất cả lời
muốn nói lại nuốt vào. Không thể nào nói được, chỉ thấy lòng quặn đau.
Bao đau khổ phải chịu đựng trước kia còn chưa đủ hay sao, mà còn tiếp
tục đưa thân lên đầu ngọn gió chứ?
Nhai Nhi biết rõ trong lòng anh ta không vui, con cá lớn này tư tưởng quá cổ hủ, đại khái cảm thấy mình đã giải thích rồi, như là có lỗi với
sinh linh thiên hạ vậy.
Thoạt đầu cô cũng thấy lúng túng, lần đầu của nữ nhân, ngay cả Tô Họa tính cách phóng khoáng cũng canh cánh trong lòng rất nhiều năm. Thân
trong hoàn cảnh, sẽ không ngừng khiến cô tự xét tự trách, nhưng rời khỏi Bồng Sơn, Lưu Ly Cung cách tầm mắt cô càng ngày càng xa, Nhiếp An Lan
cũng càng ngày càng xa, cô ngược lại càng như đã buông bỏ được mọi thứ
rồi.
Dù sao kiếp này cũng không gặp lại, từng có hay chưa từng có cũng
khác gì nhau đâu. Thí dụ như một cây chày ngọc, một chuỗi miễn linh, ai
sẽ so đo với những vật này? Tử Phủ quân đối với cô…có lẽ là như thế! Cho nên Tung Ngôn cứ ấp a ấp úng, làm cô thấy cậu thiếu niên này quá là
nghĩ nhiều rồi,
– Cậu muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.
Anh ta trầm ngâm một lúc mới nói:
– Đáng giá không?
Có đáng giá hay không phải xem kết quả như nào đã. Cô vuốt ve bản đồ bên cạnh, dựa vào vây xe nói khẽ:
– Tôi trộm bản đồ vảy cá Tứ Hải đi, giờ đồ ở trong tay tôi, tất cả
đều đáng giá. Tôi hiểu ý của cậu, là không muốn thấy tôi như này, nhưng
cậu không thể không thừa nhận, đây là biện pháp hữu hiệu nhất đúng nhanh nhất đúng không. Tôi không thích Bồng Sơn, chỗ đó chẳng có không khí
náo nhiệt gì cả, rất chán. Hoàn thành mục tiêu nhanh chóng rồi trở về,
có gì không tốt?
– Nhưng Tử Phủ quân…
Tung Ngôn đỏ mặt lên, không muốn nghĩ nữa nhưng lại không nhẫn nhịn được, lúng túng nói:
– Cô phá hỏng đạo thể của người ta, sợ là người ta sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhai Nhi sửng sốt:
– Tôi trộm đồ của ngài ấy, ngài ấy không bỏ qua cho tôi là đúng,
nhưng đạo thể thì…tôi chẳng sơ múi gì được từ chỗ ngài ấy, có gì mà bỏ
qua hay không bỏ qua chứ?
Tung Ngôn thấy cô cãi cùn thì chỉ thở dài,
– Ngài ấy dù là tiên, nhưng cô vẫn bị thiệt mà.
Câu bị thiệt này, dùng trên hạng người như cô có vẻ không hợp lý lắm. Cô biết rõ anh ta không tán thành, thậm chí còn khinh thường với cách
làm của cô, nhưng thế thì sao, cô từ trước tới giờ nào có phải là người
băng thanh ngọc khiết gì cho cam.
– Hạng người xuất thân như tôi chẳng phải tiểu thư nhà cao quý, nào
có tư cách gì, nên không coi trọng trinh tiết như vậy. Chỉ cần đạt được
mục đích, thì đừng nói là tiên, dù đối phương là quỷ, là ma thì cũng thế mà thôi. Cả đời một người cũng phải có một lần, có mở đầu rồi, sau này
chẳng phải cố kỵ gì nữa.
Câu nói này có lẽ khiến anh ta giận giữ, nhìn từ sau lưng thấy hai
vai anh ta phập phồng lên xuống. Nhai Nhi cười gượng, anh ta không biết
có câu là ra vẻ phóng khoáng, nhìn anh ta đơn thuần đến buồn cười, lập
tức muốn trêu chọc anh ta. Bởi vậy từ phía sau ôm lấy anh ta, đặt cằm
lên vai anh ta, đổi thanh âm, dán lỗ tai anh ta, nói:
– Cậu không cần tức giận làm gì, nếu muốn tôi trả ơn cứu mạng, cũng
có thể hẹn sau hoàng hôn. Tiếc là cậu còn nhỏ, làm chuyện này sớm quá
không tốt. Chờ cậu lớn lên rồi, thì tìm tôi, được không?
Kết quả là câu nói này triệt để chọc giận tới anh ta, anh ta hất tay cô ra thật mạnh, bực tức nói:
– Cô lại tính cái gì thế? Lẽ nào tính vỏ đã mẻ lại sứt à?
Nhai Nhi bị mắng thì ngây cả người, dù sao thì Tung Ngôn chưa bao giờ giận như vậy. Cô ý thức được mình có lẽ đã nói hơi quá, lúng túng muốn
xin lỗi, lại thấy ngại mở miệng, cứ do dự mãi, bầu không khí trở nên khó xử.
Cả chặng không ai nói chuyện, khi đến Doanh Châu nghỉ trọ, thoáng
nghe nói phía Đông Hải có hiện tượng kỳ lạ, cũng không nói một câu thu
dọn hành lý, nói đi là đi luôn.
Nhai Nhi bình thường thích náo nhiệt, anh ta thì như cái hũ nút, cô
vốn còn muốn cậy miệng anh ta để trò chuyện, nhưng càng về sau thì cũng
bắt đầu nổi giận. Cuộc đời của cô, tốt hay không tốt đều do cô tự chịu
trách nhiệm, nào đến lượt người khác quan tâm tới? Thứ tình cảm này, số
lượng vừa phải thì là một sự hỗ trợ dựa dẫm, nhưng khi quá lượng thì lại biến thành gánh nặng. Cô cuối cùng tự thuyết phục bản thân, nói với
lòng mình trên chuyện này là cô chiếm lời lớn rồi, thiệt hại là vị thần
tiên kia. Nhưng Tung Ngôn nói thần tiên thì cũng là nam nhân, nghiệt căn của nam nhân đều giống nhau, cô không phải vì yêu đã giao bản thân mình ra, chính là tự đắm mình vào trong trụy lạc rồi.
Mặc kệ vậy, rơi vào trụy lạc thì cứ kệ đi. Trở lại Vương Xá Châu rồi
nhiều người nhiều việc nên phân tán sự chú ý của cô, cô chẳng quan tâm
tới cảm thụ của anh ta, nhưng mỗi một khoảng lặng, tại nơi nghỉ chân
không có ai, thì vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh ta, đầy u buồn và hận đời phóng về phía cô.
Chỉ là đối với sự trở về của cô, những thủ hạ vốn đã chuẩn bị tốt cho việc trong vòng ba năm năm cô sẽ không về thì vô cùng phấn khởi. Yêu
Quái lại bám dính lấy cô, dựa vào người cô, đôi mắt đào không kiêng nể
gì cả phóng ra đủ vẻ phong tình lẳng lơ,
– Lâu chủ quả nhiên thần công cái thế, có thể khiến ngài đích thân ra mặt nhất định là việc lớn. Mà không ngờ chỉ bốn tháng đã làm xong rồi.
Thuộc hạ vốn tưởng rằng muốn gặp ngài thì phải đợi đến đầu xuân sang năm cơ.
Cô mỉm cười bưng chén rượu lên nhấp một ngụm:
– Phiêu bạt bên ngoài sao bằng vui vẻ ở trong nhà được. Mấy tháng qua cuộc sống của ta chẳng dễ chịu gì cả, không ngày nào là không muốn về.
Giờ thì tốt rồi, được thấy cảnh trí của Vương Xá Châu, bao mệt mỏi đều
tiêu tan. Dạo này trong lầu vẫn bình yên chứ? Có xảy ra chuyện lạ gì
không?
Tô Họa phe phẩy quạt tròn nói không có,
– Có mỗi tháng trước trong thành xuất hiện một đội lạc đà của Khang
Cư quốc, dẫn theo nhiều người diễn xiếc ảo thuật. Trong đó có mấy cô
nương trẻ tuổi, tổ chức nhảy Hồ đằng, cũng đóng giả thành Quan Âm, thu
nhận không ít tín đồ. Bốn hôm trước trong đoàn đội này có một người bị
chết, nghe nói là con gái của thủ lĩnh đội lạc đà này, tình trạng chết
rất kỳ lạ, chỉ còn lại đầu, thi thể mất tích. Thủ lĩnh đội lạc đà báo
quan phủ, cũng dùng tiền mời tất cả đạo nhân mã giang hồ truy bắt hung
thủ. Nhưng tiếc là không có bất kỳ tiến triển gì. Ngày hôm qua thì tới
đây, cầu Ba Nguyệt Lâu ra tay giúp đỡ. Ta thấy tiền thù lao rất hậu nên
đã nhận lời, đã phái Minh Vương đi ra ngoài điều tra rồi.
Nhai Nhi gật đầu. Ba Nguyệt Các trước kia đều nhận những vụ buôn bán
sinh tử kiểu này, tiền thuê khá xa xỉ. Nay không còn làm những việc này
nữa, nhưng những lúc trên giang hồ gặp chuyện khó giải quyết thì Ba
Nguyệt Lâu vẫn ra tay trợ giúp.
– Tôi vừa về, những việc này tạm thời không hỏi đến, mong Môn chủ tiếp tục chủ trì.
Cô nhìn vũ nữ Ba Tư đang đá chân sóng lên cao, thân hình xoay tròn như con quay trên bệ đài phía xa, nhắm mắt lại,
– Trên giang hồ, các đại môn phái có gì khác thường không?
Tốc độ phe phẩy chiếc quạt của Tô Họa dần chậm lại, trù trừ một lúc, mới cẩn thận nói:
– Trên giang hồ lại nổi lên tin đồn về tung tích của Mâu Ni Thần
Bích, nghe nói Thần Bích xuất hiện tại Yên Vũ Châu. Yên Vũ Châu là quê
nhà mẹ đẻ của Nhạc thiếu chủ phu nhân. Bất kể tin tức này là thật hay
giả, thì Vạn Hộ Hầu phủ chỉ sợ cũng sẽ gặp phải đả kích như Trường Uyên
Nhạc gia năm xưa.
Vạn Hộ Hầu phủ…Nhai Nhi khẽ nhíu mày, cái tên này cô từng nghe nhắc
tới, nhà ngoại xa xôi, tựa như tính mạng ở một nơi khác. Năm đó cha mẹ
cô gặp phải tai họa bất ngờ, cũng bởi vì mẫu thân của cô đến Yên Vũ Châu phụ tang, trên đường quay về thành Thương Ngô thì bị toàn bộ võ lâm
đuổi giết. Vạn Hộ Hầu phủ giờ do em trai mẫu thân cô quản lý, một vòng
cướp đoạt Mâu Ni thần Bích lại nổi lên, vô cùng đột ngột, không có cơ
sở, đầu mâu chĩa thẳng vào Yên Vũ Châu, hai đạo chính tà ào ào xông lên, giang hồ lại không yên ổn rồi.
Tung Ngôn đầy lo lắng nhìn Nhai Nhi, Yêu Quái không rõ tình huống trêu ghẹo:
– Nghe nói bảo tàng của Nhạc gia con số vô cùng kinh người, Lâu chủ à, chúng ta có nên góp náo nhiệt không…
Còn chưa nói hết thì đã bị Tung Ngôn nghiêm nghị cắt lời,
– Hoa Kiều Mộc, trong mắt chỉ có Khổng Phương huynh, người và ác quỷ
có gì khác biệt? Nhiều anh hùng hiệp khách dốc sức tham gia, ra sức cướp đoạt không có chút phong độ nào rồi, ngươi chắc là cuộc sống thấy nhàm
chán quá rồi à. Ba Nguyệt Lâu trước kia làm nhiều việc xấu, nhưng giờ đã quay về con đường chính đạo, ngươi lại ở đây nói năng lung tung, khích
động Lâu chủ làm bạn với sài lang, rốt cuộc là có mục đích gì hả?
Yêu Quái bị anh ta giận giữ mắng mỏ đến choáng váng cả đầu óc, thù
mới hận cũ dâng trào, lập tức nhảy dựng lên, rút kiếm ra muốn đấu một
trận. Nhai Nhi biết ý của Tung Ngôn, anh ta sợ cô nhất thời xúc động nhớ tới cốt nhục tình thân, chạy tới ra mặt cho Vạn Hộ Hầu phủ. Thực ra anh ta quá lo lắng, cô hiểu tốt xấu trong đó, làm sao có thể làm ra loại
chuyện ngu xuẩn như vậy cho được.
Cô khoát tay áo,
– Tung Ngôn là muốn tốt cho mọi người thôi. Võ lâm chính đạo thái
bình đều là giả tạo, Ba Nguyệt lâu tham dự vào, tương lai toàn bộ tiếng
xấu sẽ bị đổ hết lên chúng ta. Không ăn được thịt dê ngược lại còn tự
mang phiền toái đến cho mình, không đáng.
Yêu Quái vội ngoan ngoãn thu kiếm lại trong cái nhìn chăm chú của cô, lúc này Nhai Nhi mới mỉm cười, đưa tay lên che miệng ngáp,
– Muộn rồi, nên đi ngủ thôi…
Cô đứng lên ra khỏi Quan Chỉ đường, những người còn lại thì ngây ra nhìn đồng hồ nước, còn chưa tới giờ Hợi mà.
Thực ra cũng không phải đi ngủ sớm, chỉ muốn đi dạo một mình một lúc. Bên ngoài thời tiết mát mẻ, đứng trên lộ đài bên ngoài lâu ngắm nhìn
cảnh đêm, Vương Xá Châu vẫn như thường ngày, hoa đăng mười dặm từ trên
đỉnh đầu kéo dài qua, gần như che kín cả bầu trời. Sao trên trời sao lại tranh phát sáng với ánh đèn hoa đăng thế? Đứng ở nơi này, nhà bình
thường đèn không cần thắp, đẩy cửa sổ ra, trước mắt đã sáng rực rỡ rồi.
Đổ người về phía trước, hai tay đặt lên lan can, cô nhìn về phương xa, lẩm bẩm một mình:
– Thần Bích không thể nào xuất hiện ở Yên Vũ Châu được. Tin tức này
chẳng qua là để dẫn dụ đứa coi côi Nhạc gia mất tích năm xưa xuất hiện
mà thôi. Nghĩ đến phản ứng của thành Thương ngô và Vạn Hộ Hầu phủ khi
cha mẹ gặp chuyện không may, mình cần gì phải quan tâm sống chết của họ
chứ.
Gió đêm rít gào, người đứng phía sau cô lên tiếng:
– Cô hận họ phải không?
Nhai Nhi bật cười tự giễu:
– Nhạc Hải Triều và sáu vị trưởng lão tốt nhất đừng rơi vào trong tay tôi, bằng không tôi sẽ bắt họ muốn chết cũng không được muốn sống cũng
không xong. Còn Vạn Hộ Hầu phủ, sau khi lão Hầu gia chết đi, gia chủ mới chỉ biết bo bo giữ mình vứt bỏ mẫu thân tôi không quan tâm. Họ sống an
ổn hơn hai mươi năm, giờ phong thủy luân chuyển, để họ nếm thử loại mùi
vị này mới là thiên đạo.
– Cô sẽ không đi Yên Vũ Châu chứ?
Nhai Nhi nói,
– Tôi sẽ không bị lừa đâu.
– Vậy thì tốt. – Anh ta thở dài, – Giờ cô có bản đồ vảy cá rồi, cũng bình an trở về Vương Xá Châu rồi, tôi cũng nên trở về thôi.
Trong bóng đêm thiếu niên áo trắng bình thản nhìn cô, mỉm cười,
– Tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm mẫu thân, nếu bà có chết rồi, tôi cũng
phải tìm được thi cốt của bà, cũng giống như cô lúc trước tìm cha mẹ
vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT