Khuê Nguyên năm thứ ba, Võ Uy hầu Từ Trì dẫn mười vạn binh mã gấp rút tiếp viện Nhạn Môn quan, chỉ cần hai ngày đã thu phục lại được Nhạn Môn quan. Sau đó đại quân tiếp tục thẳng tiến về phía Bắc, phá ba thành nước Liêu, chém giết vô số võ tướng nước Liêu, Gia Luật Thành Văn tập trung quân lực cả nước bên ngoài thành Bách Lý chuẩn bị trận địa nghênh chiến, trận chiến cuối cùng hết sức căng thẳng.

Hoàng hậu không thể đợi tới sáng hôm sau, tối đó cho người đưa mình đến phòng thuốc ta ở.

Tuy ngày xuân nhưng trong thượng kinh không khí lạnh tràn ngập, Hoàng hậu mặc một áo choàng dài bằng tơ tằm, so với ngày gặp trong cung thì tiều tụy hơn nhiều, khi giáp mặt với ta, mỗi biểu hiện đều cho thấy sự căm ghét cực kỳ, khác biệt hoàn toàn với vẻ mặt bà khi nhìn con mình hôm ấy.

Ta bị bắt quỳ gối trước bà ta, có người mang đến chiếc bàn gỗ phủ vải trắng. Bà ta hất hàm, tấm vải trắng được giở lên, ta cúi đầu nhìn lưỡi đao nhỏ được tẩm độc để giữa bàn, lưỡi đao hắt ánh sáng trắng lên trong đêm tạo cảm giác quỷ dị.

Người mở tấm vải trắng cầm thanh loan đao lên, ta biết họ định làm gì, đầu óc cực kỳ tỉnh táo, tinh thần bình tĩnh, không chống cự, chỉ yên lặng nhìn người đó. Người đó có lẽ chưa từng gặp tù binh nào như ta nên khá sửng sốt, một tay cầm thanh đao một tay nắm cánh tay ta, quay đầu lại nhìn người có địa vị tối thượng kia.

Ngoài cửa có tiếng xôn xao, từ xa đến gần, cuối cùng tiếng cửa gỗ phát ra tiếng ầm vang, Người đàn ông đá cửa vào hét to, mặc dù ta nghe không hiểu nhưng cũng đoán được là ai đến.

Quả nhiên là Gia Luật Thành Văn, hắn sải bước đến bên cạnh ta, đá một cước vào người cầm đao khiến người đó té lăn trên đất, ngước mặt lớn tiếng nói gì đó với mẫu thân hắn.

Hoàng hậu đứng lên, mặt tái nhợt đi tới trước mặt hắn, giơ tay tát hắn một cái. Âm thanh vang dội khiến mọi người bên trong lẫn bên ngoài phòng thuốc đồng loạt quỳ phịch xuống đất.

Gia Luật Thành Văn đứng trước mặt ta, nắm chặt hai nắm đấm, hoàng hậu nói câu gì, hắn từ từ rũ vai cúi thấp đầu.

Cho dù ta vẫn quỳ cũng có thể nghe được hoàng hậu vì phẫn nộ, thất vọng nên giọng nói hơi hổn hển.

Gia Luật Thành Văn đỡ tay mẫu thân hắn, cúi đầu nói với ta.

Ta nghe giọng hắn nặng nề: “Đội quân của Từ Trì đã hạ trại bên ngoài thành.”

Ta nhắm mắt lại.

Sư phụ đã đến đây, cách ta không xa, ngàn dặm hành quân, qua thành chém tướng, người không những đã đoạt lại được Nhạn Môn quan, còn dự định nhổ sạch khối u ác tính tồn tại suốt bao nhiêu năm qua, như lời người nói, sau cuộc chiến này, có thể kéo dài hơn mười năm thái bình thịnh thế,

“Nước không thể một ngày không có vua, các quan và tướng sĩ đã bắt đầu nghi ngờ, ngày mai nhất định phụ hoàng phải vào triều, đêm nay là cơ hội cuối cùng của cô.”

Ta quay đầu đi nơi khác.

Hắn nghiến răng: “Mẫu hậu nói đúng, lẽ ra ta nên quyết tâm, tàn nhẫn ngay từ đầu.”

Hắn nói tới đây, đột nhiên vươn tay xách ta đứng lên.

Mặt đất lạnh ngắt, ta quỳ từ nãy giờ tay chân đã cứng đờ, bị hắn đột ngột xách lên như vậy không thể giãy dụa. Hắn kề mặt vào sát mặt ta, hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt ta. Ta ngửa đầu về sau, cắn muốn rách môi mình. Kết quả đằng nào cũng như nhau, ta sẽ không làm ra chuyện giãy dụa vô ích, thể hiện sự yếu ớt, chống cự vô vọng đều chỉ khiến người ta chê cười, ta không lý gì làm chuyện mất mặt sư phụ như thế.

Hoàng hậu không kiềm được kêu lên, giật lấy thanh đao, chỉ thẳng mũi đao vào người ta.

Gia Luật Thành Văn giữ ta lui về sau từng bước. Hoàng hậu nhìn con mình chăm chăm, vẻ mặt giận dữ, lại đưa mắt sang nhìn ta, ánh mắt đã hóa thành thù hận.

Ta bị Gia Luật Thành Văn nắm chặt tay, đầu óc xoay chuyển. Người này lên chiến trường, hắn sẽ đưa ta đi đến nơi không cần nói cũng có thể đoán được.

Những hồi ức hiện lên trước mắt, cho dù muốn hay không thì vẫn nhìn thấy nó. Khi còn bé, ôm đầu gối ngồi chờ sư phụ lên núi, làm cách nào cũng không chịu rời đi, nhất định đợi tới khi bóng dáng người xuất hiện ở cuối đường, cúi người xuống ôm ta, hàng mày đen nhánh dính sương sớm.

Trên đường hành quân, hàng đêm ta ngồi bên chân người đọc sách thuốc, lều tướng quân đơn giản, sư phụ ngồi xem tin tức trong quân báo về trên chiếc bàn thấp bé, thỉnh thoảng ngước lên nhìn ta, ngọn đèn vàng ánh vào mắt người đầy dịu dàng.

Còn có hôm ấy, ta đùa giỡn ở trong rừng, không chịu đi đàng hoàng, sư phụ ngồi xuống cõng ta, trong bóng chiều mờ tối mắt người toát lên vẻ vừa bất đắc dĩ vừa thương yêu. Đó là kiểu của người lớn chiều chuộng trẻ con, bởi vì thương yêu nên luôn không biết làm thế nào với mình.

Ta nhớ tới những chuyện vụn vặt, ngắn ngủi nhưng những điều đó, là điều quý giá nhất mà ta có.

Ta biết một người không bao giờ có thể so sánh được với quốc gia, giang sơn xã tắc, nhưng mà trong lòng ta, có một người quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, quan trọng hơn núi sông hùng vĩ, quan trọng hơn thiên hạ thái bình, quan trọng hơn chính bản thân ta. Ta chỉ mong người thật tốt, cho dù phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình.

Trong tiếng quát giận của hoàng hậu, Gia Luật Thành Văn hướng ta đi đến cửa, ta nghe được giọng mình, ngắn gọn rõ ràng giữa khung cảnh hỗn loạn.

“Bỏ ra, ta có thể điều chế thuốc giải.”

Bước chân Gia Luật Thành Văn dừng lại, mặt lộ vẻ kỳ lạ, gằn từng tiếng hỏi ta.

“Cô nói gì?”

Ta nhìn hắn, không lui bước, lặp lại câu vừa nói.

Bàn tay giữ ta lơi ra, ta giãy lui ra khỏi hắn, bị người phía sau giữ chặt lại, không thể nhúc nhích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play