Đứa con trai là anh đây có vẻ như chẳng bao giờ được yêu mến cả. Từ nhỏ thì bị ném vào Thi Lâm, cứ cách mười năm tám năm mới đến thăm anh một lần. Giờ có cháu nội rồi thì càng không coi trọng cậu con trai, rõ ràng có thể mang anh theo được, thế mà lại nói phải đợi “ngơời kia” tới đón nữa cơ, lẽ nào anh không phải là con trai của bà?

Tử Phủ quân đứng như chôn chân tại chỗ, vẫn không thể hiểu nổi tình cảnh thê thảm của mình tại sao lại thế, cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình làm sao mà lớn lên được. Trong mắt chúng tiên, Tử Phủ quân hơn vạn năm tuổi ở trước mặt mẫu thân mình thì vẫn mãi là đứa trẻ, Phật Mẫu mang cô con dâu mà bà rất mực quan tâm đi, còn cậu con trai gây họa thì lại phủi tay bỏ mặc, để cho người cha y như oan gia đối đầu đến đón.

Cha mẹ bất hòa, người khổ nhất mãi là con trẻ, ngay cả Thiên Đế cũng thấy anh đáng thương, để lại số nợ rối tinh rối mù vẫn không giải quyết được gì:

– Hay là, Phủ quân về Bồng Sơn trước đi.

Tử Phủ quân đứng yên cúi đầu:

– Giờ Thiên quân đã hiểu vì sao ta nhất định phải bảo vệ Nhạc Nhai Nhi chưa, chính là muốn con trai mình có một gia đình hooàn chỉnh đấy.

Thiên đế gật đầu đồng tình, ân oán giữa Trinh Hoàng Đại Đế và Toàn Cơ Phật Mẫu đã ồn ào rắc rối mấy vạn năm rồi, nguyên nhân trong đó cơ bản là Phật Mẫu băng thanh ngọc khiết không chấp nhận nổi mình lại có con trai với vị đế quân hư hỏng. Bất kể là ai bị uất ức cũng sẽ hận đối phương, tuy Đại Đế cũng mơ hồ, như con thì đã sinh ra rồi, dầu gì cũng không thể trốn trách nhiệm được.

Phật Mẫu đã dẫn một người đi rồi, thế người còn lại thì sao đây? Trinh Hoàng Đại Đế đã ẩn lui mấy vạn năm không rõ tung tích, ông tự tìm cho mình một nơi thánh địa dưỡng lão vừa thanh tịnh lại vừa không mất phong cách, đương nhiên đối với vị chân tể sinh mệnh vô cùng vô tận mà nói thì dưỡng lão nói tới còn quá sớm, nhưng nhân gia thích cuộc sống đó, không một ai dám có nửa câu khuyên can. Ông ta có thể tới dẫn con trai đi không, rất khó nói, có lẽ là không đi. Dẫu sao thì ông ta rất hiếm khi quan tâm hỏi han tới Tử Phủ quân, thậm chí đôi khi còn làm Thiên đế nảy sinh nghi ngờ, về phương diện xử lý Tử phủ quân, mình luôn cố kỵ này cố kỵ kia, có phải là quá buồn lo vô cớ hay không?

Cứ đợi không phải cách hay, giờ mọi việc đã định, Thiên đế cũng không còn hứng thú gì nữa, định giải tán chúng tiên, mình thì trở về bàn bạc lại với Đại Cấm, đúng lúc này, bên ngoài có động tĩnh giải kiếm của chúng thiên vương, còn có tiếng hô như chuông lớn:

– Bái kiến Đế quân.

Ngay sau đó có người tới cửa, mang theo đơn đao, không hề mang theo vị tiên quan nào, vừa vào điện đã hỏi luôn:

– Bổn quân đến muộn rồi à?

Thiên Đế ngoái lại xem, người tới mặc tố y đội kim quan, phong thái lỗi lạc. Ông ta mặt mày cực giống Tử Phủ quân, tiên nhân trường sinh bất tử, bởi vậy cha con nhìn nhau tuổi tác cũng không cách xa mấy. Nhưng Đại Đế vì bản thân làm cha, cố ý nuôi hai bộ râu, ấy thế mà không những không hề già đi, mà càng toát lên khí độ núi cao vững chãi.

Thiên Đế kinh hoàng, vội dẫn chúng tiên lạy dài nghênh đón. Đại Đế nghiêm mặt nói miễn lễ, sau đó nhìn sang con trai:

– Người đâu rồi? Đã hành hình rồi à?

Tử Phủ quân thở dài, cha anh chẳng đáng tin cậy dựa vào một chút nào cả, đúng là vạn năm chẳng thay đổi. Loại chuyện như cứu mạng này vẫn là Phật Mẫu đáng tin cậy hơn, nếu trông chờ vào mỗi ông ấy, thì người ta đã chết 800 hồi rồi.

Anh lồng tay vào ống tay áo, nói:

– Được Phật mẫu mang đi rồi ạ.

Đại Đế không hiểu:

– Thế sao con vẫn còn ở đây?

Vì sao ư…Nhắc đến là thấy đau nhức nhối lòng,

– Phật mẫu không cần con, bảo con ở lại chờ đế quân tới đón.

– Cái bà già này!

Đại Đế suýt nổi cơn tam bành, sực nhớ chúng tiên đang nhìn chăm chú, chút thất thố của mình sẽ rơi vào trong mắt chúng tiên cứng nhắc này, đều sẽ bị ghi chép lại vô cùng đặc sắc rồi tam sao thất bản, liền hậm hực sờ sờ mũi, nói với Thiên Đế:

– Khuyển tử không hiểu chuyện, phạm phải sai lầm lớn, khiến cho Thiên quân phiền lòng. Bổn quân thay nó xin lỗi Thiên quân. Có gì trừng phạt, mong Thiên quân cứ việc xử trí, nó tuổi trẻ thể tráng, đáng phải chịu khổ.

Có một người cha như này, thật sự làm ngươi muốn khóc cũng không khóc được. Người khác đều muốn hòa giải cho qua, ông ấy thì ngược lại, khẳng khái thẳng thắn, không sợ con mình phải chịu khổ, chỉ cần không chết là được.

Nhưng đây chỉ là vài lời khách sáo nói cho có của Đại Đế mà thôi, bất cứ ai cũng không dám nhận. Nếu cho phạt, thì sẽ không đường xá xa xôi từ Đẳng Trì Thiên chạy tới Cửu Trọng thiên rồi.

Thiên Đế cười mà mặt như mếu, chắp tay nói:

– Lẽ ra sự việc rất lớn, không trừng phạt đích xác không thể công đạo với bát phương, nhưng Phật mẫu tới đã một lần nữa nhốt đánh Cô Sơn và thành trì vào dưới đáy nước, mọi thứ đã khôi phục như ban đầu, cũng không cần phải truy cứu nữa.

Đại Đế chậm rãi gật đầu,

– Vậy thế là không phạt nữa hở?

Thiên Đế nói phải,

– Không phạt nữa.

Đại Đế rất hài lòng, nhưng vì nể mặt mũi của Thiên Đế mà vẫn răn dạy con trai:

– Còn không mau cảm ơn Thiên Quân khoan hồng độ lượng đi.

Đúng là cha mẹ trong thiên hạ đều giống nhau, làm bộ đánh mắng con trai gây họa, nhưng làm người đứng xem trong lòng hiểu rõ đó chỉ là làm màu một chút thôi. Tử Phủ quân vạn tuổi ở trước mặt cha mẹ không có uy nghi gì cả, ngoan ngoãn nghe theo lời cha, chắp tay với Thiên quân:

– Tội thần đường đột, mong Thiên Quân thứ tội.

Thiên Đế dĩ nhiên là mượn sườn núi để xuống lừa, vỗ vai anh nói:

– Phương Trượng Châu và Lang Hoàn còn cần dựa vào Phủ quân, chỉ mong biến cố lần này không làm cho ta ngươi tâm sinh hiềm khích.

Tử Phủ quân nói:

– Đương nhiên rồi, kết đã được giải, An Lan sao dám là kẻ địch với chính đạo được.

Lại cười, xoay người theo Đại Đế đi ra khỏi Thiên cung.

Đúng là con ông cháu cha có chỗ dựa lớn, sự việc lập tức hóa nguy thành an. Nếu không có hai vị Đại Phật này, anh vì bảo vệ Nhai Nhi, nhất định sẽ nhập ma.

Đại Đế ngoảnh sang nhìn anh, nét mặt cau có:

– Nhìn cái dáng vẻ của con đi, thảo nào mẹ con không cần con.

Tử Phủ quân buồn bực:

– Con làm sao?

Đại Đế nói:

– Con còn mặt mũi mà hỏi làm sao à, thế ấn đọa tiên trên trán kia là làm sao? Chẳng phải tiên cũng không phải yêu, chẳng phải tăng cũng không phải đạo, tại sao lúc trước cha và mẹ lại sinh ra con được cơ chứ!

Việc này có thể trách ai đây, Tử Phủ quân nhún vai:

– Trách cha năng lực khống chế bản thân quá kém thôi, có phải con muốn đầu thai vào nhà cha mẹ đâu. Lúc Đế quân dẫn con nhập Đạo không phải nói, chỗ tốt nhất của thành tiên là có thể cưới vợ đó hay sao, giờ con muốn cưới vợ, nhưng lại gây rối đến mức này, suýt nữa thì mạng cũng chẳng còn rồi.

Đại Đế chế nhạo:

– Ai bảo con ngốc như thế chứ, sinh hoạt cá nhân ồn ào làm ai cũng biết, phải lén lút giống ta ấy, mấy vạn năm nay đúng là sung sướng!

Tử Phủ quân lắc đầu:

– Con và cha khác nhau, con ngày nào cũng muốn nhìn thấy cô ấy, con không yên tâm để một mình cô ấy vật lộn trong nhân gian.

Đại Đế ê cả răng:

– Cái tính cách mềm yếu này của con chả biết là giống ai nữa.

Chẳng cần biết là giống ai, giờ quan trọng chính là phu thê đoàn tụ. Anh đưa tay lên đáp trán nhìn về phía xa xa, mẫu thân anh có đạo tràng ở Bồ Đề Già Diệp, chắc chắn Nhai Nhi được đưa về nơi đó. Nhưng nơi đó luôn không cho phép đàn ông bên ngoài bước vào, muốn đi vào chỉ e không dễ dàng.

Anh nhìn Đại Đế:

– Đế quân, Phật mẫu đưa vợ con con đi rồi, lại bỏ mặc con, cha đoán xem là vì sao?

Đại Đế liếc anh:

– Bởi vì bà ta không thích con thôi. Thông thường người già đều thích đời thứ ba, bà ấy không thích con, nhưng lại rất yêu thích đứa cháu nội kia.

Tử Phủ quân chợt thấy EQ của cha mình xác thật rất có vấn đề, chẳng trách bao năm như vậy mà mỗi lần chạm mặt với Phật mẫu là phải ủ rũ cúp đuôi quay về, cũng không thể lừa được Phật mẫu vào Đẳng Trì Thiên của ông. Đầu óc không thông suốt, còn học đòi người ta yêu đương, tính tình Phật mẫu quá tốt rồi, nếu đổi là Nhai Nhi, chỉ sợ đã đá bay loại đàn ông này vào La Già Đại Trì từ lâu rồi.

Anh thở dài:

– Cha mẹ nhiều năm không gặp nhau rồi phải không? Phật Mẫu nhớ cha đấy.

Đại Đế ừ một tiếng, chợt cao giọng, đầy vẻ khó hiểu:

– Nhớ ta á?

– Dù sao sau khi con rời khỏi Thiên cung, chuyện đầu tiên chính là đi tìm vợ con con về, Đế quân có đi cùng con không? Nếu đi, gặp Phật mẫu một lần cũng rất hợp tình hợp lý. Nếu bà muốn đưa con đi cùng, vậy thì cha sẽ mất công đến đây, rồi lại phải quay về tay không.

Vừa nói vừa lắc đầu,

– Đây là quá hiểu cha, là là kiểu ép bức bất đắc dĩ đấy.

Đại Đế chớp chớp mắt,

– Trong đó có nhiều ý nghĩa vậy cơ à?

Tử Phủ quân bắt đầu thấy đồng cảm với Phật mẫu, đối mặt với một người đàn ông như vậy mà vẫn còn vương tơ lòng mấy vạn năm, chẳng lẽ thật sự là vì đứa con hay sao?

Anh hỏi Đại Đế:

– Trước đây cha và mẹ yêu nhau như nào thế? Nếu đổi lại là con, thì con chẳng thèm thích cha rồi.

Làm việc thì dây dưa, đầu óc thì như gỗ mục, còn luôn tự cho là đúng, Phật mẫu đúng là phải thảm nhiều lắm khi yêu ông ấy.

Đại Đế hiểu câu ẩn dụ của ông con trai, bèn trợn mắt lên:

– Nhiếp An Lan, ta là cha con đó!

Tiếng hét to đến đinh tai nhức óc. Tử Phủ quân cào cào lỗ tai, không muốn dính dáng chút mảnh mây với cha mình, lắc mình tránh xa ra một chút. Đại Đế buồn bực, chống hông nói:

– Tình cảm tới thì như dời non lấp biển, còn quan tâm tới nhiều thứ hay sao? Con cũng là người từng trải, con còn không biết à? Không biết sao còn chạy tới Vân Phù dính lấy người ta, ta còn thấy xấu hổ thay cho con đấy. Luận mặt dày không biết xấu hổ, con còn dày hơn ta ấy, đúng là trò giỏi hơn thầy. Nhớ trước đây ta và mẹ con, chính là bên Đá tam sinh vừa nhìn thấy nhau, ta thấy bà ấy thật xinh đẹp, bà ấy thấy ta phong lưu phóng khoáng…Giờ là bởi vì có con nên ta mới cố ý nuôi râu, chứ năm xưa ta cũng là một thư sinh nho nhã lịch sự, vừa hay là hình mẫu mà mẹ con rất thích.

Tình yêu của trưởng bối có lẽ làm người ta khó lý giải như thế. Tử Phủ quân bặm môi:

– Con ở Vân Phù làm gì cha cũng thấy hết à?

Đại Đế nói đúng vậy,

– Con một vạn năm mới thông suốt, làm ta cứ sợ đầu óc con bị kết sỏi, bị người ta lừa gạt, cho nên làm cha mẹ rất vất vả khổ cực, làm gì cũng rất nhọc lòng.

Ông đang thở ngắn than dài, Tử Phủ quân kêu lên,

– Thượng thần thượng tiên nào đều không được mở thiên nhãn nhìn xuống Sinh Châu, nếu không sẽ trái với quy củ mà con định ra đấy.

Đại Đế phì cười:

– Con trai tôi định ra quy củ cho cha nó à, năng lực của con mạnh ghê nhờ. Nhắc tới ta là thượng thần thượng tiên à? Ta là chủ tể sáng thế đấy, con đừng có ngốc nữa được không.

Tử Phủ quân bị cha chê bai nói không ra lời, lặng thinh một lúc lâu mới giận dỗi nói:

– Vậy lúc con bị rút gân đoạn cốt, cha cũng cứ trơ mắt mà nhìn à?

Đại Đế ôm ngực, ánh mắt mơ hồ,

– Đã làm sai thì phải bị phạt, khi con còn nhỏ ta từng dạy con như thế. Đàn ông cưới vợ chịu chút khổ thì có sao, không phải mỗi thế mà chạy đi tìm cha mẹ chứ! Cha mẹ không phải không giúp con, là bởi vì biết con sẽ còn gây ra họa lớn hơn nữa, thép tốt nên dùng trên lưỡi đao có hiểu không? Chưa tới thời khắc mấu chốt thì không xuất hiện, đây là tín ngưỡng của cha mẹ.

Tử Phủ quân cứng họng không trả lời được, thầm nghĩ đúng là cha mẹ tốt, cứ phải chờ đến lúc ngàn cân treo sợi tóc mới bằng lòng xuất hiện, nhưng nếu chậm một bước, có lẽ phải đến để nhặt xác con cháu rồi.

Đại Đế mặc anh đang oán thầm trong lòng, vô cùng quan tâm đứa cháu trong bụng con dâu:

– Cháu của cha, là cháu trai hay cháu gái thế?

Tử Phủ quân nói là cháu trai,

– Đứa đầu là con trai tốt hơn, sau này có thể săn sóc em gái được.

Đại Đế phản bác:

– Đứa đầu là gái mới đúng, như thế mới săn sóc em được.

Tử Phủ quân bật cười:

– Chẳng trách cha mẹ sinh một đứa con là con, thì cũng không muốn sinh thêm nữa.

Đại Đế cho tay vào tay áo, thở dài:

– Hết cách thôi, hệ thống bất đồng, đứa đầu tiên còn có thể nói có tình cảm, nhưng muốn đứa thứ hai, thì rất khó nói.

Tử Phủ quân đã được nếm mùi vị tình yêu lại thấy, mọi vấn đề trước mặt tình yêu đều không phải chuyện này,

– Cha mẹ không thể phá bỏ thành kiến thế tục để dũng cảm đi đến với nhau đúng không?

Đại Đế nhìn anh đầy lạ lẫm:

– Con ba tuổi à, sao lại nói năng ấu trĩ như thế? Càng là trên cao, càng không thể làm xằng bậy. Nếu ta giống con làm một vị quan tép riu nơi nhân gian, ta cũng thích muốn làm gì thì làm nấy.

Tử Phủ quân phát hiện câu nào của cha cũng mang đao, thích đâm thọc anh làm niệm vui. Anh rất giận, nhưng lại không thể nói gì, uất nghẹn một lúc mới thốt ra một câu:

– Nếu đã vậy, vì sao cha lại yêu Phật Mẫu?

Đại Đế nói,

– Hết cách thôi, ai cũng có nhu cầu sinh lý và nhu cầu tình cảm mà, con độc thân một vạn năm, còn không rõ à?

Tử Phủ quân đóng miệng, anh quyết định chưa tới Bồ Đề Già Diệp thì tuyệt đối không thèm mở miệng nữa.

Đi mất chừng một nén nhang, đụn mây hạ xuống, đằng trước chính là nơi cần đến. Bồ đề Già Diệp là cực lạc tịnh thổ, có cổ mộc che trời cỏ xanh mơn mởn, cũng có tinh xá nhị sen tường trắng đỉnh vàng, đạo tràng của nhân vật lớn từ trước đến nay quy cách cực cao, ký ức về nơi này của Tử Phủ quân vẫn dừng ở năm hơn mười tuổi, sau khi thành niên thì không hề đặt chân đến đây nữa, mẹ con gặp nhau vẫn luôn ở Thi Lâm.

Cửa vào đạo tràng có dũng phụ canh gác, biểu cảm của họ nghiêm trang, pháp khí giao nhau, chặn cha con Đại Đế lại.

– Người nào, dám tự tiện xông vào Tịnh Phổ!

Tử Phủ quân định mở miệng thì Đại Đế đã giành nói trước:

– Bổn quân là Trinh Hoàng Thiên nhất Đế quân, cùng con trai tới tìm mẹ nó.

Cậu con trai vạn tuổi quay sang nhìn phụ thân một cái, những dũng phụ kia hiển nhiên bị câu nói kia của Đại Đế làm cho hoảng hốt, không biết phải làm gì.

Giữa Đại Đế cùng Phật Mẫu có ngàn câu chuyện, mọi người đương nhiên cũng có nghe thấy, nhưng Thánh A La tới cửa vẫn phải quay về đấy. Bỏ hay chưa bỏ nhỉ, hình như chưa bỏ, mà người ta còn dẫn theo con đến tận đây nữa.

Tử Phủ quân xấu hổ, đây cũng là duyên cớ mà sau khi đắc đạo thì anh không muốn lui tới với Đại Đế, người cha này luôn có thể làm anh mất mặt. Anh thở hắt ra hai cái nói:

– Phật mẫu đã về chưa?

Dũng phụ gật gật đầu.

Anh nói:

– Thế thì tốt quá, vợ con của bổn quân đã theo bà ấy trở về đây, bổn quân tới đón họ về.

Nói như này thì xuôi tai hơn nhiều, dũng phụ không ngăn họ lại nữa, để họ thuận lợi đi vào Đồ đề Già Diệp.

Bên chỗ Phật Mẫu thì đang hết lòng trị thương cho Nhai Nhi, đang khuyên bảo cô nghỉ ngơi, nhưng Nhai Nhi luôn lo lắng cho Tử Phủ quân, cố gắng đứng lên muốn đi tìm anh. Phật mẫu ấn cô nằm xuống,

– Con không phải lo cho nó, La Già Đại trì khôi phục nguyên trạng, Thiên Đế không có cớ để xử trí nó nữa. Huống hồ Đại Đế sẽ không ngồi yên mà nhìn, Thiên đế dù thế nào cũng phải nể mặt mũi ông ta mấy phần.

Nhai Nhi nghe thế thì yên tâm đôi chút, nghĩ nghĩ bản thân mình lo lắng cũng không phải là có lý lẽ, cô ở đó, bất kỳ ai thủ đoạn cũng hơn cô, dựa vào năng lực của cô muốn cứu cũng không cứu được. Cô ngượng ngùng:

– Để Phật mẫu chê cười rồi, thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc con vẫn luôn căng thẳng như dây đàn.

Phật Mẫu cười nói:

– Giờ con cần phải thả lỏng, con không chỉ có một mình, con căng thẳng lo lắng, đứa bé sẽ bị ảnh hưởng. Ta biết con trước nay vất vả khổ sở, từ hôm nay trở đi chuyện cũ không cần phải nhớ đến nữa, đủ loại thế gian đều là kiếp của con, công đức nay viên mãn là có thể rời khỏi thị phi, tự tâm tự tại được rồi.

Lệ Vô Cữu cũng đã từng nói với cô, y nói những người xuất hiện bên cạnh mình, dù là người thân hay là bạn tốt, thì chẳng qua đều là đi theo giúp đỡ trong nhân gian của họ, duyên hết thì tan, thậm chí không cần phải có tình cảm với họ. Trước kia cô không nhìn thấu, nhưng Phật mẫu nói vậy, nghĩ kỹ dường như rất có lý.

Phật mẫu vuốt tóc cô, dịu dàng nói:

– Thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt ta cũng có cháu nội rồi. Ta thấy đứa cháu này đi theo các con chịu đủ sóng to gió lớn, trước khi giáng thể trải qua trắc trở, sau khi giáng thế ắt sẽ dùng phúc trạch tương đương để trả lại cho nó, đảm bảo cả đời được an ổn.

Bà cười cười,

– Tương lai để nó nhập Phật đi, tâm vô trần ai, đại từ đại bi, ta thấy còn tốt hơn nhập Đạo…

Còn chưa nói xong, đã nghe bên ngoài có tiếng gào to:

– Cái bà này, đừng hòng nhân cơ hội mà lôi kéo nhé. Nhập đạo có chỗ nào không tốt hả? Nhập đạo tiêu dao, chẳng phải còn tốt hơn các bà ăn chay à? Đừng có nói gì nữa, cháu nội ta phải theo ta nhập đạo, bà muốn có người truyền thừa y bát của bà thì chờ đứa sau đi.

* Dũng phụ: Không hành giả, Hội pháp thần của Hội phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play