Ta vừa mới hơi cựa người thì cánh tay mà ta đã gối đầu cả đêm kia
nhanh chóng siết chặt lại, mắt sư phụ hơi hé ra, giọng mơ màng hỏi:
“Nàng đi đâu?”
Phản ứng của người làm ta nghẹn lại, vội vàng nhẹ nhàng giải thích: “Ta xuống bếp xem nấu cháo sáng.”
Vừa nói vừa thầm tự trách mình, cảm thấy mình không nên đùa giỡn như
hôm qua. Khi còn niên thiếu sư phụ đã mang ta về, tự tay nuôi ta khôn
lớn, dĩ nhiên là hết mực thương yêu. Sư tổ cũng vậy, ông thường hay càm
ràm, nói ta thế này thế nọ nhưng thực tế thì không động đến móng tay ta, có chuyện gì cũng bao che, cho nên từ nhỏ ta đã quen thói mỗi lần giận
dỗi thì khóc một trận muốn ngập nhà, sau đó thì bỏ nhà trốn đi, tuy là
chạy tới chạy lui cũng chỉ lòng vòng trên núi Bạch Linh, nhưng cũng
khiến hai người tìm bở hơi tai. Sau này lớn hơn thì biết mình làm vậy là không hay, tự hứa không bao giờ tái diễn nữa. Có lẽ sư phụ vất vả lắm
mới tạm yên tâm về ta, không ngờ hôm qua thấy ta buồn bã xếp quần áo này nọ, kiểu như lại chuẩn bị rời nhà bỏ đi nữa. Lẽ ra ta nên nói rõ ràng
với người ngay nhưng lúc đó trong lòng đang rất khổ sở, tới khi nhìn
thấy vẻ mặt của người mới giật mình hối hận.
Người trên đời này khiến người phải lo lắng khổ sở nhất chính là ta, ta lại cứ lặp đi lặp lại lỗi lầm đó, thật là vô dụng mà.
“Thím đầu bếp không nắm rõ cách nấu cháo có thêm các loại thuốc.” Ta vừa giải thích vừa từ từ ngồi dậy.
Sư phụ nửa tỉnh nửa mơ, tay đặt trên lưng ta: “Thuốc gì?”
Đi ra tới cửa ta quay lại hứa: “Ta sẽ về rất nhanh.” Nói rồi lại lưu luyến quay đầu nhìn người, sư phụ đã ngủ lại. Người nằm nghiêng, lông mi đen
nhánh rợp bóng xuống mặt, trong tay trống không mà vẫn giữ tư thế như
đang ôm một người trong lòng.
Lòng ta mềm nhũn, nghĩ sẽ đi nhanh rồi về nằm lại trong lòng người.
May là biết còn việc phải làm nên cố dằn lòng đẩy cửa đi ra. Vừa đi vừa
nghĩ, cứ thế này thì không lẽ sau này ta không thể rời khỏi sư phụ một
bước nào hay sao nhỉ?
Cứ nghĩ ngợi miên man, ta đi hết đoạn hành lang dài mới cảm thấy hơi
khác thường, nhìn xung quanh, bước chân tự dưng chậm lại, thật kỳ lạ —-
tại sao sáng nay trong phủ không có ai cả?
Đúng là còn trời khá sớm, Hầu phủ rộng lớn mà ít người nên thường
cũng vắng vẻ, sương mù lãng đãng bao trùm trên hành lang và cây cầu nhỏ
bên ngoài hồ. Người trong phủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên thường ngày cũng sẽ không gặp nhiều người, thỉnh thoảng mấy cậu giúp
việc nhỏ có việc cần tìm người thì toàn là phải chạy bở hơi tai.
Nhưng mà… yên tĩnh đến mức không một tiếng động vào lúc sáng sớm thế này vẫn hết sức kỳ quái.
Không có tiếng vẩy nước quét nhà từ xa xa vẳng tới, không có tiếng
cười đùa của bọn Phượng Ca vọng qua từ mấy gian phòng khác, cũng không
có tiếng Từ quản gia thường ngày hay sai bảo mọi người làm cái này làm
cái kia, thậm chí ngay cả Từ Bình cũng chẳng thấy bóng dáng.
Đã gần tới phòng bếp, ta dừng chân ở cuối hành lang. Mỗi ngày Từ
Bình đều giữ ngoài cửa phòng sư phụ, tại sao khi nãy lúc ta ra cửa không hề thấy huynh ấy?
“Tiểu Nguyệt… phu nhân.”
Có tiếng gọi, ta ngẩng lên nhìn, thấy trong phòng bếp có bóng người, trời chưa sáng hẳn, trong phòng bếp còn đốt đèn, hơn nữa còn có lửa trong bếp lò đang cháy nên
lớp giấy bao cửa sổ ánh lên màu vàng sáng.
Giọng đó không phải của thím đầu bếp thì còn ai khác nữa chứ?
Thì ra không phải là không có ai, ta thấy nhẹ nhõm, bước chân nhanh hơn. Có lẽ còn sớm quá, mọi người chưa dậy thôi, còn Từ Bình thì tối hôm qua ta kêu như thế thì ai ở ngoài cửa cũng phải trốn đi mất thôi. Ta chợt nghĩ tới đó thì mặt đỏ bừng lên, lúc đi vào bếp chỉ muốn tìm chỗ giấu mặt
mình đi cho xong.
“Thím ơi, ta đến rồi.” ta bước vào cửa bếp.
Phòng bếp rộng không một bóng người, chỉ có bếp đang nấu nồi cháo sôi ùng ục, ánh lửa trong lò chiếu sáng cả gian bếp, trong phòng ấm sực.
“Thím ơi?” ta ngạc nhiên, phòng bếp thông với nhà kho và nơi chứa củi, ta
định vào đó tìm bà, nghe thấy tiếng cháo sôi trào khỏi nồi nên quýnh
quáng quay lại, chạy tới mở nắp nồi ra, do vội vàng nên không lấy đồ
nhấc nồi mà dùng tay mở nắp, bị nóng bỏng tay, ta vội vàng nắm lấy tai
cho đỡ nóng. Nghe tiếng bước chân phía sau, ta chưa quay lại đã lên
tiếng: “Thím đi đâu vậy? Cháo trào hết ra rồi nè.”
Người phía sau
không lên tiếng, chỉ có một bàn tay vươn tới, trong tay cầm một mảnh
khăn trắng bịt miệng ta lại, mùi thuốc gay mũi ập tới, ta cố gắng giãy
dụa vài cái đã mềm người nhũn xuống, hoàn toàn mất ý thức.
Tới khi ta tỉnh lại, mở mắt ra chỉ thấy tối đen. Hai tay hai chân bị
trói chặt, miệng cũng bị một mảnh da buộc ngang, lấy hết sức hét cũng
chỉ phát ra vài âm thanh ư ư mơ hồ.
Ta nhắm rồi lại mở mắt vài lần, không thấy ánh sáng nào — hoảng loạn tưởng mình đã mù rồi.
Ta tự trấn an mình, phải cố gắng bình tĩnh, cần tỉnh táo lại mới biết đã xảy ra chuyện gì. Hít sâu vào một hơi, cố hết sức giữ mình bình tĩnh lại. Dần dần cảm giác được mình đang nằm bên trong lớp chăn mềm mại, do đang nằm ngửa nên không thể động đậy được. Có thể chắc chắn mình đang ở trong một không gian cực kỳ nhỏ, không hề có chút ánh sáng.
Cảm giác thế này, y như đang bị nhốt trong quan tài.
Ta kinh hoàng, không lẽ ta đã chết?
Nghĩ lại thì thấy không phải, mình còn đang thở, tay chân bị trói lâu nên tê dại, nhưng vẫn cảm nhận được máu đang chảy bên trong. Ta tỉnh táo lại,
bắt đầu nhớ lại xem chuyện xảy ra thế nào, dưới người ta truyền đến
những chấn động nhỏ đều đặn, như là xe ngựa đang chạy. Nghiêng tai lắng
nghe, những tiếng động bên ngoài rất mơ hồ, không thể nhận ra được gì.
Bây giờ là giờ nào rồi? Ai đã mang ta ra khỏi Hầu phủ? Làm thế nào để mang
ta ra được? Nhất định sư phụ đang tìm ta, nếu người không tìm thấy ta,
nếu người không tìm thấy ta…
Nghĩ tới đây, trong đầu ta chỉ còn hình
ảnh cuối cùng ta nhìn người, người nằm nghiêng người ngủ trong nắng sớm, trong vòng tay không có ai mà vẫn giữ tư thế như đang ôm người trong
lòng.
Cho dù là đang trong tình cảnh này, ta vẫn thấy hết sức đau
lòng. Ta sợ người không tìm thấy ta, sợ người lo lắng, đau khổ, càng sợ
người vì ta mà rơi vào những âm mưu cạm bẫy.
Chấn động dưới thân đột nhiên ngưng lại, những âm thanh mơ hồ ban nãy cũng biến mất, xung quanh vắng lặng như thế giới này chỉ còn mỗi tiếng
hít thở của chính bản thân. Tim ta đập loạn nhịp, giống như cái chết sẽ
từ trong bóng tối đột ngột ập tới, hoảng hốt hoang mang. Trên đỉnh đầu
có tiếng “kéttttt”, ánh sáng lập tức tràn vào, tuy ánh sáng không quá
chói nhưng cũng đủ kích thích khiến ta nhắm chặt mắt lại.
Giọng nói quen thuộc vang lên: “Mở mắt ra đi Tiểu Nguyệt, ta biết cô tỉnh rồi.”
Ta trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào gương mặt kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT